Lãng Yên đang trốn tránh mình, tránh cùng mình đơn độc ở chung, khuya rồi mới về ký túc xá, gọi điện thoại cũng qua loa vài câu liền cúp. Tần Sanh không biết là sao thế này, có phải cậu đã làm sai cái gì hay không? Lãng Yên tức giận? Cậu nghĩ không ra, không thể tưởng được lý do gì khiến hắn không để ý tới mình. Cậu muốn giáp mặt hỏi cho rõ ràng, buổi tối liền đặc biệt chờ Lãng Yên trở về.
Nhưng Lãng Yên vừa nhìn thấy cậu đã chui vào phòng tắm. Lãng Yên biết cậu muốn hỏi gì, nhưng chính hắn cũng không biết vì sao, Lãng Yên rất sợ Tần Sanh hỏi hắn làm sao vậy. Thay vì đối mặt, hắn càng muốn trốn tránh. Từ Dương với nhóc mập cũng đã nhìn ra, chờ Lãng Yên từ phòng tắm chui ra, tới ban công hút thuốc, Từ Dương cũng đi theo.
“Lãng Yên, các ông sao thế, cãi nhau à?”
Lãng Yên phun ra một ngụm khói, “Không.”
“Có chuyện gì thế? Ông với Tần Sanh mà cũng có thể cãi nhau được sao?”
Lãng Yên không trả lời, vì chuyện gì, chỉ là chính hắn đơn phương động lòng…
Từ Dương nói thêm, “Mấy ngày nay ông không để ý tới Tần Sanh, cậu ấy đã…”
“Thôi tôi đi ngủ đây.”
Bỏ lại Từ Dương một mình ở ban công, Lãng Yên trở lại ký túc xá, đắp chăn muốn ngủ. Tần Sanh như thế nào, hắn rõ hơn ai hết. Nhưng chính hắn hiện tại còn rối rắm hơn.
Mùng một tháng 9, cả trường được nghỉ. Mọi người lục tục thu dọn rồi đi về, nhưng Từ Dương nói với ký túc xá là buổi tối muốn đi hát, còn có mấy cô em ở ký túc xá bên cạnh đi cùng. Lãng Yên và Tần Sanh cũng bị ép phải đi theo.
Vừa đến phòng karaoke đã thấy trận này chính là để giao lưu làm quen. Tới cũng tới rồi, Lãng Yên cũng ngại vứt bỏ mặt mũi chạy lấy người.
Trương Mẫn Mẫn, hoa khôi của khoa Từ Dương, cố ý nhờ Từ Dương gọi Lãng Yên tới. Từ Dương sợ xấu hổ liền gọi cả ký túc xá tới. Mười mấy người, chỉ có vài người hát, còn lại ngồi thành một vòng chơi Thật Hay Thách. Tần Sanh vốn ít nói, bọn họ rủ một lần đã không muốn chơi, bọn họ liền không ép nữa.
Lãng Yên bị mọi người năn nỉ ỉ ôi, lôi kéo tham gia trò chơi này. Chai bia rỗng đặt ở giữa xoay tròn, chỉ vào ai thì người đó phải chọn khai thật hay nhận thử thách. Nếu không chịu thì phải uống rượu.
Mấy lượt xoay chai đều không có chuyện gì, lần này Trương Mẫn Mẫn bị chỉ vào, chọn nhận thử thách. Mọi người còn không nói xem thách cái gì, cô đã tự mình nói, “Tỏ tình nhé?”
Cả phòng ồn ào lên, Trương Mẫn Mẫn nhìn Lãng Yên, “Lãng Yên, tớ có thể theo đuổi cậu được không?”
Nói xong mọi người càng ồn ào hơn.
Lãng Yên cố gắng gạt đi những ánh mắt sau lưng, giờ khắc này vốn như là bị phóng đại lên. Tần Sanh đang nhìn hắn, hắn cũng không ngoái lại, không biết Tần Sanh có vẻ mặt gì. Trước mắt Trương Mẫn Mẫn mỉm cười nhìn hắn, chờ hắn trả lời. Thế này không phải càng tốt sao, không phải hắn vẫn luôn bối rối sao, có lẽ hắn với Tần Sanh ngay từ đầu đã không nên như vậy, nếu hắn cùng Trương Mẫn Mẫn ở bên nhau, có phải hết thảy rồi sẽ khác?
“Cũng được.”
Từ lúc đi vào phòng bao, ánh mắt cậu đã không hề rời khỏi Lãng Yên. Nghe Lãng Yên nói như vậy, Tần Sanh liền cảm thấy rất khổ sở, vì sao lại khổ sở, nguyên nhân có rất nhiều, Lãng Yên trốn tránh cậu, Lãng Yên sắp có bạn gái, có lẽ là cậu thích hắn, không phải có lẽ, chính là cậu thích hắn, không muốn nhường sự dịu dàng của Lãng Yên cho người khác, chính cậu quá tham lam, ích kỷ rồi. Tần Sanh cảm thấy hiện tại vẻ mặt của mình nhất định rất khó coi.
Cuộc vui còn chưa kết thúc, Trương Mẫn Mẫn đã nói muốn về trước, còn hỏi Lãng Yên có muốn cùng đi không. Lãng Yên chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, liền cùng cô ra ngoài. Hắn liếc mắt một cái nhìn Tần Sanh đang ngồi ở góc sô pha, mặt đỏ bừng ôm bình rượu, cũng không nói chuyện với người bên cạnh. Lãng Yên nhịn xuống xúc động muốn kéo cậu đi, chỉ lặng lẽ rời khỏi.
Lúc Lãng Yên đưa Trương Mẫn Mẫn trở lại ký túc xá, mọi người đều đã trở lại. Lãng Yên nhìn một vòng, trong phòng chỉ có nhóc mập và Từ Dương. Nhóc mập chuẩn bị đi tắm, dường như cũng biết Lãng Yên muốn hỏi gì, vừa đi vừa vu vơ nói, “Tần Sanh bị ai chuốc rượu ghê vậy nhỉ? Vừa tắm xong đã ngủ.”
Lãng Yên nhìn túi chườm nóng trên bàn, cũng không nói gì, bò lên giường, chưa tắm đã đi ngủ.
Hôm sau mọi người đều chuẩn bị về nhà. Lúc nhóc mập đi, Tần Sanh còn chưa dậy, liền gọi cậu một tiếng. Tần Sanh rời giường thu dọn xong, ký túc xá đều đã đi hết, cậu và Lãng Yên một câu cũng không nói. Còn chưa kịp nghĩ ngợi gì thì di động liền vang lên, “Bố ạ.”
Bố Tần Sanh, Tần Văn Bành, là một thương nhân. Ông ta với mẹ Tần Sanh ngoại tình. Sau khi có Tần Sanh, mẹ cậu mới biết Tần Văn Bành sẽ không cưới mình. Bà trộm sinh Tần Sanh ra, Tần Văn Bành vẫn không biết là có cậu. Mẹ Tần Sanh sinh bệnh mới liên hệ với ông ta, không bao lâu sau liền mất. Tần Văn Bành vẫn luôn áy náy, Tần Sanh ngoại trừ không thích nói chuyện, mặt khác đều rất ngoan. Tần Văn Bành với vợ vốn đã có một đứa con gái tên là Tần Thư Dư. Từ khi ông ta đưa Tần Sanh về nhà, trong nhà này ngoài ông ra thì những người khác đều không thích cậu.
Tần Sanh thu dọn xong xuống lầu, bố cậu đậu xe dưới lầu chờ. Tần Văn Bành nửa năm chưa gặp Tần Sanh, dọc đường hỏi han cậu đi học thế nào. Tần Sanh qua loa vài câu, cậu vốn ít nói, Tần Văn Bành cũng không để ý.
Về đến nhà, dì còn tới cửa đón bọn họ. Dì ở đây là vợ Tần Văn Bành, Từ Dung.
Từ Dung tuy không thích Tần Sanh, nhưng trước mặt chồng vẫn giả vờ giả vịt, tươi cười, “Hơn nửa năm không về, hôm nay dì đặc biệt làm riêng cho Sanh Nhi thật nhiều đồ ăn.”
“Cảm cảm ơn, dì. Bố, con con về phòng trước.”
Tần Sanh tự kéo hành lý về phòng. Mỗi lần ở nhà cậu đều trốn trong phòng, cơ bản trừ lúc ăn cơm thì cả ngày đều không thò mặt ra.