BẮT RỒNG LÀM HẬU (PHƯỢC LONG VI HẬU)

Hôm đó Yến Diên cải trang xuất cung, vốn muốn đến đầm cổ dưới núi Cảnh Hoa để tìm Huyền Long trong truyền thuyết, không ngờ rằng vẫn chưa kịp đến gặp tên đạo sĩ tự xưng rằng mình có thể trừ yêu diệt ma kia lại bị ám sát ngay bên cạnh đầm, cả người trọng thương. Khi tỉnh lại lại liền phát hiện bản thân đã ở trong đầm từ lúc nào.

Thật là trong họa có phúc.

Mấy năm nay nhân gian không mấy khi yên bình, trong ngoài thành Trường An đều bị yêu ma quỷ quái quấy rầy, chúng ăn tim uống máu người, cực kỳ tà ác. Yến Diên vốn nghĩ rằng tên Huyền Long này cũng không phải thứ tốt lành gì, yêu chính là yêu, máu lạnh vô tình. Cho dù là moi tim y khi còn sống, cũng là vì trừ hại cho dân.

Nhưng bây giờ hắn lại được yêu quái cứu sống.

Tính mạng của hoàng hậu vẫn luôn bị đe dọa, chỉ có thể dùng nhân sâm ngàn năm để giữ lại một mạng sống, song chỉ kéo dài được nhiều nhất ba tháng mà thôi.

Hắn không còn nhiều thời gian nữa rồi...

Trong lúc đang ngẩn người, Yến Diên lại hoàn hồn vì tiếng bước chân trên giường đá đến gần. Hắn quay đầu nhìn thấy một người mặc bộ đồ đen tuyền, trên tay y cầm một chén thuốc không mấy lành lặn, hắn nhất thời cảm thấy xót xa mà nhíu mày.

"A Bạc...ta cảm thấy ta khỏe hơn nhiều rồi, không cần uống thuốc nữa."

Một tháng phút chốc đã trôi qua, vết thương trên người hắn vốn đã sớm khỏi rồi, bởi vì muốn tìm lý do ở lại nên hắn mới nói dối rằng nội thương vẫn chưa khỏi. Huyền Long thấy hắn ngày nào cũng than đau, vì vậy mỗi ngày đều cho hắn một bát canh không xám cũng chẳng đen, khiến cho Yến Diên cảm thấy sợ hãi.

Huyền Long đưa chén thuốc cho hắn: "Uống."

Y nhìn có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thực ra thì cũng rất dễ sống chung, cả tháng nay quả thật Yến Diên đều cần gì liền có đó.

Thân là hoàng đế, được nuông chiều từ bé, miệng mồm cay nghiệt, chỉ thích ăn đồ ngon. Cho dù là sơn trân hải vị gì, Huyền Long đều đến nhân gian lấy cho hắn, chỉ có việc duy nhất y ép hắn, đó chính là uống thuốc.

Yến Diên biết rằng bản thân trốn không thoát, nên hắn cầm lấy chén thuốc, không hề sợ chết mà uống cạn một hơi rồi lập tức đặt chén thuốc vào tay của Huyền Long. Ngay lúc hắn định nằm xuống ngủ, thì Huyền Long lại đưa cho hắn một món đồ.

Đó chính là một viên kẹo đường màu trắng, vẫn luôn được Huyền Long cầm cẩn thận trong tay.

Yến Diên có chút rung động, cầm lấy viên kẹo bỏ vào miệng để làm dịu đi vị đắng, "Ngươi lại đến nhân gian?"

"Ừ." Huyền Long nói.

Dưới đáy đầm chỉ có một chiếc giường bằng đá, mỗi buổi tối hai người chỉ có thể nằm chung, Huyền Long chỉ nằm ở một mép giường, y đã quen với việc đối lưng với Yến Diên mà ngủ.

Yến Diên trân trọng Ninh Chi Ngọc, từ khi nảy sinh tình cảm với y đến bây giờ, tình cảm của hai người chỉ dừng lại ở lễ nghĩa, không dám vượt qua một phạm vi nhất định, vẫn giữ một thân trong sạch. Nhưng không biết vì sao khi đối diện với Huyền Long, hắn lại có chút không khống chế được bản thân mình, ham muốn bóng dáng cô độc và hiu quạnh của y, nhịn không được mà ôm lấy vòng eo mạnh mẽ gầy gò của y, muốn xua tan đi sự cô độc đó.

"A Bạc."

Cả người Huyền Long liền đơ ra, tai đỏ lên trông thấy.

Trừ lần đầu tiên y theo phản xạ đẩy Yến Diên ra khiến vết thương của hắn trở nên nghiêm trọng hơn, thì những lần khác y đều không chống lại sự gần gũi của hắn.

Dù cho đến tận bây giờ, y vẫn chưa quen với việc có người bên cạnh mình, không cách nào quen với cảm giác tim đập liên hồi như vậy.

Rốt cuộc bản thân y bị gì vậy...

"Ta thích ngươi." Yến Diên ghé vào tai Huyền Long nói.

Câu nói thích này là thật lòng, nhưng không phải tình yêu, chỉ là y cứu mạng hắn...đại khái là chỉ giống như thích những triều thần trung thành mà thôi.

Nếu không phải rơi vào tình thế ép buộc, hắn nhất định sẽ không bao giờ làm hại đến Huyền Long, nhưng bây giờ, hắn buộc phải đưa ra lựa chọn.

Người hắn yêu đang đợi hắn.

"..." Huyền Long không biết đáp lại Yến Diên như thế nào nên chỉ im lặng.

"Ngươi có thích ta không...?" Yến Diên nhẹ nhàng hỏi.

Huyền Long mở to đôi mắt màu xanh thẫm của mình, tâm tư đều rối bời.

Y không biết.

Nhưng có lẽ là thích chăng.

Dù sao cũng không có bất cứ sinh linh nào ghét một người đối xử tốt với mình.

"Thế giới loài người của bọn ta, nếu như hai người yêu nhau, liền có thể kết thành phu thê, mãi mãi không chia lìa."

"A Bạc, ngươi có muốn cùng ta kết thành phu thê...?"

Giọng nói của Yến Diên thật ôn nhu và ấm áp, giống như tiếng đàn dịu êm và chân thành nhất trên thế giới này. Cứ như vậy mà quẩn quanh bên tai y, khiến cho trái tim y xao xuyến, khiến cho y không chú ý đến thắt lưng của mình đang bị người khác nới lỏng.

"Phu...thê...." Huyền Long lẩm bẩm một cách vô thức, hai chữ này đối với y mà nói quả thực quá xa lạ rồi.

Y một mình sống cả ngàn năm, chưa từng nghĩ rằng sau này sẽ có một ai đó nguyện ý bầu bạn với y.

Yến Diên nhẹ nhàng đẩy Huyền Long nằm xuống, từ từ leo lên người y, đưa tay vuốt ve gương mặt bên trái không đeo mặt nạ của y, rồi từ từ hôn lên đôi môi nhỏ bé của y.

"Ưm, phu thê."

"Ngươi có muốn không?"

Nụ cười của Yến Diên vẫn như lần đầu gặp mặt, "Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song."* Khi hắn mỉm cười đều khiến Huyền Long mang một mong muốn sai trái nhưng không thể nào kiềm chế được.

* Chữ Hán: 陌上人如玉,公子世无双, nghĩa là người lạ trên đường dịu dàng như ngọc, không có vị công tử nào trên thế gian sánh bằng. Thường dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa.

Đôi má Huyền Long ửng hồng, y quay mặt sang một bên để tránh nhìn vào mắt hắn, rồi từ từ nói.

"Nếu như ngươi muốn, ta cũng không hề gì."

Yến Diên mỉm cười, nâng lấy gương mặt của y và tiếp tục hôn. Yến Diên cũng không dùng kỹ thuật gì đáng nói cả, chỉ là đưa lưỡi vào hôn y tới tấp, khiến cho Huyền Long cảm thấy bối rối. Y nhíu mày trước sự thô bạo của đối phương, hàng lông mi dài không thể kiềm được mà run lên, đôi má lại càng ửng hồng.

Nhưng may mà làn da của y không trắng như Yến Diên nên khó có thể nhìn ra được.

Sau khi hôn xong, Yến Diên thở từng hơi gấp gáp rồi cởi bỏ y phục của Huyền Long, Huyền Long liền nắm lấy tay của Yến Diên, ánh mắt màu xanh thẫm nhìn thẳng vào Yến Diên có chút nghi hoặc.

"Ngươi muốn làm gì?"

"Phu thê đều trải qua loại chuyện này, ai cũng đều như vậy." Yến Diên mỉm cười nói.

"Ngươi không biết sao?"

Huyền Long nhìn hắn trong phút chốc, rồi từ từ thả tay ra.

Sau khi cởi bỏ y phục, Yến Diên chưa kịp chiêm ngưỡng cơ thể cân đối và xinh đẹp của y, lại phát hiện một vết thương to bằng nắm tay trên ngực y, lớp da bên ngoài đã không còn nữa, lộ ra phần máu thịt đỏ hồng, khá khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

"Ngươi bị thương rồi?" Yến Diên nhíu mày, trong lòng muốn đụng vào, nhưng lại sợ làm y đau, "Tại sao vậy?"

"Không sao." Huyền Long không muốn nói cho hắn, nên không nói gì nhiều.

Yến Diên cũng không hỏi nữa.

Đây đều là lần đầu của hai người, Yến Diên vừa tiến vào, Huyền Long đã đau đến mức gương mặt trắng bệch ra, trán đẫm mồ hôi, Yến Diên ngừng một lúc: "Rất đau sao?"

"Lần đầu tiên sẽ hơi đau một chút."

Huyền Long nhìn thấy dáng vẻ đầy phấn khích của Yến Diên, không nỡ làm hắn mất hứng, miễn cưỡng hít một hơi thật sâu, nói: "Vẫn ổn."

Yến Diên biết rõ Huyền Long cảm thấy rất đau, trước ngày đại hôn, cung nữ trong cung đã mang đến cho hắn một số tranh vẽ liên quan đến việc giường chiếu. Nhưng hắn cố tình bỏ đi những bước rườm rà đó, cố tình làm y đau.

Một đêm giường chiếu đã kết thúc trong hoan lạc, gương mặt Huyền Long không còn một chút cảm xúc nào, những tấm lụa xanh nằm ngổn ngang khắp nơi, vương trên đôi má y một hồi. Yến Diên lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt này của y, trong lòng có chút khó chịu: "Không thoải mái sao?"

Huyền Long nhẹ nhàng mở mắt, nhìn thấy gương mặt đầy lo lắng của Yến Diên liền nói: "...Không sao."

Yến Diên phát hiện giữa hai chân y có máu, muốn gọi y dậy xử lý một chút, nhưng nam nhân đó vậy mà lại ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ vẫn còn nhìn thấy hàng chân mày sắc bén đó, vậy mà không một chút phòng bị hắn.

Bình thường giấc ngủ của Huyền Long rất ngắn, ngũ cảm của y quá nhạy bén, chỉ cần Yến Diên trở mình lại khiến y tỉnh giấc. Chưa bao giờ y ngủ say như bây giờ.

Có lẽ đây là cơ hội duy nhất của hắn...

Yến Diên nhìn Huyền Long một lúc lâu, đó là một gương mặt đầy anh tuấn, uy vũ nhưng không kém phần trầm lặng. Ngay cả đôi môi cũng rất xinh đẹp, mỏng mỏng và có màu hồng nhạt, dáng vẻ đeo mặt nạ của y thật sự giống như thiên sứ hạ phàm. Tuy rằng lạnh lùng, nhưng không phải không có tình người.

Hắn vẫn luôn rất tò mò tại sao Huyền Long lại đeo mặt nạ màu vàng có những hoa văn cổ như thế, cho dù đi ngủ cũng không hề gỡ xuống. Đây có lẽ là một cơ hội tốt để tìm hiểu bí mật đó. Nhưng hắn lại chẳng còn nghĩ đến nữa rồi.

Vẫn còn việc quan trọng hơn buộc Yến Diên phải làm.

Nửa canh giờ sau, Yến Diên nhẹ nhàng bước xuống giường, đi đến chiếc bàn đá gồ ghề cách đó không xa, trên bàn đặt một số trái cây tươi cùng một con dao sáng loáng.

Huyền Long từ trước đến nay chưa từng ăn trái cây, những thứ này sau khi Yến Diên đến mới có, bao gồm cả mền gấm trên giường đá, đều bởi vì Yến Diên bảo rằng giường quá cứng, Huyền Long mới đến nhân gian để mang về cho hắn. Từ trước đến nay Huyền Long chỉ ngủ trên chiếc giường đá trơ trụi mà thôi.

Yến Diên cầm lấy con dao trên bàn đá, trong lòng cảm thấy nặng trĩu, nhưng hắn vẫn cố gắng gượng ép bản thân khi nhớ đến người con trai còn đang nằm đợi hắn ở trong cung.

Giữa mạng của Huyền Long và mạng của Ninh Chi Ngọc.

Hắn chọn vế sau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi