BẮT RỒNG LÀM HẬU (PHƯỢC LONG VI HẬU)

Vạn năm sau, nhân gian.

"Một đám phế vật! Ngay cả việc hoàng hậu của trẫm bị bệnh gì cũng không khám ra! Trẫm cần các ngươi làm gì!!"

Tại điện Loan Phượng, một vị hoàng đế trẻ tuổi đang mặc một bộ hỷ phục màu đỏ, điểm thêm những đường chỉ vàng, tức giận đập vào mép giường, chỉ tay vào các thái y mắng.

"Hoàng thượng...thần, chúng thần lo sợ..." Thái y đều cúi đầu sợ hãi, run rẩy nói từng chữ.

"Lo sợ, lo sợ, lo sợ! Các ngươi chỉ biết lo sợ! Chi Ngọc của trẫm đã bệnh nặng đến như vậy rồi, các ngươi còn đang lo sợ! Nếu như các ngươi còn không nghĩ ra cách, thì đem đầu đến gặp trẫm!"

Đôi mắt của hoàng đế đỏ dần, sau khi mắng một trận dữ dội, toàn thân như mất hết sức lực liền ngồi xuống mép giường. Khi hắn hướng ánh mắt nhìn vào gương mặt của nam nhân đang nằm trên giường, đôi mắt màu anh đào đầy phẫn nộ khi nãy ngay lập tức dịu hẳn đi. Hắn đưa ngón tay thon dài của mình vuốt ve gương mặt như ngọc của người con trai đó, đôi mắt hiện lên một nỗi đau bất tận.

Phía sau tấm màn gấm, người con trai đó cũng khoác trên mình một bộ hỷ phục màu đỏ có thêu hình phượng hoàng bằng chỉ vàng, càng làm nổi bật gương mặt trắng bệch và thân thể gầy yếu của y.

Ninh Chi Ngọc, con trai của thừa tướng đương triều.

Người cũng như tên, đoan trang bình thản, tướng mạo trăng thanh gió mát, vài năm trước khi gặp nhau ở phủ thừa tướng, Yến Diên đã yêu y sâu đậm. Và càng ngày hắn càng say mê đến mức muốn y mãi mãi chỉ thuộc về chính mình.

Y giống như vết chu sa* khi cầm trong tay lại sợ rơi, ngậm trong miệng lại lo lắng sẽ tan mất. Đó chính là bảo bối của bảo bối.

*Vết chu sa một khi đã ngự trị trên thân thể thì không thể nào quên đi, là nỗi đau không thể nào ôm lấy.

Yến Diên cuối cùng cũng có thể cưới được người trong lòng mình làm hậu, là vào ngày hôm nay.

Nhưng chuyện không ai nghĩ tới đó là vào đêm đại hôn, Ninh Chi Ngọc lại mắc một chứng bệnh khó chữa, bước vào giai đoạn thập tử nhất sinh. Hàng trăm người trên dưới Thái Y Viện đều không thể khám ra rốt cuộc y đã mắc phải bệnh gì.

Không khí xung quanh tẩm cung im lặng như tờ, ai ai cũng cảm thấy bất an, một vị thái y trẻ tuổi khoác trên mình một chiếc áo quan màu hồng hạc từ trong đám đông bước ra, tiến đến chỗ cách Yến Diên chừng mười bước rồi quỳ xuống.

"Hoàng thượng, thần có một cách, có thể thử xem sao."

"Nói." Yến Diên nhìn y bằng một ánh mắt bức thiết, giọng nói trầm xuống.

Vị thái y trẻ tuổi ngẩng đầu, khẽ mỉm cười và từ từ nói:

"Dưới núi Cảnh Hoa bên ngoài thành Trường An có một đầm cổ ngàn năm, trong đầm có một Huyền Long."

"Lấy tim rồng làm thuốc có thể trị bách bệnh."

"Tim rồng?" Yến Diên nhíu mày, "Làm sao để lấy được?"

"Ngoài thành Trường An có không ít những đạo sĩ tu tiên, bệ hạ có thể tìm bọn họ giúp đỡ." Thái y nói.

Yến Diên do dự trong chốc lát rồi nói: "Ngày mai trẫm đích thân đưa người đi đến đó, nhất định sẽ lấy được tim rồng trở về..." Hắn nhìn Ninh Chi Ngọc đang nằm trên giường bằng một ánh mắt kiên định, "Cứu A Ngọc của trẫm."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi