BẤT PHỤ TƯƠNG TƯ


Cánh cửa nhà bếp mở toang, người ta thấy nữ nhân thần sắc tái xanh bước ra, chỉ trong mấy canh giờ môi nàng chuyển thành trắng bệch, mang theo vết thương băng kín trên tay trái đi cùng.
Mặt đất không đủ vững vàng hay vốn dĩ đầu nàng đã bắt đầu thấy choáng, hai chân loạng choạng dựa dẫm vào Đan Quất, nàng thều thào:
" Thuốc đã được sắc xong rồi, ngươi giúp ta phát cho mọi người dùng đi."
Đan Quất ngoái đầu nhìn vào, không đếm xuể bao nhiêu phần thuốc đều một mình nàng sắc tất, càng chẳng hiểu thế nào chủ nhân lại suy kiệt tới mức độ này.

Phát hiện đoạn vải trắng quấn quanh bàn tay nàng, nha đầu không ngăn nổi hiếu kỳ hỏi:
" Phu nhân, tay người…?"
Đồng tử tím màu bất an, như thể có điều gì khó nói, tùy ý trả lời:
" Không sao, là do bất cẩn bị bỏng thôi.

Ta hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi một lát."
Đan Quất dìu nàng, mỗi lúc nha đầu có cảm giác hơi thở người bên cạnh lại yếu thêm mấy tấc, trời đất quay cuồng, mọi thứ đảo ngược, Quân Dao đột ngột ngất đi, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của mọi người xung quanh.
Tựa như giấc ngủ rất dài, khi nàng tỉnh lại đã là đêm muộn, màn trướng leng keng tiếng rèm chuỗi đồng lay động, tứ chi như thể mắc phải xiềng xích nặng nề, cử động ngón tay thôi cũng thập phần khó nhọc.

Mi mắt mở ra, khuôn mặt tuấn tú liền chăm chăm nhìn nàng, hắn dò xét ngũ quan của nàng, lại tự ý tháo rời vải trắng trên tay nữ tử, vết thương dài còn đỏ màu tinh huyết đập vào mắt, không quá sâu nhưng đủ khiến hắn đau lòng.
Tinh Húc không tức giận, cũng không ồn ào, đặc biệt hơn là chỉ âm thầm bôi thuốc trị thương giúp nàng, để giảm bớt đau rát nam nhân kề sát môi mình thổi nhẹ vào miệng vết thương, càng chẳng hỏi bất cứ việc gì liên quan đến thương tích trên bàn tay.
An tĩnh nhìn trượng phu như vậy, Quân Dao có hơi chút bất an.

Hắn không cất giọng nàng cũng chẳng biết nói gì.
Đan Quất bê theo chậu nước ấm vào, vắt khô khăn mềm rồi đưa đến Tinh Húc, hắn ân cần đặt lên trán nàng, lau những giọt mồ hôi lấm tấm.
Không nhịn được, nàng muốn tự mình giải thích:
" Tinh Húc, thật ra vết thương này là…"
" Dao nhi, nàng vừa mới tỉnh lại, không cần bận tâm quá nhiều chuyện khác, nếu là điều chẳng tiện giải thích thì cũng đừng tự làm khó chính mình."
Tinh Húc bình thản chặn lời, ánh mắt nhu hòa tựa dòng nước vừa mát dịu lại êm ả của hắn làm nàng giảm bớt căng thẳng.

Nhưng chẳng rõ hắn thật sự không tò mò một chút nào sao? Nàng bỗng nhận ra, hàng loạt biểu hiện lạ của mình nhiều lần bị Tinh Húc nhìn trúng, nhưng nửa chữ hắn cũng chưa từng hỏi nàng.
" Ta ngủ bao lâu rồi."
" Nàng đã hôn mê hai ngày rồi, đại phu nói nàng suy nhược nghiêm trọng, cần được tĩnh dưỡng mới có thể nhanh chóng bình phục."
" Vậy trong hai ngày này các bệnh nhân thế nào rồi?"
Hắn xót dạ nhìn nàng:
" Đã trở thành bộ dạng thế này rồi mà nàng vẫn còn tâm tư lo lắng cho người khác.

Mọi người không sao, các đại phu đã thay nàng chăm sóc họ, tất cả đang bình phục rất tốt, đều nhờ vào công lao của nàng."
Quân Dao vui mừng, không giấu được nở môi cười:
" Như vậy thì tốt rồi."
" Lo cho người khác đủ rồi, bây giờ thì nàng ngoan ngoãn uống hết bát thuốc của mình trước đã."
Hắn cẩn thận thổi từng muỗng thuốc, tự tay bón cho nàng.
" Đúng rồi, chuyện ta nhờ chàng…?"
Tinh Húc nghiêm mặt, thận trọng nói:

" Ta điều tra được Thôi Dĩ Minh chặn toàn bộ thảo dược và ngân lượng mà triều đình hỗ trợ, một phần bán cho người có tiền trong Tỳ Trấn, phần còn lại số lượng không nhỏ chẳng biết hắn ta đã dùng vào việc gì, trong suốt thời gian chúng ta ở đây hành tung của hắn luôn thần thần bí bí."
Nàng tiếp lời:
" Nhiều lần ta sai Tống Từ mời Thôi Dĩ Minh đến Lục Mộc Đình để tăng lòng tin của người dân Tỳ Trấn, nhưng năm lần bảy lượt đều viện cớ thoái thác không đến, hóa ra là sợ đối mặt với bá tánh, sợ chuyện xấu của mình làm bị mọi người vạch trần."
" Nhắc đến Thôi Dĩ Minh, đêm qua Tống Từ đến báo phát hiện ông ta có động tĩnh."
Dứt lời, nam nhân khí khái đã bước vào cửa, ôm quyền bẩm báo:
" Tướng Quân, phu nhân, Thôi Dĩ Minh đêm qua âm thầm cho xe ngựa vượt khỏi rào chắn, định bỏ trốn, thuộc hạ đã bắt lại chờ lệnh của Tướng Quân."
" Tinh Húc, dù ông ta có tham lam đến đâu thì một mình Thôi Dĩ Minh cũng không có lá gan dám chặn toàn bộ thảo dược lẫn ngân lượng hỗ trợ, hơn nữa thái độ cản trở và bất hợp tác ngay từ đầu đã phô bày rõ ràng, e là đằng sau có người chống lưng, dung túng cho ông ta làm bậy."
Quân Dao nghiêm túc nói với Tinh Húc, điều này hắn sớm cũng đã nhìn ra, nhưng hành động của Thôi Dĩ Minh vô cùng cẩn thận, cho người theo dõi huyện phủ nhiều ngày cũng chẳng phát hiện hắn từng gặp ai đáng nghi.
" Đúng rồi, nam nhân mà ta bắt về thì sao?"
Tống Từ và Tinh Húc nhìn nhau, khuôn mặt hiện rõ thập phần bất lực, Tinh Húc cúi mặt nở nụ cười phiền toái, nàng ngơ ngác hỏi:
" Hai người sao thế?"
" Ngươi nói đi."
Tinh Húc hất cằm bảo Tống Từ, thiếu niên khẽ cong môi, nói:
" Hồi phu nhân, nam nhân đó tên Đại Châu, chỉ là một nô tài ngốc nghếch sai vặt trong huyện phủ, Thôi Dĩ Minh sai hắn ám toán người là muốn thăm dò xem chúng ta đã phát hiện ra bao nhiêu chuyện mờ ám, ngoài việc thừa nhận nhìn thấy Thôi Dĩ Minh cho người hạ độc ở thượng nguồn Trưởng Lũng Giang thì tên này hoàn toàn không biết thêm một chút gì có giá trị về âm mưu của ông ta nữa.

Còn chưa kịp dụng hình Đại Châu đã khai toàn bộ những gì hắn nghe được, quẩn quanh cũng chỉ mấy việc uống trà, ngâm thơ, đọc sách của Thôi Dĩ Minh, hắn sợ đến nỗi ngất đi mấy lần, còn liên tục mắng người là yêu nữ, không giữ lời."
Nghe bấy nhiêu Quân Dao đã chẳng nhịn được mà thở dài, tự giễu:

" Vậy mà ta còn tưởng vớ được một manh mối lớn, đúng là những việc đối phó với đám người nham hiểm này không thể nào sánh bằng chàng."
Tinh Húc cười yêu chiều, nhỏ giọng:
" Bây giờ nàng mới thấy sự quan trọng của ta sao?"
" Vậy người đâu?"
" Tạm thời giam hắn lại nơi bí mật, xem như là bảo toàn tính mạng cho hắn, đợi khi giải quyết được Thôi Dĩ Minh sẽ thả hắn ra."
Quân Dao gật gù, Đại Châu cũng chỉ bất đắc dĩ, vốn bản tính không xấu, lại thêm phần ngờ nghệch, nếu có thể tha mạng cho hắn thì hà tất gì phải ép người ta vào đường cùng.
Lại nghĩ, mục đích ban đầu nàng tới Tỳ Trấn là muốn tìm chút manh mối về âm mưu thần bí của Đạm Đài Quân, cho đến nay vẫn chưa thu hoạch được gì, chi bằng lợi dụng lúc hỏi cung thông qua miệng Thôi Dĩ Minh thăm dò một chút, biết đâu lại như ý, một công đôi việc.
" Tinh Húc, ta muốn cùng chàng đến gặp Thôi Dĩ Minh."
Ban đầu hắn có chút do dự, nhưng biết thể nào cũng không cản nổi nàng, đành gật đầu đồng ý.
" Được."
Sau hai ngày, người dân Tỳ Trấn cơ bản đã bình phục, phương thuốc mới này vẫn luôn sử dụng, chỉ là không cần có thêm tinh huyết của nàng.

Thượng nguồn con sông Quân Dao cho người đến vớt toàn bộ bao vải chứa nhựa thảo dược mang về làm bằng chứng, đồng thời thanh lọc thượng nguồn Trưởng Lũng Giang, giúp người dân khai thông các nhánh sông để chất độc bị dòng chảy mạnh mẽ đánh tan nhanh chóng tiêu tán hết, trả lại cuộc sống bình thường cho người dân Tỳ Trấn..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi