BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

Người lớn hai bên thoạt nhìn thì có vẻ đồng ý nhưng trên thực tế là đều phản đối. 

Có điều một bên là ngoài sáng còn một bên là trong tối mà thôi. 

Tạ Tông dùng điều kiện trao đổi để đáp ứng Tạ Quan Tinh tự do kết hôn, nhưng khi cậu đưa Ôn Nhiễm về nhà thì ông ấy cảm thấy không hài lòng. 

Ông ấy điều tra qua Ôn Nhiễm, cũng biết cô là con cả của Ôn Tùng Hàn và Tưởng Nhu Nghệ. Nhưng bố mẹ cô đã ly dị, điều này không giúp đỡ được gì nhiều cho Tạ Quan Tinh. 

Những lời này ông ấy biết là không thể nói trực tiếp với A Nhượng được, tính cách của cậu từ ngày đầu tiên trở về Tạ gia ông ấy đã biết nó khác hoàn toàn với người nhà họ. 

Nhìn giống như kẻ bạc tình nhưng lại là kẻ nặng tình nhất. 

Lúc đó ở trước mặt bà nội Tạ và người nhà họ Tạ, đương nhiên là Tạ Tông và vợ cả của ông ấy cũng có mặt. 

Bộ đồng phục trên người Tạ Quan Tinh bị giặt đến bạc màu, trên vai đeo một cái cặp sách to mà trong đó là toàn bộ hành lý của cậu. Cậu bé nhìn bà nội Tạ hỏi: “Con có thể mang bài vị của mẹ con vào trong không?” 

Đúng là không nói lý mà. 

Bà nội Tạ lúc đó lập tức nói không được, Tạ Quan Tinh cũng không nói gì cả. Nhưng năm lớp 12 kia, sau khi Tạ Quan Tinh vượt qua bài kiểm tra chọn người thừa kế rồi ở trước mặt các vị tổng bộ của các chi nhánh được Tạ Tông ký tên sang nhượng cổ phần và thư thừa nhận người thừa kế, thì hôm sau Tạ Quan Tinh lập tức đưa bài vị của mẹ mình bước vào Tạ gia. 

Đối mặt với sự chất vấn của Tạ phu nhân biểu cảm của cậu vẫn lạnh nhạt như cũ: “Năm đó là do cha gạt mẹ tôi ông ấy vẫn chưa kết hôn rồi cùng bà ấy yêu đương, vậy nên phu nhân phải đi tìm ông ấy nói lý mới đúng.” 

“Còn nữa, ngày đưa tôi về đây phu nhân hẳn là phải biết sẽ có ngày hôm nay rồi chứ.” Tạ Quan Tinh nói xong thì cười một tiếng: “Phu nhân nên cảm thấy nuối tiếc mới đúng, nếu phu nhân là mẹ tôi thì tôi cũng sẽ bảo vệ phu nhân thế này.”

“…”

Kỳ thật toàn bộ lỗi lầm đều là do đứa con trai không biết cố gắng của người vợ cả kia. Tuy rằng người thứ ba và con trai của người thứ ba khiến người khác vô cùng khinh thường nhưng ở Tạ gia thì thực lực là cao nhất, đóng cửa lại đây là chuyện riêng của gia đình bọn họ. 

Huống hồ vợ cả cũng chấp nhận quy tắc này của Tần gia, có điều con cái Tạ gia đều được giáo dục không tệ. Đã nhiều năm chưa từng xuất hiện người thừa kế vừa mới nhậm chức đã đuổi anh em họ hàng không thân thiết của mình ra ngoài. Cho dù Tạ Quan Tinh là người thừa kế mới thì Tạ Diên vẫn có thể cầm trong tay số cổ phần thuộc về anh ấy, với lại mẹ ruột anh ấy cũng để lại cho anh ấy không ít tiền.

Chẳng qua là so sánh với người thừa kế thì nhiêu đó chẳng đáng gì mà thôi. 

Tạ Quan Tinh bạc tình đến đáng sợ, nhưng cũng thâm tình đến đáng sợ. 

Đối với Ôn Nhiễm cậu hiển nhiên là loại người thứ hai. 

Vậy nên Tạ Tông thông minh một đời lại nhất thời mà đưa ra cái quyết định hồ đồ, ông ấy âm thầm liên lạc với Ôn Nhiễm. 

Thời điểm Ôn Nhiễm ngồi trước mặt Tạ Tông thì lòng cô đã chết lặng, cô và Tạ Quan Tinh còn chưa biểu hiện kiểu không phải Tạ Quan Tinh thì cô không gả, không phải Ôn Nhiễm thì cậu không cưới. Vậy mà người lớn hai bên đã gấp không chịu được. 

“Cô Ôn…” Tạ Tông mặc quần áo được cắt may khéo léo, tây trang sang trọng. Nhấc tay nhấc chân đều toát lên vẻ vẻ quyến rũ cùng khí chất của người đàn ông thành đạt. 

Ôn Nhiễm hơi nhíu mày: “Bác trai, bác gọi con Ôn Nhiễm là được.” 

Chính là không thể khách sáo với người khác được, phải nhanh chóng cùng họ kéo gần khoảng cách. 

“…”

“Cô và A Nhượng ở bên nhau mấy tháng rồi, cô thấy thằng bé thế nào?” Giọng nói của Tạ Tông rất ấm áp, cho dù mục đích của ông ấy không tốt, nhưng hành vi cử chỉ và lời nói vẫn khiến người khác thoải mái như thường. 

Ôn Nhiễm gật đầu: “Em ấy rất tốt.” 

Tạ Tông lại lần nữa không biết nói gì. 

Ông ấy dừng một chút, vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Cô cảm thấy cô với A Nhượng hợp nhau sao?” 

Ôn Nhiễm nghi ngờ nhìn người đối diện, Tạ Tông lại lần nữa nói: “Tôi nói, cô thấy gia cảnh nhà mình phù hợp với thằng bé sao?” 

“…” Ôn Nhiễm hơi sửng sốt một chút. 

“Bác trai.” Ôn Nhiễm khôi phục tinh thần rất nhanh, rõ ràng ý tứ trong lời nói của Tạ Tông. Chẳng qua là ông ấy cảm thấy cô không xứng với Tạ Quan Tinh thôi: “A Nhượng có biết bác đến tìm con không?” 

Tạ Tông bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm: “Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.” 

Nghĩa là Tạ Quan Tinh không hề biết. 

Ôn Nhiễm ngồi thẳng lưng lên. 

“Bác trai, vì tránh ảnh hưởng đến tình cảm cha con hai người, con vẫn hy vọng bác thương lượng với A Nhượng xong rồi lại đến tìm con.”

Khóe miệng Tạ Tông giật giật, không nói gì. Nếu để cho Tạ Quan Tinh biết thì đoán chừng thằng nhãi ranh đó sẽ không cho ông bất cứ cơ hội nào gặp hoặc là liên lạc với Ôn Nhiễm.

Thấy Tạ Tông không nói gì, Ôn Nhiễm do dự một chút cũng nói: “Bác trai, lúc đó bác với mẹ của A Nhượng có hợp không?” 

Tạ Tông đột ngẩng đầu, Ôn Nhiễm hướng về phía ông ấy cười nhẹ rồi đứng dậy rời đi. 

Đợi người đi rồi, Tạ Tông nặng nề đặt tách cà phê trên tay lên bàn. 

Thằng nhãi Tạ Quan Tinh này, tính tình vợ không thua kém gì bản thân cả.



Đến tối Tạ Quan Tinh mới biết chuyện Tạ Tông đến tìm Ôn Nhiễm. 

“Sao em biết chuyện nhanh vậy?” Ôn Nhiễm cầm ly trà sữa Tạ Quan Tinh vừa mới mua đến, bây giờ đang đứng ở tiệm cơm. Vào mùa đông thì hai món phổ biến nhất ở các tiệm cơm chính là khoai nướng và canh hoành thánh nóng. 

Tạ Quan Tinh cụp mắt xuống, thong thả từ từ lột vỏ khoai nướng: “Tạ Diên nói cho em biết.” 

Ôn Nhiễm nhướng mày: “Anh ta có lòng tốt thế à?” 

“Anh ấy thấy chán.” Tạ Quan Tinh dùng muỗng múc phần đỏ nhất ngay chính giữa củ khoai đưa đến bên miệng Ôn Nhiễm, thấy Ôn Nhiễm nghe lời mà ăn muỗng khoai khiến cậu hài lòng mỉm cười: “Muốn trong nhà gà bay chó sủa.” 

Ôn Nhiễm: “…”

Dương Tiểu Mạn bưng hai phần hoành thánh đi đến, sau khi cô ấy ngồi xuống thì hào hứng nói: “Một phần canh chua, một phần mì trộn, ổn rồi chứ?” 

Canh chua

Mì trộn

Ôn Nhiễm và Tạ Quan Tinh đồng loạt gật đầu, đồng thanh: “Ổn rồi.” 

“… Hai người đúng là càng ngày càng có tướng phu thê đấy.” Dương Tiểu Mạn cảm thán. 

“Mùa đông nhất định phải bổ sung nhiệt lượng nhiều hơn nữa mới được!” Dương Tiểu Mạn xoa xoa tay, xé rách túi giấy của đũa dùng một lần. Còn chưa có bắt đầu ăn đã thấy Ôn Tân Nhĩ từ cửa đi vào: “Dạo gần đây cả ngày không thấy bóng dáng, em ấy đang bận việc gì đó?” 

Ôn Nhiễm cầm cốc trà sữa nói: “Bạn gái cũ vừa về.” 

“Bạn gái cũ á?” Dương Tiểu Mạn mở to hai mắt: “Em ấy có bạn gái cũ luôn ấy hả?”

“Thì trước đây bởi vì nó mê game quá nên mới chia tay bạn gái cũ, nghe nói đã chuyển trường từ nước ngoài về rồi. Nó đang cong đít theo đuổi vợ.” Ôn Nhiễm có chút sung sướng khi người khác gặp họa. 

Cô gái kia Ôn Nhiễm có biết, cô ấy nhỏ hơn cô một tuổi nhưng lại lớn hơn Ôn Tân Nhĩ một tuổi. Đây cũng là nhân vật có tiếng trong trường của cô, được gọi là mỹ nhân danh tiếng, vậy mà lại thích Ôn Tân Nhĩ. Nhưng sau khi ở bên nhau cậu ấy vẫn luôn đắm chìm vào trò chơi, không phải cô ấy không muốn tìm hiểu thứ cậu yêu thích, chẳng qua là cô ấy chỉ mới 11 suốt ngày chơi game nên bị cha mẹ mắng vài lần. Cô ấy hỏi Ôn Tân Nhĩ có thể vì cô ấy mà nỗ lực một chút, cả hai cùng ghi danh vào một trường đại học hay không. 

Ôn Nhiễm vẫn nhớ rõ Ôn Tân Nhĩ nói gì. 

“Liên quan gì đến em?” 

Đúng, chính là liên quan gì đến em. 

Người khác cũng là thiên kim được nuông chỉ từ bé, dựa vào đâu mà chỉ mỗi Ôn Tân Nhĩ mới có thể thiên ý bách thuận*. Ôn Tân Nhĩ còn không phải là dựa vào sự yêu thích của cô gái đó mới muốn làm gì thì làm hay sao. 

Bách y bách thuận – 百依百顺

Ôn Nhiễm tựa vào lưng ghế, bất đắc dĩ mà lắc đầu: “Đúng là báo ứng tới mà.” 

Dương Tiểu Mạn quay đầu nhìn Ôn Nhiễm, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Cậu không giống chị gái em ấy tí tẹo nào.” 

Người bình thường gặp được loại chuyện này, không phải đều nên bênh vực người mình hay sao?

“Tớ đứng về phía bên kia.” Ôn Nhiễm nhàn nhạt nói. 

Dương Tiểu Mạn tấm tắc hai tiếng, sau đó nhìn về phía Tạ Quan Tinh: “Em trai nhỏ, còn em thì sao?” 

Tạ Quan Tinh mỉm cười: “Em đứng về phía đàn chị.” 

Sau đó cậu và Ôn Nhiễm cùng nhìn nhau cười. 

Dương Tiểu Mạn: “…”

Hoành thánh trong miệng đột nhiên không thấy ngon nữa! Con mẹ nó! 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi