BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

Tạ Quan Tinh giống như cây thường xuân điên cuồng sinh trưởng, mềm mại quấn quanh người cô. Cậu cho Ôn Nhiễm khoảng trống để hô hấp, nhưng tuyệt đối không cho cô bất cứ cơ hội nào để giãy giụa hay trốn thoát. 

Cho dù cậu ăn nói khép nép, ấm áp mềm mại như bụi mầm nhỏ không có chút sức lực nào, hệt như chỉ cần đẩy nhẹ cũng đổ, bấm nhẹ đã gãy. Nhưng Ôn Nhiễm lại không thể nói bất cứ câu gì để từ chối. 

Ôn Nhiễm sợ hãi phát hiện bản thân cũng không thể gật đầu, cổ họng cô giống như bị một bàn tay vô hình nào đó siết chặt khiến nó bị chặn lại. Trực giác nói cho Ôn Nhiễm biết rằng nếu cô mà đồng ý thì chắc chắn sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. 

“Được.” Nhưng cuối cùng Ôn Nhiễm vẫn đồng ý với Tạ Quan Tinh. 

Không còn cách nào, cô không thể nào từ chối. 

Căn bản là không có cách, cũng không có bất cứ lý do gì để từ chối Tạ Quan Tinh. 

Cô thích chàng trai trước mặt nhỏ giọng gọi mình “Chị ơi”

Khóe miệng Tạ Quan Tinh từ từ cong lên, mới đầu cậu dùng ngón trỏ câu lấy ngón út của Ôn Nhiễm nhưng sau khi cô gật đầu đồng ý cậu đã nhanh chóng túm lấy cổ tay cô kéo về phía mình. 

Cậu nở nụ cười, nụ cười này cũng ngắn thôi chỉ tầm vài giây, sau đó tròng mắt cậu nhanh chóng đỏ hoe, vệt đỏ lan đến đuôi mắt nhìn cực kỳ chói mắt. 

“Chị ơi…” Cậu nhỏ giọng, vừa lưu luyến vừa triền miên mà gọi Ôn Nhiễm một tiếng rồi lại một tiếng: “Chị ơi.” 

Gió đêm mát lạnh thổi qua cơ thể hai người giống như từng câu thơ tình từ từ biến thành thật vậy. 

Ôn Nhiễm nghe Tạ Quan Tinh gọi mình rất nhiều tiếng “Chị ơi”, nhưng cô nhớ rõ cô đáp lại rất ít. 

“Ừm.” Cô dịu dàng cất tiếng. 

Làn gió thổi bay những sợi tóc của Ôn Nhiễm khắp nơi, nào là trên cổ, trên vai rồi còn muốn bay qua quấn lấy cổ Tạ Quan Tinh. 

Tạ Quan Tinh cụp mắt nhìn Ôn Nhiễm, giống như là vô ý mà nhéo nhẹ cổ tay Ôn Nhiễm, ngón cái chầm chậm vuốt làn da trắng trẻo của cô, mang theo chút mập mờ triền miên không nói rõ khiến hai chân người khác như muốn nhũn ra. 

“Sau này chị là bạn gái của em rồi đúng không ạ?”

“Đàn chị, em có thể hôn chị một cái không?”

Giọng cậu rất nhỏ, thậm chí còn có cảm giác cẩn thận từng li từng tí. 

Ôn Nhiễm nắm chặt tay Tạ Quan Tinh, quyết định một cách dứt khoát rồi nhanh chóng kiễng chân đặt một nụ hôn lên má cậu. 

“Sau này mấy chuyện như vậy không cần phải hỏi ý chị.” Ôn Nhiễm nói lớn. 

Ngay lúc này cô còn lo lắng với tính cách như thế này của Tạ Quan Tinh thì sau này ra xã hội làm việc có phải sẽ dễ dàng bị người ta bắt nạt hay không. 

Còn nữa, ngay cả chuyện hôn nhau mà chàng trai này cũng muốn hỏi ý kiến của cô, như vậy cũng quá xấu hổ rồi.

Sau này Ôn Nhiễm rất nhanh sẽ rõ ràng. 

“Sau này mấy chuyện như vậy không cần phải hỏi ý chị.” Lời nói mà mấy năm trước cô nói lại là lời nói khiến cô cảm thấy hối hận nhất.

Nhưng bây giờ mặt nạ của Tạ Quan Tinh vẫn còn rất bền, cậu nghe thấy Ôn Nhiễm nói vậy cũng chỉ cười cười, hai tai dần dần đỏ ửng. 

Thể hiện ra bên ngoài chính là bộ dạng bởi vì Ôn Nhiễm chủ động khiến cậu thẹn thùng, tay chân lóng ngóng. 

“Sáng mai, em đến đưa chị đi học.” 

Ôn Nhiễm gật đầu đồng ý. 



Buổi tối. 

Bên trong nhóm chat của năm người. 

Không hiểu sao lại bắt đầu nói chuyện phiếm rồi.

[Hứa Bằng: Điền Tiểu Điềm bị trừ điểm rồi hả?]

[Dương Tiểu Mạn: Cậu xài mạng nông thôn đấy hả?]

[Ôn Tân Nhĩ: Đáng lắm.]

[Ôn Tân Nhĩ: Ôn Nhiễm không có ở ký xá đúng không?]

[Dương Tiểu Mạn: Sao em biết?]

[Ôn Tân Nhĩ: A Nhượng cũng không có ở đây, cậu ấy nói Ôn Nhiễm tìm cậu ấy.]

[Dương Tiểu Mạn: Đúng rồi, không phải tối đó đàn em nhỏ bị thương à? Ôn Nhiễm đến bệnh viện mua thuốc rồi đưa qua cho em ấy.]

[Tạ Quan Tinh: Có lẽ đàn chị sắp về đến phòng rồi, em vừa mới đưa chị ấy đến dưới lầu ký túc xá.]

[Dương Tiểu Mạn: Em đưa Ôn Nhiễm về á?]

[Tạ Quan Tinh: Là việc em phải làm mà.]

Cậu nói đến đây nhưng những người khác vẫn chưa hiểu “là việc em phải làm” rốt cuộc có nghĩa là gì. 

[Hứa Bằng: Cái cô Điền Tiểu Điềm kia sẽ không trả thù đàn chị Ôn Nhiễm đó chứ? Sao em thấy cô ta đáng sợ vậy?]

[Dương Tiểu Mạn: Nói bậy, cô ta có gì mà đáng sợ?]

[Dương Tiểu Mạn: Có điều cô ta sao dám trả thù, bây giờ cô ta đi đường còn đi không nổi nữa là, vẫn đang chịu xử phạt. Dù cô ta có đáng sợ thế nào đi nữa thì cũng là con người thôi, nếu còn dám trả thù thì nhất định phải chịu chế tài của pháp luật rồi.]

[Hứa Bằng: Đêm đó thật là nguy hiểm, em không dám nghĩ nếu đàn chị Ôn Nhiễm sẽ bị té xuống thật thì sao…]

[Ôn Tân Nhĩ: Vậy thì tôi sẽ phế cô ta luôn.]

[Hứa Bằng: Ôn Tân Nhĩ thật là bạo lực nha, chúng ta phải báo án chứ, lấy pháp luật làm vũ khí bảo vệ quyền lợi cho mình.]

[Dương Tiểu Mạn: Người man rợ như chúng tôi không hiểu mấy cái đấy đâu.]

[Hứa Bằng: …]

[Ôn Tân Nhĩ: Điền Tiểu Điềm bị thương thì hội diễn cuối tuần phải làm sao đây?]

[Dương Tiểu Mạn: Chị không biết, Ôn Nhiễm nói cô ấy không có thời gian.]

[Ôn Tân Nhĩ: Nếu chị ấy dám tham gia em sẽ đánh gãy chân chị ấy cho mà xem.]

[Dương Tiểu Mạn: Chị cảm thấy em nên tự nhận thức thân phận của mình đi, gan cũng lớn quá rồi.]

[Tạ Quan Tinh: Cuối tuần chị ấy có việc bận hả chị?] 

Cô không có nói cho cậu biết. 

[Dương Tiểu Mạn: Hình như cuối tuần cậu ấy có buổi diễn đó, mấy ngày nay đều luyện tập vũ đạo, nhưng cụ thể là gì thì phải hỏi lại cậu ấy.]

[Tạ Quan Tinh: Em cảm ơn đàn chị Tiểu Mạn.]

Dương Tiểu Mạn cảm thấy bó tay, như vậy cũng cảm ơn làm méo gì. 

Đám người bọn họ vừa kết thúc cuộc trò chuyện trong nhóm chat thì Ôn Nhiễm cũng về đến phòng, Dương Tiểu Mạn từ trên ghế thò đầu ra hỏi: “Ôn Nhiễm, cuối tuần này cậu đi diễn ở đâu đó?”

“Là buổi diễn Lạc Uyên giới thiệu.”

Dương Tiểu Mạn chớp chớp đôi mắt: “Lạc Uyên? Anh ta giới thiệu buổi diễn gì cho cậu?”

Ôn Nhiễm mỉm cười, trong đôi mắt mang theo phong tình nhưng mà rất thản nhiên: “Là buổi diễn ở rạp hát Tùng Nam.”

“Một người bạn của Lạc Uyên là khách quý, là một nghệ sĩ vi-ô-lông. Thầy ấy sẽ kéo đàn cho tớ múa.”

Đầu óc của Dương Tiểu Mạn trong thời gian ngắn không thể phản ứng nhanh như vậy, đợi đến khi cô ấy tiêu hóa được hơn một nửa thông tin mới lặng lẽ buông một câu: “Mẹ ơi…”

“Vậy thì cô Lý không thể không tức điên rồi đúng không?”

“Cmn đã vãi!”

Đợi sau khi hoàn toàn tiếp thu thông tin này thì Dương Tiểu Mạn không thể ngừng suy nghĩ về nó. 

“Ông trời có mắt phù hộ cậu lấy được hạng nhất đi, còn cô Lý tốt nhất là tới cái nịt cũng không có luôn.”

“Khó trách cậu không nói cho ai cả, giấu kín như bưng luôn, chẳng trách cô Lý muốn gọi cậu về cậu lại từ chối. Cô ấy coi cậu là gì chứ? Thích thì gọi đến không thì đuổi đi à?”

“Đứng rồi, chuyện này có thể nói với em cậu và em trai nhỏ không?”

Ôn Nhiễm suy nghĩ: “Được chứ.”

Dương Tiểu Mạn vui vẻ nhắn tin vào nhóm chat để báo cho tất cả các thành viên, tuy là tất cả thành viên cũng chỉ vỏn vẹn có năm người mà thôi và cô ấy còn là một trong số đó. 

Ôn Nhiễm không xem điện thoại, cô cởi áo khoác rồi ngồi ngây người trên ghế, trong đầu chỉ toàn là những tiếng “Chị ơi” của Tạ Quan Tinh tối nay. 

Cô và Tạ Quan Tinh hẹn hò rồi?

Sao lại hẹn hò rồi?

Ngay lúc đó cô cảm giác bản thân như đang mê man nhưng lại cực kỳ tỉnh táo, bởi vì Ôn Nhiễm bây giờ vẫn nhớ rõ từng câu từng chữ Tạ Quan Tinh đã nói, thậm chí giọng điệu của cậu cô cũng nhớ rõ. 

Nhưng có đôi lúc cô có cảm giác mình bị một bàn tay vô hình đẩy lên phía trước, dây thần kinh bị lấy đi, đầu óc trống rỗng nhưng cũng rất ồn ào. 

Dương Tiểu Mạn đã thông báo xong trong nhóm, cô ấy nghiêng đầu qua chỗ khác nói với Ôn Nhiễm: “Hôm nay lúc xế chiều có mấy nam sinh bên Thiết Viện chặn đường tớ xin cách liên lạc với cậu, nhưng tớ chưa cho đâu.”

“Có điều trai trường đó đẹp thật nha, chân nè, cơ bụng nè, lưng nè, eo nè và hơi thở nam tính phả vào mặt tớ nữa.”

Ôn Nhiễm ấp úng: “Cậu không cho là đúng đấy.”

“Tớ biết mà.” Dương Tiểu Mạn nói: “Vậy cậu với em trai nhỏ định khi nào mới hẹn hò đây?”

Ôn Nhiễm nghiêng đầu, cười một tiếng: “Đêm nay.”

“À, ừ?!!” Dương Tiểu Mạn cho rằng bản thân nghe nhầm nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì mới nhận ra câu trả lời của Ôn Nhiễm có vấn đề, cái gì mà đêm nay hẹn hò là sao? Cô ấy nhìn đồng hồ, đêm nay chỉ còn lại hai tiếng mà thôi. 

Ôn Nhiễm há miệng, nhìn thì có vẻ là bối rối nhưng thực chất cô chỉ đang suy nghĩ tìm từ gì cho thích hợp. 

Mấy chuyện như vậy rốt cuộc phải nói như thế nào mới có vẻ hợp tình hợp lý mà trông tự nhiên nhất có thể đây. 

“Bọn tớ hẹn hò rồi.” Cuối cùng cô vẫn chọn cách ngắn gọn nhất để có thể biểu đạt rõ ràng ý tứ của bản thân: “Ý tớ là bọn tới vừa mới hẹn hò được một tiếng trước.”

Dương Tiểu Mạn bàng hoàng vài giây rồi nhảy dựng lên: “Tớ đi đây.”



Hiện tại chỉ mỗi mình Dương Tiểu Mạn biết.

Sự việc này ở trong mắt Tạ Quan Tinh cũng chỉ coi như là khởi đầu mà thôi. 

Khi còn bé, Quý Âu dạy cậu nếu việc nhỏ mà không nhịn được sẽ không thể thành việc lớn. Sau này lại dạy cậu những người thành công có khả năng cao dễ đánh mất nhân tính. 

Cậu chấp nhận cái tên của những kẻ ngu ngốc đó chỉ để đổi lại sự thương hại của Ôn Nhiễm, cậu bỏ qua sự tồn tại của Trần Phủ Án. Anh ta đã tự mình bước ra khỏi thế giới của Ôn Nhiễm, vậy thì cậu sẽ bước vào rồi mãi mãi ở bên cạnh cô. 

Ôn Tân Nhĩ nhìn chằm chằm tin nhắn Dương Tiểu Mạn vừa gửi vào nhóm chat. 

[Dương Tiểu Mạn: Em trai nhỏ, em với Ôn Nhiễm đã hẹn hò rồi à?] 

Hẹn hò rồi? 

Tỏ tình rồi? 

Không cắm nến, rãi hoa, hát tình ca ở bãi cỏ bên dưới ký túc xá à?  

Sao đột ngột vậy? 

Ôn Tân Nhĩ gỡ tai nghe xuống, cậu ấy nghiêng đầu sang nhìn Tạ Quan Tinh: “Bây giờ cậu thành anh rể của tôi thật rồi đấy à?” 

Ôn Tân Nhĩ lúc này ở trong mắt Tạ Quan Tinh là chỗ nào cũng hợp mắt. Cậu mỉm cười, không phải là nụ cười không để ý mà là nụ cười ngượng ngùng như là đang âm thầm thừa nhận. 

Thật sự là Ôn Tân Nhĩ đã sớm chuẩn bị trước việc này nhưng khi mọi chuyện thật sự diễn ra thì trong lòng cậu vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. 

Cảm giác giống như chị gái mình sắp thuộc về người khác vậy. 

Nhưng việc này lại quá mức hợp tình hợp lý với lại cũng chẳng liên quan gì đến cậu ấy. 

Cuối cùng Ôn Tân Nhĩ không thể làm gì, chỉ có thể lầm bầm với Tạ Quan Tinh một câu: “Tôi muốn cậu dùng một nửa tài sản của mình làm sính lễ.”

Tạ Quan Tinh khẽ gật đầu, không chút do dự mà đáp ứng ngay: “Được.”

Ôn Tân Nhĩ sững sờ, cậu ấy chỉ là thuận miệng nói ra thôi, Tạ Quan Tinh thật sự đồng ý à?



6h30 sáng hôm sau. 

Dương Tiểu Mạn vì mắc tiểu mà bừng tỉnh, cô ấy lẩm bẩm gì đó rồi bước xuống giường. Bên ngoài trời vẫn chưa sáng hắn, cô ấy đứng đó ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt hiện ra trong gương. 

“!”

Dương Tiểu Mạn bị dọa sợ. 

Sau khi nhìn kỹ phát hiện là Ôn Nhiễm cô ấy mới nhoài người lại gần nhìn đối phương: “Ôn Nhiễm, cậu bị mộng du à?” 

Ôn Nhiễm lấy một hộp phấn mắt ở trên kệ trang điểm: “Mắt tớ đang mở đấy.” 

“Chứ sao cậu dậy sớm như vậy để trang điểm chứ?” 

“Không phải chúng ta thường chỉ dậy trước một tiếng và trang điểm chi trong năm phút thôi à?” 

Ôn Nhiễm đặt hộp phấn mắt xuống, cô nghiêng đầu nhìn Dương Tiểu Mạn: “Bé yêu, cậu nhìn ra được là tớ đang trang điểm luôn ư?” 

Dương Tiểu Mạn đeo dép lê chạy đi mở đèn. 

Trong phòng đột nhiên sáng hẳn, nhất thời khiến cả hai đều không mở nổi mắt. 

Dương Tiểu Mạn thấy rõ là Ôn Nhiễm đang trang điểm, có điều cô chỉ trang điểm nhẹ nhàng. Màu mắt cũng cố tình chọn màu nhẹ nhàng, đôi lông mi vừa cong vừa dài lại còn dày và đậm. 

Tuy là trang điểm nhẹ nhàng nhưng không khiến bản thân bị lu mờ đi, kẻ mắt cong xuống càng tạo thêm cảm giác thuần khiến trong sáng cho cô. 

Dương Tiểu Mạn nhìn cô rất lâu: “Hình như từ trước đến giờ tớ chưa thấy cậu trang điểm theo phong cách này bao giờ nhỉ?” 

Ôn Nhiễm vừa tô son vừa hỏi: “Cậu thấy đẹp không?” 

Dương Tiểu Mạn gật đầu một cách dứt khoát: “Hôm nay là ngày quan trọng gì à?” 

Ôn Nhiễm bôi son xong rồi mới quay đầu nhẹ nhàng mỉm cười trả lời cô ấy: “Là ngày đầu tiên gặp mặt bạn trai.” 

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi