BẮT RỒNG LÀM HẬU (PHƯỢC LONG VI HẬU)

Yến Diên lại quay trở về với dáng vẻ của trước kia, đôi mắt màu hoa anh đào dễ dàng khiến người khác có một cảm giác say mê ấy đang hiện lên một vẻ cầu xin điều gì đó, lại còn có thêm vài phần nũng nịu, đong đầy sự vô hại trong ánh mắt đó.

Bức chân dung của hắn đã từng được lưu truyền trong nhân gian, được các thiếu nữ khuê các đặt cho một danh hiệu là đệ nhất mỹ nam kinh thành. Thiên hạ này không có bao nhiêu người có thể đẹp hơn hắn.

Phiên phiên công tử*, cao quý tuyệt sắc.

*Phiên phiên công tử: chỉ những nam nhân anh tuấn, tiêu sái, phiêu dật như tiên.

Huyền Long nhìn hắn trong chốc lát rồi hướng tầm mắt sang nơi khác, trong lòng nặng trĩu, nói: “Trước đây ta chưa từng sống với con người, nếu như có chỗ nào chưa tốt, ngươi cứ nói thẳng, ta sẽ sửa, ta nhất định sẽ sửa.”

Chỉ là đừng có hết lần này đến lần khác bất thường như vậy, lúc thì lạnh, lúc thì nóng.

Tuy rằng y lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường, nhưng thực ra những ngày này trong người chịu không ít sự dày vò.

Nếu như Yến Diên thẳng thắn nói với y rằng hắn ghét y, y sẽ không nói lời nào mà rời đi, nhưng với thái độ cứ mập mờ như vậy, khiến cho y không biết nên làm thế nào mới phải.

“Ngươi không có điều gì không tốt, là ta không tốt…” Yến Diên nắm lấy đôi bàn tay của Huyền Long, quay người y qua đối diện với mình.

“Ta đảm bảo, sau này sẽ không đối xử với ngươi như vậy nữa, A Bạc cũng đừng hận ta, có được không?”

Huyền Long im lặng nhìn hắn: “Ta chưa từng hận ngươi.”

“Ta biết, A Bạc từ trước đến nay đối xử với ta tốt nhất.” Yến Diên mỉm cười.

Huyền Long nhìn thấy nụ cười của hắn như vậy, trong đôi mắt màu xanh lục kia cũng hiện lên một chút ý cười, nhưng không rõ ràng mấy.

Yến Diên vuốt ve đôi tay của Huyền Long một cách nhẹ nhàng, đột nhiên nhận ra cảm giác trên tay có gì không đúng lắm, hắn cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi bàn tay vốn dĩ thon dài ấy, bây giờ trên ngón tay lại xuất hiện không ít vết thương. Những vết thương ấy đã kết vảy rồi, nhưng có lẽ vì miệng vết thương quá nhiều nên đã sung lên một chút.

“Tay ngươi làm sao thế?”

Huyền Long lúc này mới giật mình nhớ ra, liền rút tay về: “Vô ý thôi.”

Yến Diên nhíu mày, nắm lấy tay của Huyền Long không buông: “Nếu như là vô ý thì tại sao có nhiều vết thương đến vậy?”

“Những ngày này ngươi đã làm gì?”

“Không có.” Huyền Long không muốn nói gì nhiều, “Ngươi không cần lo lắng, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”

Yến Diên vốn dĩ cũng không quá tò mò, trong lòng hắn đang nghĩ đến một việc khác. Sau khi nghe Huyền Long nói vậy, hắn liền buông ta, giả vờ như giận dỗi mà hừ giọng một cái: “Vậy nếu như qua mấy ngày không khỏi, ta sẽ hỏi tội ngươi.” Dứt lời, hắn lại tiếp tục cầm đũa lên và gắp thức ăn cho Huyền Long, giọng nói cực kỳ ôn nhu, dịu dàng: “Ăn cơm đi, ngươi phải ăn nhiều một chút, nếu như ốm quá ta sẽ đau lòng đó.”

Huyền Long không muốn khiến cho Yến Diên đau lòng nên lập tức ăn sạch hết số thức ăn nằm trong bát. Như vậy xem ra khi Yến Diên ở bên cạnh y thì cũng là lúc mà y ăn nhiều nhất.

Sau khi giờ cơm tối qua đi, Yến Diên sai người đưa đến một cái nón vành rộng được phủ một tấm màn đen đưa cho Huyền Long đội lên, lần đầu tiên đưa Huyền Long ra khỏi cung Càn Khôn.

Một người, một rồng ngồi trên xe ngựa, những bức tường màu đỏ trong hoàng cung bên ngoài cửa sổ đã biến thành một vách núi cao. Xe ngựa đang đi trên một con đường không quá hẹp nhưng cũng rất gập ghềnh. Những ngọn gió đêm thổi tấm màn che của xe ngựa lên rồi lùa vào trong xe, mang lại một cảm giác nhàn nhã đến khó tả.

Huyền Long không ngờ rằng trong hoàng cung còn có một nơi như thế này, liền quay đầu hỏi Yến Diên: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

Yến Diên ôm lấy eo của Huyền Long, ghé sát vào gương mặt của y hôn một cái, ánh mắt cực kỳ vui vẻ: “Đi đến một nơi rất đẹp, ngươi nhất định sẽ thích.”

Xe ngựa di chuyển thêm nửa canh giờ nữa rồi dừng lại trên đỉnh núi, Yến Diên cầm lấy mũ, một lần nữa đội lên cho Huyền Long rồi cả hai cùng bước xuống xe.

Một nơi giống như một sân nhà của con người hiện ra trước mắt, sau khi bước vào, bên dưới những cây cầu bé kia có một dòng nước đang chảy, những hòn non bộ có những cái chòi dùng để nghỉ mát, một nửa vầng trăng trên bầu trời như xua đi bóng tối của màn đêm.

Cả hai người họ dừng lại bên một hồ nước, Huyền Long vẫn không hiểu rốt cuộc Yến Diên đưa y đến đây để làm gì. Khi y vừa muốn lên tiếng hỏi liền bị một cánh tay từ đằng sau ôm đến. 

Yến Diên ôm lấy eo của Huyền Long, tựa cằm vào vai y: “Đây là một tiểu kiến trúc Viêm Băng, mỗi lần rảnh rỗi ta sẽ đến đây ở vài ngày. Ngươi vào cung đã nhiều ngày như vậy, ta sợ rằng ngươi cả ngày ở trong điện sẽ khiến cho tâm tình không tốt lắm, nên mới nghĩ đến việc sẽ đưa ngươi đến đây để cho tâm trạng khuây khỏa.”

“Ngươi có thích không?”

Thật ra Yến Diên không cần phải phí tâm như vậy, đối với Huyền Long mà nói, cho dù là ở bất cứ nơi đâu, chỉ cần có Yến Diên bên cạnh là điều tốt nhất rồi.

“Thích.” Sự cảm động từ sâu thẳm trong trái tim luôn là thật.

Những tùy tùng đi theo hai người không biết từ lúc nào đã được lệnh cho lui xuống rồi, thế nên nơi này chỉ còn có hai người họ. Yến Diên đặt tay lên vai Huyền Long, chủ động xoay người y về phía mình. Đầu tiên là hôn vào môi y một chút để xem phản ứng của y như thế nào. Nhưng khi cảm nhận được vị ngọt của đôi môi ấy, hắn không kìm được mà hôn thật sâu. Eo của Huyền Long được hắn ôm rất chặt, y nhắm mắt lại, vừa vụng về, vừa nỗ lực nhận lấy nụ hôn ướt át của Huyền Long.

“Mấy hôm nay nhớ ngươi rất nhiều.” Khi không khí trên núi dần loãng ra, Yến Diên mới buông Huyền Long ra, hơi thở gấp gáp, ánh mắt tối tăm nhìn vào gương mặt đang đeo mặt nạ bằng vàng của Huyền Long.

Gương mặt này thật sự rất anh tuấn, bởi vì trời sinh sở hữu con ngươi xanh lục lạnh lẽo ấy khiến cho y mang một vẻ lạnh lùng vô tình, không hề có chút ôn nhu mềm mại nào cả. Nhưng đáng chết, Yến Diên chỉ mới ôm và hôn nam nhân này, vậy mà cơ thể lại có phản ứng rồi.

Nét mặt trắng bệch của Huyền Long bỗng hồng hào lên một chút, đôi mắt xanh lục ấy mập mờ trong sương mù, trong sự lạnh lùng vô tình ấy còn hiện lên vài vẻ mơ màng. Huyền Long lúc nào cũng lộ ra một vẻ mặt không hề có chút phòng bị nào khi ở trước mặt Yến Diên.

Nhưng hắn vẫn không quên mục đích của lần này…

Mỗi lần hắn tỏ ra vui vẻ và hòa hợp với Huyền Long xong, thì bất cứ mọi yêu cầu nào của hắn cũng đều được Huyền Long đáp ứng. Có lẽ vì thế mà dần dần điều đó như trở thành thói quen, hắn nắm lấy đôi tay của Huyền Long, đặt vào hạ thân của chính mình.

“Nơi đây cũng rất nhớ ngươi.”

(Đoạn này tác giả cũng đã cắt trên web, nhưng chúng mình đã xin bản H, chúc các bạn giải pass vui vẻ)

Huyền Long vẫn chưa hiểu ý hắn thì đã bị Yến Diên nắm lấy tay kéo từ dưới đất lên. Yến Diên đưa tay tháo thắt lưng của Huyền Long, nhưng Huyền Long lại nắm chặt lấy cổ tay hắn: “Hôm nay ta có chút mệt.”

Y thật sự mệt, dạ dày không ngừng đau đớn, sau lưng còn đổ mồ hôi, thế nên khi gió thổi vào khiến y cảm thấy có chút lạnh buốt.

“Ta sẽ khiến ngươi thoải mái.” Ánh mắt của Yến Diên có chút bi thương: “Lẽ nào ngươi giận ta rồi sao?”

Hắn vẫn giữ chặt lấy eo của y, biết rằng y thích hắn nên nhất định sẽ mềm lòng, vậy nên hắn mới năm lần bảy lượt dùng cách này để đối phó với y.

Quả nhiên Huyền Long nói: “Không có.”

“Vậy ngươi cởi y phục ra đi.” Yến Diên nói.

Huyền Long nhấp nháy môi, giọng nói có chút khàn: “Ta mệt rồi.”

Nét mặt của Yến Diên trở nên lạnh lùng hẳn, hắn buông Huyền Long ra rồi cầm lấy y phục trên mặt đất quay đi mất: “Bỏ đi, dù sao ngươi cũng không quá quan tâm đến ta, đến một yêu cầu nhỏ bé như thế này cũng không thể đáp ứng, còn làm phu thê cái gì chứ.”

Huyền Long nhìn theo bóng lưng của hắn, đôi môi tái nhợt ấy khẽ động. Y muốn gọi hắn, nhưng không có cách nào thốt ra được.

Bởi vì y luôn biết rằng, người thật sự muốn đi sẽ không có cách nào giữ lại được.

Hồi còn bé y bị mẫu thân chặt đứt một bên sừng rồi đuổi ra khỏi Long tộc, y đã cầu xin mẫu thân đừng vứt bỏ y. Nhưng người vẫn quay lưng đi không một lần ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ còn để lại trong mắt y là một hình bóng càng ngày càng rời xa hơn.

Bỏ đi, bỏ đi.

Cả người Huyền Long có chút loạng choạng, mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, y dựa vào cột gần nhà mà ngồi xuống.

Yến Diên vốn cho rằng Huyền Long sẽ đuổi theo hắn, nhưng không ngờ rằng hắn ra đến cửa ngoài điện rồi lại vẫn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào vọng từ phía sau đến. Hắn nhất thời càng tức giận hơn, một lúc sau mới quay về với một thái độ cực kỳ giận dỗi.

“Ngươi, cái người này…” Hắn không khống chế được mà muốn nói những lời khiến người khác tổn thương. Nhưng khi Yến Diên bước vào liền sững sờ ngay lập tức.

Huyền Long ngồi trên chiếc ghế dài bằng gỗ, cả người dựa vào cột, mái tóc dài che mất một nửa gương mặt, một thân khoác chiếc áo choàng màu đen dường như tan vào màn đêm.

Yến Diên cảm thấy có gì không đúng lắm, hắn không hiểu vì sao mà bản thân lại cảm thấy hoang mang đến vậy liền lật đật chạy đến: “Ngươi làm sao vậy…?”

“Có chỗ nào không thoải mái sao?”

Ban đầu Huyền Long không hề có chút phản ứng nào, Yến Diên phải lay Huyền Long mấy lần, y mới từ từ mở mắt ra, giương ánh nhìn khó hiểu vào nam nhân trước mặt, vốn đã đi rồi nhưng tại sao lại còn quay lại: “…Tại sao lại trở lại.”

“Sao ta có thể bỏ ngươi lại chứ, ta chẳng qua chỉ muốn dọa ngươi một chút thôi.” Yến Diên nhíu mày, nói một cách kiên định.

Huyền Long chỉ nghe hắn nói đến đây, ánh mắt khép lại mà không nói một lời, cả người yếu ớt dựa người về sau một lần nữa.

Vừa nãy tâm trí hắn tức giận là thật, bây giờ trong lòng cảm thấy buồn cũng là thật, Yến Diên cũng không biết tại sao bản thân lại có những loại cảm xúc phức tạp và khó hiểu đến như vậy. Hắn luồn tay qua hai chân của Huyền Long bế y lên, nhanh chóng bước vào trong phòng, cắn răng nói:

“Sao ta lại quên rồi, một Huyền Long nhìn có vẻ lạnh lùng như ngươi, nhưng thật ra là ngốc đến không chịu được, căn bản là không biết làm thế nào để dỗ người khác!”

Rõ rằng bụng đang rất đau, nhưng trong tim lại ấm áp đến vậy, Huyền Long tựa đầu vào vai của Yến Diên, khóe miệng cong lên, giọng nói yếu ớt mà khàn khàn: “Vậy ngươi sau này đừng cứ giận ta nữa.”

“Cũng đừng nói sẽ bỏ rơi ta.”

Nếu như ngươi nói rồi, ta sẽ xem là thật đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi