BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

Sau khi buổi diễn kết thúc, hội học sinh Thiết Viện náo nhiệt rủ nhau đi ăn cơm, Ôn Nhiễm đã khéo léo từ chối lời mời của bọn họ. 

Dương Tiểu Mạn đi cùng Tạ Quan đến phòng nghỉ giúp cô ôm quà tặng.

Một tay Dương Tiểu Mạn ôm bó hoa, tay còn lại xách theo mấy túi quà. Cô ấy nhìn quanh tìm Tạ Quan Tinh nhưng chẳng thấy người đâu. 

“Em trai nhỏ đâu rồi nhỉ?” Dương Tiểu Mạn nhìn xung quanh rồi hỏi. 

Ôn Nhiễm lúc này cũng thay quần áo xong đi ra, cô nhìn nhìn một lúc rồi đáp: “Chắc là đi toilet rồi, chúng ta đợi chút đi.”

Dương Tiểu Mạn gật đầu.



Trong toilet.

Lục Trực Dịch kẹp điếu thuốc trong tay, cậu ta móc hộp thuốc đưa cho Tạ Quan Tinh: “Làm một điếu không?”

Tạ Quan Tinh lắc đầu.

Lục Trực Dịch nhìn cậu một lát rồi buông tiếng cười nhạo: “A Nhượng trong Wechat của Ôn Nhiễm là cậu đúng không?”

Tạ Quan Tinh nâng mắt nhìn Lục Trực Dịch.

Đôi mắt của cậu từ bé đã vậy. Bình tĩnh, đen nhánh, tựa hồ mọi vật trên thế gian ở trong mắt cậu đều là dơ bẩn.

“Nếu không thấy cậu, tôi còn không biết cậu là Tạ Quan Tinh.” Lục Trực Dịch cười hai tiếng: “Cậu đổi tên rồi sao? Không còn tên Tạ Nhượng nữa? Lão già nhà cậu cho phép cậu làm vậy à?” 

Rất lâu sau cậu ta cũng không nhận được câu trả lời.

Lục Trực Dịch phun ra một làn khói: “Cậu vẫn kiệm lời như cũ.” 

Khiêm tốn và tốt bụng.

Cái tên trước đây của cậu là Tạ Nhượng, tên thân mật chính là A Nhượng.

“Cậu thích Ôn Nhiễm sao, tại sao trước đây cậu không nói?” Ánh mắt Lục Trực Dịch dần trở nên phức tạp: “Nếu cậu nói sớm tôi chắc chắn không để cậu đi tặng hoa giúp tôi.” 

Ánh mắt Tạ Quan Tinh nhàn nhạt, giọng nói của cậu cũng có chút lạnh nhạt: “Thấy cậu bận nên thuận tay giúp đỡ mà thôi.” 

Lục Trực Dịch nhìn Tạ Quan Tinh, một lúc lâu sau cậu ta khẽ cong môi: “Ôn Nhiễm còn tưởng hoa là do tôi tặng kìa.” 

Tạ Quan Tinh cười nhẹ: “Vốn dĩ là cậu tặng mà.”

“Phải không? Cứ xem như vậy đi.” Lục Trực Dịch dựa vào vách tường, gương mặt hắn hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Có điều hoa năm đó cậu đưa thật sự rất đẹp, còn hoa đêm nay của tôi đều héo con mẹ nó hết.” 

“Đó là do tôi tự mình trồng.” Tạ Quan Tinh nói. 

“Cái gì?” Đối phương trả lời quá nhanh nên Lục Trực Dịch chưa phản ứng kịp, Tạ Quan Tinh cũng không nói lại thêm nữa. 

“Không có gì.” Tạ Quan Tinh không muốn nhắc lại lần thứ hai. 

“Bây giờ chúng ta là đối thủ cạnh tranh.” Lục Trực Dịch nói chuyện thật sự rộng lượng: “Chúng ta cạnh tranh công bằng. Chuyện của cậu tôi không nói với Ôn Nhiễm ngược lại cậu cũng không được nói hoa là do cậu tặng.” 

Tạ Quan Tinh cụp mi xuống, không nóng không lạnh gật đầu: “Đều đã là chuyện quá khứ cả rồi.”

“Cậu…” Lục Trực Dịch muốn nói lại thôi: “Cậu không cần dễ nói chuyện như vậy, đại học và cấp ba cũng chẳng khác nhau là mấy. Hệt như quả hồng mềm mặc người ta nắn bóp. Cậu biết không? Cậu chính là một quả hồng mềm?!” 

“Không sao cả.” Lông mi Tạ Quan Tinh cũng rất mềm mại, vừa nhìn cũng khiến người ta có cảm giác muốn ức hiếp: “Bọn họ đều đối xử với tôi rất tốt.” 

“Tuy bây giờ chúng ta là tình địch, nhưng tốt xấu gì tôi cũng nhìn cậu lớn lên. Cậu như thế nào vẫn mãi chẳng chịu thay đổi thế?” Lục Trực Dịch nói, giọng điệu như kiểu hận sắt chẳng thành thép. 

Tạ Quan Tinh: “…”

Nhìn cậu lớn lên?

Lục Trực Dịch nghiêm túc sao?

“Nhưng mà cậu nói cho tôi biết, cậu làm sao để Ôn Nhiễm trả lời tin nhắn của cậu vậy? Tôi gửi tin nhắn cho chị ấy cũng chưa lần nào nào nhận được hồi âm.” Lục Trực Dịch không tin đàn chị không thích kiểu chó săn như cậu ta mà lại thích kiểu cún con ngây thơ.

Tạ Quan Tinh chớp chớp mắt, cậu mờ mịt trả lời: “Tôi cũng không rõ nữa.” 

“Việc này cậu vẫn nên đi hỏi trực tiếp đàn chị thì hơn.” Cậu lại nói. 

“Kêu tôi đi hỏi Ôn Nhiễm?” Lục Trực Dịch ngậm thuốc lá, không dám tin vào tai mình: “Tôi không làm được đâu, người ta không trả lời tin nhắn, tôi còn mặt dày đến hỏi thì không được.” 

Nhưng hỏi Tạ Quan Tinh thì cậu ta lại càng xấu hổ hơn. 

Cậu ta nhìn Tạ Quan Tinh, lúc này mới phát hiện đối phương đã cao hơn mình rồi, bờ vai rộng lớn của cậu thậm chí còn có thể che khuất ánh sáng.  

“Không nói nữa, đi thôi.” Lục Trực Dịch dụi tàn thuốc, cậu ta ném tàn thuốc vào thùng rác rồi lấy tay phẩy phẩy vài cái trước người cho bay mùi. Cậu ta quay sang hỏi Tạ Quan Tinh: “Còn thấy mùi thuốc không?” 

Tạ Quan Tinh gật đầu: “Còn.” 

Không chỉ trên người Lục Trực Dịch có mà trên người Tạ Quan Tinh cũng dính đầy mùi thuốc.



Ôn Nhiễm đang trò chuyện linh tinh với Dương Tiểu Mạn thì thấy Lục Trực Dịch và Tạ Quan Tinh hai người một trước một sau đi vào. 

Xem ra là hai người cùng nhau đi toilet. 

Dương Tiểu Mạn cầm bó hoa lên: “Đi thôi.”

Ôn Nhiễm và Dương Tiểu Mạn bước đi cùng nhau. 

Ban đêm có chút lạnh, Ôn Nhiễm mặc chiếc áo sơ mi lộ vai màu tím nhạt, mái tóc uốn xoăn xõa ở sau vai. 

Bất ngờ một trận gió lớn thổi qua. 

Bước chân Ôn Nhiễm có hơi khựng lại, cô thả chậm bước chân, đi đến bên cạnh Tạ Quan Tinh. Cô chồm sát về phía cậu ngửi ngửi, ánh mắt cô nghi ngờ hỏi: “Em hút thuốc sao?” 

Mặt mày Lục Trực Dịch bất giác cứng ngắc, cậu ta dùng sức nháy mắt ra hiệu với Tạ Quan Tinh: Nếu là anh em thì đừng khai tôi ra, tôi dù sao cũng nhìn cậu lớn lên đó. Tôi tin cậu nhất định sẽ không bán đứng tôi, nếu cậu nói ra sao tôi còn có thể sống ở trước mặt Ôn Nhiễm nữa chứ? 

Lông mi Tạ Quan Tinh hơi run run. 

Trên thực tế cậu và Lục Trực Dịch đã biết nhau từ bé, huống hồ hai người còn cùng nhau lớn lên. 

“Có thể là bị dính mùi khi em ở trong toilet thôi.” Tạ Quan Tinh có chút hốt hoảng nhìn Lục Trực Dịch: “Đàn chị, em không có hút thuốc.”

Lục Trực Dịch: “…” Nhìn tôi làm gì?

Câu ta đang muốn tiếp tục nháy mắt ra hiệu với Tạ Quan Tinh thì thấy Ôn Nhiễm cũng đang nhìn mình, đôi mắt xinh đẹp nheo lại. 

Lục Trực Dịch còn đang cho rằng Ôn Nhiễm cũng sẽ hỏi mình giống như Tạ Quan Tinh, trong lòng cảm thấy thấp thỏm nhưng cũng không khỏi mong chờ. 

Như vậy chứng tỏ cô có để ý cậu ta. 

Nhưng Ôn Nhiễm cũng chỉ nhìn cậu ta một lúc rồi lại quay sang Tạ Quan Tinh.

“Nghe lời chị, đừng giao du với những người hút thuốc có biết không?” Ôn Nhiễm giống như liếc Lục Trực Dịch một cái: “Khói thuốc có hại với cơ thể lắm.” 



Sau khi đưa Ôn Nhiễm và Dương Tiểu Mạn trở về ký túc xá.

Lục Trực Dịch và Tạ Quan Tinh cũng quay về ký túc xá của họ.

“Ôn Nhiễm biết tôi hút thuốc sao?” Lục Trực Dịch vẫn còn ngu ngơ.

Ở bên dưới ánh đèn tối tăm Tạ Quan Tinh mang theo biểu cảm vui sướng khi người khác gặp nạn. Nhưng giọng nói của cậu vẫn mù mờ: “Tôi cũng không biết nữa.”

“Ôn Nhiễm lợi hại thật, vậy mà cũng biết được.” Lục Trực Dịch hô lên.

Tạ Quan Tinh cười trừ: “Có thể là trực giác của con gái đi.”  

Giải thích như vậy…

“Cậu nói đúng, chắc là do trực giác rồi.” Lục Trực Dịch không nghi ngờ gì cậu: “Trực giác của con gái đúng là đáng sợ thật.” 



Sau khi Ôn Nhiễm về ký túc xá, cô đem toàn bộ hoa đặt lên chiếc bàn phía sau cánh cửa, còn quà thì cô mở ra phân loại cho vào hộc tủ. 

Dương Tiểu Mạn thấy cô còn ngồi sắp xếp thì cũng cạn lời: “Cậu không thấy mệt à? Cứ nhét hết vào cái bao tải là được mà.” 

“Gần xong rồi.” Ôn Nhiễm ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc nói: “Quý trọng tấm lòng của người khác cũng là quý trọng chính mình.” 

Dương Tiểu Mạn: “…” Lại nữa rồi.

Ôn Nhiễm ở phương diện này vẫn luôn như vậy, cô y hệt như cuốn sách giáo khoa. Bởi vì cô tin tưởng hành vi của mỗi người cuối cùng sẽ tự báo ứng lên người mình, báo ứng tốt hay xấu đều là do bản thân mỗi người. 

Dương Tiểu Mạn vốn định nói dù cậu làm vậy, cậu vẫn gặp phải tra nam Trần Phủ Án đó thôi, nhưng việc này cũng đả kích người nghe quá nên cô ấy không nói nữa. 

“Hoa này đẹp quá!” Dương Tiểu Mạn nhìn chằm chằm bó hoa hồng champagne dưới chân Ôn Nhiễm. Hoa hồng champagne có thể dễ dàng thấy được nhưng Ôn Nhiễm rất thích, mà người biết sở thích này của cô lại nhiều không kể hết. Dương Tiểu Mạn nhìn thấy nhiều cũng đã phát ngán, nhưng bó hoa này lại khiến người khác yêu thích.

Xinh đẹp tươi xanh giống như vừa mới được cắt xuống từ trong vườn. 

Ôn Nhiễm vừa xếp gọn lại ngăn kéo vừa trả lời: “A Nhượng đưa đó.” 

“Là em trai nhỏ đưa hả?” Dương Tiểu Mạn có chút khó tin, cái này nhìn cũng không rẻ đâu. Cô ấy nói rồi lại ngồi xổm xuống khẩy khẩy lá cây: “Em ấy chắc thích cậu thật đó nhỉ?” 

Động tác của Ôn Nhiễm bất chợt dừng lại, biểu cảm có chút mất tự nhiên: “Tớ không biết.” 

“Đáp án không phải đã rất rõ ràng rồi sao?” Dương Tiểu Mạn lẩm bẩm, ngón tay cô ấy đột nhiên chạm vào thứ gì đó cấn cấn. Cô ấy lấy ra thì là một cái thẻ. 

“Là A Nhượng viết sao?” Dương Tiểu Mạn đưa cho Ôn Nhiễm. 

Cùng lúc đó Ôn Nhiễm đang sắp xếp lại hộc tủ cũng thấy được một tấm thẻ viết tay đã rất lâu. 

Cô vẫn luôn mang nó theo bên người, trong lúc cô đang sắp xếp lại đồ thì không biết nó rớt ở bên chân từ lúc nào. Ôn Nhiễm khom lưng nhặt lên. Khi đó cô vừa kết thúc buổi diễn về nhà thì cãi nhau một trận với Hồ Nguyệt Thục. Không biết tại sao mà lúc đó cô lại vì mấy chữ ghi trên tấm thẻ mà được an ủi rất nhiều. Cho đến khi lên đại học tấm thẻ kia cũng là thứ duy nhất cô mang theo ra khỏi nhà. 

Tấm thẻ đối với tấm thẻ Dương Tiểu Mạn đưa đều màu xanh nhạt giống nhau. 

Tờ giấy mà em trai nhỏ đưa bên trên ghi là: 

Đàn chị, em vẫn luôn bên cạnh chị.

—— Tạ Quan Tinh.

Ôn Nhiễm cầm tấm thẻ trong tay vuốt ve, một lúc sau cô lại lôi từ ngăn kéo ra tấm thẻ giống vậy. 

Chữ viết không quá nhiều, vẫn là loại giấy màu xanh nhạt đó. Chẳng qua là ký tên không giống nhau. 

Tấm thẻ nhìn hơi cũ ghi: 

Đàn chị, chị thật xinh đẹp, em muốn nhìn chị nhảy múa mãi. 

— Tạ Nhượng.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi