BẮT RỒNG LÀM HẬU (PHƯỢC LONG VI HẬU)

*Hư dữ ủy xà: Lá mặt lá trái (ý chỉ những người hư tình giả ý, tráo trở, lật lọng khó ngờ)

Những con đường trong cung điện đều mang một sắc đỏ thẫm, Yến Diên mặc long bào ngồi trên kiệu rồng một cách đoan trang, theo sau đó là cung nữ và thái giám, tất cả đều đang hướng về phía điện Kim Loan. Yến Diên vậy mà lại nhớ đến hương vị của cơ thể Huyền Long ngay lúc này, đột nhiên giọng nói của Trần Nham vang lên từ bên cạnh hắn, y nghiêm trang hỏi:

“Hoàng thượng, vị công tử đó đã được lâm hạnh*, có cần ban cho một thân phận không?”

*Thị tẩm, sủng hạnh, lâm hạnh đều là từ ngữ dùng để chỉ việc cung tần, mỹ nữ phục vụ chuyện chăn gối cho đế vương Trung Hoa xưa.

Gương mặt của Yến Diên bỗng tối sầm lại trong chốc lát, hướng tầm mắt nhìn xuống vị thái giám tuổi tác không còn trẻ kia: “Trẫm đã hứa đời này kiếp này chỉ có một mình Ninh Chi Ngọc, sao có thể thất hứa được.”

Trần Nham vội cúi người: “Hoàng thượng thứ tội, là nô tài nhiều lời rồi.”

Yến Diên hừ một tiếng rồi lại quay đầu nhìn về phía trước.

Hắn và Huyền Long vốn không cùng một thế giới, nếu không phải vì Ninh Chi Ngọc thì có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không bao giờ gặp Huyền Long, sao hắn có thể ban thân phận cho Huyền Long được cơ chứ.

Đợi đến ngày Ninh Chi Ngọc khỏe lại, cũng là ngày hắn cắt đứt mọi quan hệ với Huyền Long.

“Ngươi cẩn trọng lời nói cho trẫm, sau khi A Ngọc tỉnh lại nếu như nghe thấy điều gì không nên nghe, thì cẩn thận cái đầu của ngươi.”

Trần Nham đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, thưa: “Vâng, nô tài nhất định sẽ bắt các thái giám và cung nữ giữ miệng thật tốt, sẽ không để lộ bất cứ điều gì.”

Lúc này Yến Diên mới thật sự hài lòng, trong đầu vẫn không thể nào quên đi dáng vẻ của Huyền Long khi nằm dưới thân hắn.

Lúc ở bên nhau khiến hắn nhớ mãi không quên thì thôi đi, đến lúc chia xa rồi vẫn vẩn vơ trong tâm trí hắn, hắn thật sự trúng tà rồi. Yến Diên tự ép buộc bản thân nhớ đến việc triều chính, nhớ đến Ninh Chi Ngọc, quyết không nhớ đến một Huyền Long luôn mang vẻ mặt lạnh lùng nhưng nội tâm lại đơn thuần đến mức có thể dùng hai từ “ngu ngốc” để hình dung kia nữa.



Yêu quái tu hành vạn năm nếu như có thể tu hành chính đạo, thì con đường đắc đạo thành tiên không còn xa nữa. Những người như vậy thật ra không cần ngủ, lúc tập trung tinh thần để tu luyện cũng có thể xem như nghỉ ngơi rồi. Nhưng thiên kiếp của Huyền Long ngày càng đến gần, những thói quen thường ngày của y lại càng giống với con người hơn.

Sau khi Yến Diên rời đi không lâu, y lại ngủ thiếp đi, giống như một tên lười biếng mê ngủ vậy.

Gần đến trưa, ánh mặt trời không biết đã trốn đi nơi nào, mây đen che kín nửa bầu trời, sấm chớp ầm ầm, giông tố nổi lên khắp nơi, khiến cho người khác đều cảm thấy có điều chẳng lành sắp đến.

Huyền Long giật mình tỉnh dậy, y nhớ đến việc mình đã hứa với Yến Diên, sẽ cho hắn vảy rồng, nên cắn răng chịu đựng những cơn đau nhức bủa vây, cố gắng rời khỏi giường.

Vết máu giữa hai chân y sớm đã khô rồi, nó khiến y đau đến mức không nói nên lời. Mỗi bước chân của Huyền Long cứ như có ai đó đang dùng dao đâm vào người y vậy. Yến Diên không ở đây, y cũng không cần giả vờ nữa. Những giọt mồ hôi lăn dài trên đôi má Huyền Long, y chậm rãi lê từng bước đến bồn tắm đã được cung nữ chuẩn bị từ trước.

Sau khi tắm rửa một cách qua loa, y hóa phép ra một con dao màu đen trên tay mình.

Con dao màu đen đó cắt sắt như cắt bùn, cực kỳ thuận lợi cho việc róc vảy. Nhưng vì y quá đau đớn, nên phải róc từng chút một. Y liên tục róc mười lăm miếng vảy của mình, lúc này bàn tay y bắt đầu run lên, máu từ trên ngực chảy ra như suối khiến cho nước trong bồn tắm biến thành một màu đỏ thẫm.

Lúc Yến Diên rời khỏi, Huyền Long đang ngủ. Đến lúc Yến Diên trở về rồi, Huyền Long vẫn chưa tỉnh lại. Hắn ngồi bên mép giường, đưa tay lay người Huyền Long:

“A Bạc, tỉnh lại đi.”

Sắc mặt của Huyền Long trắng bệch, hai hàng chân mày khẽ nhíu lại, Yến Diên phải gọi một lúc lâu y mới từ từ mở mắt ra nhìn hắn. Y yếu ớt nói:

“Ngươi về rồi.”

“Sao ngươi vẫn còn ngủ?” Yến Diên có chút khó chịu nói, “Ta đã gọi ngươi rất lâu rồi.”

Huyền Long gắng gượng ngồi dậy, từ trên đầu nằm lấy ra một chiếc hộp gỗ đã được sơn màu đen đưa cho Yến Diên.

Yến Diên hoài nghi nói: “Đây là cái gì?”

“Vảy rồng.” Vẻ mặt Huyền Long không có bất kỳ cảm xúc nào.

Yến Diên vui mừng hẳn lên, không kiềm được mà mở ra xem. Bên trong là ba mươi miếng vảy rồng đã được rửa sạch sẽ, tỏa ra mùi hương lành lạnh quen thuộc.

“A Bạc, ngươi thật tốt.” Yến Diên ngẩng đầu cười.

Huyền Long không quen được người khác khen như vậy, gương mặt lạnh lùng của y dần dần ửng hồng lên, y nhắm mắt lại không nói một lời nào, chỉ ngồi im nghe Yến Diên nói.

“Ta có chuyện gấp không thể cùng ngươi ăn trưa được, buổi tối ta lại đến tìm ngươi.”

“A Bạc, ngươi không giận ta chứ…?”

Huyền Long ngạc nhiên, rồi nhẹ lắc đầu.

Yến Diên rất vui mừng, liền nhướn người hôn lấy y, nói mấy câu qua loa rồi vội vã cầm vảy rồng đi mất.

Nếu như đã lấy được vảy rồng, hắn làm gì có tâm trạng ở đây cùng dùng cơm với y cơ chứ.

*Lưu ý của tác giả cũng như nhóm dịch: Không được quá khích chửi rủa nhân vật trong truyện bằng những câu từ khó nghe. Mọi bình luận quá khích đều sẽ không được duyệt. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi