BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

“Cậu hài hước thật đấy.” Ôn Nhiễm quay đầu đối diện với Trần Phủ Án nhàn nhạt nói. 

Khóe miệng Trần Phủ Án hơi giật giật nhưng không nói gì. 

Anh ta nhìn đám người Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh từ khán phòng đi ra ngoài rồi biểu cảm gương mặt dần lạnh đi. 

Trần Phủ Án hiểu rõ hình tượng của bản thân ở trong lòng Ôn Nhiễm bây giờ đã trở nên vô cùng khó chấp nhận được, nhưng con người mà, ai chẳng vậy. Khi tranh giành một việc gì đó họ sẽ trở nên dữ tợn và mất phong độ, cho dù là ai thì cũng khó mà ngoại lệ. 

Tạ Quan Tinh thành thục như vậy bởi vì cậu chưa từng mất đi mà thôi.



Tiết mục mở màn của Điền Tiểu Điềm đoạt giải đặc biệt và giải thưởng ý tưởng xuất sắc nhất. Có lẽ cô ta rất vui.

Mấy người bạn cùng phòng vây quanh cô ta, ai nấy đều chúc mừng: “Tớ biết cậu nhất định đoạt giải mà, cậu múa đẹp quá trời luôn đó!” 

“Đúng rồi, đẹp hơn Ôn Nhiễm nhiều luôn ý! Bài múa của Ôn Nhiễm buồn quá, khiến người ta coi mà lòng cũng buồn theo.” 

“Tiểu Điềm, cố lên nha, tranh thủ giành lấy vị trí trung tâm của buổi diễn lớn cuối tháng.” 

Nghe đến buổi diễn lớn cuối tháng trong lòng Điền Tiểu Điềm mới thấy vui vẻ đôi chút, tốt xấu gì cô ta cũng cướp được một thứ của Ôn Nhiễm. 

“Ể, Tiểu Điềm, đó không phải là Vương Kiêu Phi à?” Một người bạn cùng phòng của cô ta chỉ về phía một chàng trai gần đó kinh ngạc nói. 

Điền Tiểu Điềm cố gắng để bản thân trông có vẻ yếu đuối đáng thương một chút. 

Vương Kiêu Phi bước nhanh về phía cô ta. 

“Vương…”

“Im ngay đi.” Giọng điệu lạnh nhạt này trước nay Vương Kiêu Phi chưa từng có, biểu cảm của hắn hung dữ khiến Điền Tiểu Điềm không nhịn được mà co rúm người lại: “Cô thích Tạ Quan Tinh đúng không?” 

Đầu óc Điền Tiểu Điềm trong chớp mắt hoàn toàn trống rỗng, làm sao mà Vương Kiêu Phi biết được? 

Cô ta theo bản năng chối bay chối biến: “Không có, có phải có ai đã nói gì với anh không?” 

“Đúng là có nói gì.” Vương Kiêu Phi cười lạnh nói tiếp: “Chỉ có điều không phải người khác, mà là chính cô nói.”

Cô ta tự mình nói?

Vương Kiêu Phi lấy điện thoại di động ra, ấn mở một đoạn ghi âm. 

Là những cuộc nói chuyện của Điền Tiểu Điềm và Tạ Quan Tinh, từ lần đầu tiên, đến lần thứ hai, rồi đến những lần sau này nữa. Âm thanh và nội dung cô ta nói đều rất rõ ràng, nhưng giọng của Tạ Quan Tinh đã được xử lý qua. 

Người gửi đoạn ghi âm này, Điền Tiểu Điềm không thể nghĩ ra được người thứ hai, nhưng cô ta không muốn tin Tạ Quan Tinh lại đối xử với mình như vậy. 

Vương Kiêu Phi là đường lui của cô ta, vậy mà Tạ Quan Tinh lại thẳng tay chặt đứt đường lui này. 

Cậu rốt cuộc là người như thế nào?

Biểu cảm khó tin của Điền Tiểu Điềm đã bán đứng chính mình, mặc kệ sau đó cô ta có cố gắng giải thích thế nào đi nữa thì Vương Kiêu Phi cũng không còn tin tưởng cô ta. 

Vương Kiêu Phi lấy chiếc hộp vuông nhỏ ở trong ngực ra ném mạnh xuống đất, gương mặt đầy vẻ đau khổ: “Tôi vì bản thân chưa dứt được tình cảm với Ôn Nhiễm mà thấy áy náy nên luôn nhân nhượng với cô, nhưng đây là cách cô đối xử với tôi sao? Tốt xấu gì thì khi ở bên cạnh cô tôi cũng chưa từng con mẹ nó thay đổi thất thường!” 

Chiếc hộp bị ném mạnh lên mặt đất, nắp hộp bật mở, lộ ra bên trong là chiếc vòng cổ dạo gần đây đang hot ở trên mạng, một chiếc cũng phải tốn đến mấy vạn tệ. 

Cả người Điền Tiểu Điềm run rẩy, không biết là vì tức giận hay là vì đau khổ. 

“Anh thì có gì tốt đẹp?” Điền Tiểu Điềm nhẹ giọng hỏi. 

“Sao hả?” Vương Kiêu Phi nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm. 

Điền Tiểu Điềm quay đầu nhìn ra sân thể dục phía ngoài cửa, đám người Ôn Nhiễm đang từ khán phòng đi ra phía đó. Tạ Quan Tinh đi bên cạnh cô, cậu dịu dàng, ngoan ngoãn, yên lặng. Cho dù Ôn Nhiễm nói gì đi nữa thì cậu cũng sẽ mở miệng đáp lại.

Cậu thật sự thích Ôn Nhiễm. 

“Về sau chị không được múa điệu múa này nữa.” 

Giọng nói nhẹ nhàng của chàng trai vang lên bên tai, một lần rồi một lần cứ như từng mũi dao mài lên da thịt làm cô ta đau nhức.

Điền Tiểu Điềm dần dần hồi phục tinh thần. Cho nên mọi chuyện là vì Ôn Nhiễm, vì cô ta múa bài múa của Ôn Nhiễm nên Tạ Quan Tinh mới đưa toàn bộ những bản ghi âm cho Vương Kiêu Phi. 

Hơn nữa không phải do cậu nhất thời nổi hứng, mà cậu đã bắt đầu ghi âm từ lần đầu tiên Điền Tiểu Điềm tìm tới cậu cho đến ngày hôm nay, mỗi một lần cậu đều ghi âm. 

Lòng dạ người này sao có thể thâm trầm đáng sợ như vậy.

Người này thật sự thích Ôn Nhiễm nhiều vậy sao? 

Tất cả mọi mặt đều bị Ôn Nhiễm đánh bại khiến Điền Tiểu Điềm không nhịn được nữa mà lớn tiếng khóc lớn. Cánh tay của cô ta che lại đôi mắt, nước mắt từ khóe mi cứ liên tục tràn ra như đang xả cơn giận. Những người đi ngang đều tò mò nhìn thử. 

Vương Kiêu Phi thoáng bất ngờ, nhưng rất nhanh da đầu như muốn nổ tung mà tay chân thì lại luống cuống.

“Tôi… tôi còn chưa nói gì mà. Cô làm gì vậy?” Hắn cứ đứng tại chỗ xoay vòng tròn, nhanh chóng nhặt vòng cổ dưới đất lên nhét vào tay Điền Tiểu Điềm: “Cô muốn đuổi theo cậu ta à, tôi cũng không có nói không cho cô theo đuổi mà.” 

“Rõ ràng là cô bắt nạt tôi mà.” Nói một hồi Vương Kiêu Phi gần như sắp khóc. 

“Cô thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ. Tôi còn chưa nói gì cô mà cô lại còn giành khóc trước gì nữa chứ?” 

“Đừng khóc nữa, tôi không nói nữa có được không?” 



“Hai người kia đang cãi nhau à?” Dương Tiểu Mạn nghe thấy động tĩnh nên ngoái cổ về phía Điền Tiểu Điềm và Vương Kiêu Phi để hóng hớt. 

Ôn Nhiễm chưa thấy đã nói: “Không phải hai người họ vẫn luôn ầm ĩ à?” 

Dương Tiểu Mạn sờ cằm: “Hình như là vậy.” 

Mấy tháng liên tục Điền Tiểu Điềm đều không ổn định, chia tay Vương Kiêu Phi thích Tạ Quan Tinh. Đối với cô ta mà nói thì Vương Kiêu Phi cũng coi như khá tốt rồi, căn bản là cô ta có phúc mà không biết hưởng. 

Chẳng phải Tạ Quan Tinh yêu sâu sắc Ôn Nhiễm là việc quá rõ ràng luôn sao? 

Có điều mấy lời này Dương Tiểu Mạn không dám nói ra. Dù sao cô ấy cũng là người nhà Ôn Nhiễm, nếu nói ra mấy lời thế này thì có vẻ như không biết xấu hổ. 

“Sao Điền Tiểu Điềm khóc vậy? Buổi tiệc tối nay cô ta nổi bật như vậy cộng thêm Vương Kiêu Phi theo đuổi lại cô ta nữa, cảm động quá nên khóc à?” 

Ôn Tân Nhĩ nhìn thoáng qua: “Không giống, giống như khóc vì tức giận điều gì đó hơn.” 

Dương Tiểu Mạn: “Em có kinh nghiệm quá nhỉ?” 

Vốn cho rằng Ôn Tân Nhĩ sẽ không trả lời mình nên Dương Tiểu Mạn cũng chẳng hy vọng gì nhiều, nhưng kết quả là hai giây sau cậu ấy lại gật đầu đáp lại: “Cũng được, biết chút chút ạ.” 

Cuộc nói chuyện này từ đầu đến cuối Tạ Quan Tinh chưa từng tham gia, bởi vì cậu là nhân vật được Điền Tiểu Điềm tỏ tình nên không thích hợp tham gia cho lắm. 

“Chắc là hai người họ sẽ tái hợp thôi.” Dương Tiểu Mạn tỏ vẻ bản thân rất am hiểu: “Tôi thấy Vương Kiêu Phi đã đau lòng muốn chết rồi.” 

“Cũng không hẳn.” Tạ Quan Tinh cuối cùng cũng nói chuyện, nhưng lời nói ra thì không mang theo ý tốt. 

Dương Tiểu Mạn bất ngờ: “Tại sao chứ?” 

“Do trực giác của em thôi.” Tạ Quan Tinh mỉm cười, nụ cười vừa hiền lành vừa có chút vô tội. 

Dương Tiểu Mạn đáp lại: “Nói bậy, em trai nhỏ quả nhiên chẳng có chút kinh nghiệm nào về mấy chuyện yêu đương cả.” 

Tạ Quan Tinh tỏ vẻ cậu đang lắng nghe một cách chăm chú. 

Dương Tiểu Mạn hắng giọng nói. 

“Em biết không? Khi người ta đang trong mối quan hệ yêu đương thì một bên sẽ vô cớ gây sự, bên còn lại sẽ cam tâm tình nguyện mà chiều chuộng. Nhưng lý do là vì sao, là khóc đó, khóc giống như gãi đúng chỗ ngứa vậy. Không những không khiến người ta cảm thấy phiền, mà ngược lại khiến người ta cảm thấy đau lòng, trái tim như muốn tan nát.” Dương Tiểu Mạn cau mày ôm lấy ngực, nhưng rất nhanh đã đứng thẳng lên: “Đã hiểu chưa hả? Cái này không thể cứ khóc oang oang được, chẳng khác gì khỉ đột cả.” 

Cô ấy nói xong thì hơi nghiêng người qua nhìn Ôn Nhiễm một cái: “Ôn Nhiễm, đã nghe rõ chưa?” 

Ôn Nhiễm hơi bất ngờ: “Nghe rõ cái gì cơ?” 

“Bí kíp yêu đương của Dương Tiểu Mạn đó.” 

Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không cần.” 

Dương Tiểu Mạn: “Cậu sẽ hối hận cho xem.” 

Ôn Nhiễm nhíu mày: “Tớ sẽ không khóc.” 

Tạ Quan Tinh nhìn Ôn Nhiễm, biểu cảm của cô cực kỳ nghiêm túc. Giống như đối với việc làm nũng cô hoàn toàn không hiểu rõ. 

Bộ dạng chẳng hiểu gì này thật sự rất đáng yêu. 

Tạ Quan Tinh kìm nén cảm xúc muốn béo má Ôn Nhiễm, cậu quay đầu về hướng khác để cho nửa khuôn mặt của mình chìm vào bóng đêm. 



Bởi vì không đi ăn tối nên Ôn Nhiễm trực tiếp quay về ký túc xá. 

Cô vừa mới tắm xong đang bước ra ngoài thì nhận được tin nhắn Wechat của Tạ Quan Tinh. 

[Đàn chị, em đặt đồ ăn cho chị rồi đó, chị nhớ ăn chút gì đi nha.] 

[Bởi vì không biết đàn chị thích ăn gì nên em đặt mỗi thứ một ít, đàn chị có thể ăn chung với đàn chị Tiểu Mạn.] 

Động tác lau tóc của Ôn Nhiễm chợt khựng lại, điều này rất hiếm thấy. Ngoại trừ Dương Tiểu Mạn vẫn có người nhớ rõ việc mấy ngày trước khi lên sân khấu cô đều không ăn uống gì nhiều. 

Thức ăn rất nhanh đã được giao đến, những chiếc túi giấy màu nâu bày đầy hết cả mặt bàn. 

Dương Tiểu Mạn gắp một cái sủi cảo tôm: “Ăn đêm thế này rất dễ mập luôn đó, nhưng mà đàn em đúng là tri kỷ thật, toàn đặt mấy món thanh đạm thôi.” 

Ôn Nhiễm chú ý đến phần bánh phở cuốn thịt bò bên kia, nước dùng nóng hổi thơm phức tưới lên bánh phở.  

“Cậu mập lên à?” 

“Để tớ đi cân thử.” Dương Tiểu Mạn nhanh chóng chạy lên cân, con số hiển thị trên đó là 46.

“Tớ sụt hai cân rồi!” Dương Tiểu Mạn cực kì ngạc nhiên, sau đó cô ấy nhanh chóng chạy đến chỗ chiếc bàn rồi cầm đũa lên mở ra một phần phở. 

Dương Tiểu Mạn cao 1m66 mà nặng 46kg thì cũng coi như khá gầy, hơn nữa buổi tối thường sẽ nặng hơn vài cân so với buổi sáng. 

“Có thể là do gần đây phải vận động nhiều đấy.” Dương Tiểu Mạn suy đoán. “Thời gian trước rảnh rỗi quá nên chỉ nghĩ đến ăn, nên mới nhanh chóng béo lên, còn bây giờ thì vội đến quên cả ăn luôn.” 

Dương Tiểu Mạn nhét thức ăn đầy miệng, cô ấy ngẩng đầu nhìn Ôn Nhiễm chằm chằm một lúc rồi đột nhiên dừng lại: “Tớ có cảm giác hình như cậu cũng gầy đi rồi đấy nhỉ?” 

Ôn Nhiễm có chút bất ngờ, sau đó cô nhanh chóng đặt đũa xuống. 

“Tớ đi cân thử.” 

45kg.

Dương Tiểu Mạn nhìn chằm chằm con số hiển thị bên trên, khi nhìn thấy con số cuối cùng dừng lại thì cô ấy nhéo nhẹ eo Ôn Nhiễm, nói một cách rất trịnh trọng: “Cậu gầy quá rồi, không thể gầy thêm nữa.” 

Ôn Nhiễm ngồi xuống tiếp tục ăn gì đó: “Chắc do hai ngày nay tớ không ăn uống gì nên hơi thiếu nước.” 

Thể chất của cô dễ gầy, nhịn đói hai ngày nên cân nặng giảm xuống khá nhanh. Cũng không phải cô ăn không mập chỉ có điều nhanh gầy.

Dương Tiểu Mạn thở dài một tiếng, chậm chạp nói: “Vẫn nên nói với em trai nhỏ cái đã.” 

“Nói gì cơ?” 

“Nói em ấy chú ý cậu chút, không được lơ là mà phải chăm sóc cậu thật kỹ.” 

Ôn Nhiễm gắp một cái bánh bao xá xíu lên cắn một miếng: “Mấy lời này nói có hơi sớm quá rồi.” 

Dương Tiểu Mạn giơ ngón tay lên lắc lắc: “Không nhanh, trực giác mách bảo tớ ngày đó sắp đến rồi.” 

Không biết vì sao. 

Dương Tiểu Mạn vừa nói xong câu đó Ôn Nhiễm lập tức nhớ đến buổi tối sau khi cuộc thi ở bên khoa Y kết thúc, Tạ Quan Tinh đã duỗi tay câu lấy ngón tay cô. 

Lúc đó cô cũng không dám nhìn mặt Tạ Quan Tinh, hay nói đúng hơn là không dám nhìn kỹ mà chỉ lướt qua. 

Khi ấy, bên dưới ánh đèn đường tối tăm, cô chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm xinh đẹp tinh tế của chàng trai, còn thấy cậu khẽ nhếch môi, cô còn từng chạm vào yết hầu của cậu một lần. 

Có điều khi nhắc tới việc này Ôn Nhiễm đột nhiên nhớ ra việc mình hứa cho kẹo Tạ Quan Tinh nhưng vẫn chưa cho. 

[Em thích ăn loại kẹo gì, chị mua cho em.] 

Cô vừa ăn vừa gửi tin nhắn Wechat cho Tạ Quan Tinh. 

Ôn Nhiễm nhìn sơ qua thời gian thấy vẫn còn sớm, chắc là cậu vẫn chưa đi ngủ. 

Tạ Quan Tinh trả lời tin nhắn rất nhanh, nhưng nội dung khiến người ta như lạc vào sương mù, trả lời rồi cũng như chưa trả lời.

[Đàn chị, em thích ăn kẹo nhưng chị không cần mua đâu.]

[Đàn chị nghĩ kỹ lại chút đi được không?]

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi