BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

Tiếp theo là thời gian thực tập của Ôn Nhiễm. 

Nhà hát lớn được đánh giá tốt trên cả nước, thường xuyên có một vài bộ phim truyền hình và tác phẩm nhạc kịch nổi tiếng được săn đón, biểu diễn ở nhà hát lớn Tùng Nam. 

Ôn Nhiễm là người trong đội múa, ngay từ đầu cô không được múa chính. Nhưng khi cô ở vai trò múa phụ thì màn biểu diễn của cô trực tiếp lấn át múa chính, cho dù là trang phục không giống nhau, cho dù là trang phục của người múa chính sáng lấp lánh. 

Ôn Nhiễm thắng ở thiên phú, thắng ở biểu cảm, thắng ở tuổi trẻ… thắng ở mọi mặt.

Buổi sáng còn tương đối nhàn nhã, Ôn Nhiễm ở phòng tập nhìn các tiền bối múa vài bài. Giáo viên vô cùng nghiêm khắc, cô ấy mặc chiếc áo ngắn tay bó sát người và một chiếc quần dài màu đen, dáng người cô ấy uyển chuyển, giơ tay nhấc chân tạo nên khí chất và phong thái khó miêu tả được.

“Đầu tiên em cứ nhìn mọi người tập luyện, tối nay tôi sẽ gửi nhạc cho em, nhớ hết động tác rồi chứ?” Cô ấy đi đến trước mặt Ôn Nhiễm, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi han. 

Ôn Nhiễm gật đầu: “Gần như là nhớ hết rồi ạ.” 

Ánh mắt của Tuần Nhã dừng lại ở trên người Ôn Nhiễm một lúc, sau đó đột nhiên nói: “Tháng sau người múa chính sẽ rời đội.” 

“Sao ạ?” Ôn Nhiễm nhất thời không kịp phản ứng, không phải cô không nghe rõ cô Tuần nói gì mà là cô không hiểu lắm, người múa chính rời đội thì có liên quan gì mình. 

Biểu cảm của Tuần Nhã không xuất hiện chút biến hóa nào: “Sau khi em ấy đi ba vị trí múa chính xuất hiện một chỗ trống, đội múa muốn chọn lại người múa chính lần nữa.” 

Ôn Nhiễm nhìn thẻ nhân viên công tác treo trước ngực mình, cô dừng một chút rồi làm liều hỏi thử: “Ý của cô là đang bảo em tham gia thi tuyển ạ?” 

Tuần Nhã nhìn Ôn Nhiễm, ánh mắt thay cho câu trả lời. 

“Cô ơi, em là thực tập sinh đấy.” Ôn Nhiễm nhìn đội múa đang ở trong phòng tập, kinh nghiệm của mọi người đều hơn hẳn cô, vị trí múa chính khẳng định không phải chỉ là mơ ước của một vài người. Chỗ trống lần này chắc chắn các tiền bối sẽ tham dự cạnh tranh, một thực tập sinh như cô không cần tỏ vẻ như vậy. 

“Thực tập sinh thì làm sao?” Tuần Nhã chau mày, giống như cảm thấy cực kỳ khó chịu với suy nghĩ của Ôn Nhiễm: “Em lấy thực lực ra nói chuyện là được.” 

Ôn Nhiễm: “Cảm ơn cô, để em suy nghĩ lại đã.” 



“Ôn Nhiễm đó, mọi người không biết à?” 

“Bố cô ấy là Ôn Tùng Hàn, mẹ cô ấy là Tưởng Nhu Nghệ. À, Tiểu Minh, cô Tưởng không phải thần tượng của cậu ư? Sao cậu không bắt chuyện với con gái cô ấy?”

“Mẹ cô ấy là thần tượng của tôi thì tôi phải nói gì với cô ấy giờ” 

Một đám con gái ở trong toilet thảo luận vô cùng sôi nổi. 

“Chúng ta nói trước rồi đó, tháng sau mặc kệ là ai lên làm múa chính thì cũng không được tức giận.” 

“Nếu đi lên một cách quang minh chính đại thì tôi không có ý kiến gì.”

“Cậu nói vậy là có ý gì hả?”

“Bạn trai cậu không phải là con trai của đạo diễn Tống à?”

“Vậy cũng đâu chắc chắn anh ấy sẽ nói giúp tôi đâu, có khả năng Ôn Nhiễm lên lại không chừng.”

“Nói gì mà không chừng chứ?” 

“Cô Tuần là học sinh, là fans của Tưởng Nhu Nghệ không phải ngày một ngày hai, nếu Ôn Nhiễm muốn tranh vị trí múa chính thì chúng ta không có cơ hội tranh với cô ấy.”

“Gặp phải công chúa nhỏ chỉ biết trách bản thân xui xẻo thôi.”

“Có điều sáng nay tôi thấy cô ấy múa không tồi, nền tảng của cô ấy khá tốt.”

“Con gái của Tưởng Nhu Nghệ mà cậu nghĩ là ai chứ, cô ấy làm gì đi nữa cũng đẹp hơn nhiều so với chúng ta.”

“Được rồi, tớ thấy cô ấy khiêm tốn mà, đừng nói cô gái nhà người ta như vậy.”

“Khiêm tốn á? Chị gái à, cậu đừng nói với tôi cậu không biết đồng hồ trên tay cô ấy, túi xách cô ấy đeo, bình uống nước đều có thương hiệu cả, đây gọi là khiêm tốn đó hả?”

“Tôi nói là tính cách của cô ấy khiêm tốn, cậu gấp gáp kể lể làm gì vậy?”

“Còn nữa, với thân phận này của cô ấy cho dù cô ấy không khiêm tốn thì cậu có thể làm gì được? Người ta cũng không tiêu tiền của cậu.”

“…”

“Cạch!”

Ôn Nhiễm nghe được gần hết toàn bộ câu chuyện, cô trực tiếp mở cửa đi ra. Cô gái mặc một chiếc áo lông dài tay màu đỏ làm cho đường nét trên gương mặt cô càng thêm xinh đẹp, làn da nõn nà không thấy lỗ chân lông, ở khóe mắt đừng nói là nếp nhăn mà ngay cả một đốm tàn nhang cũng không có. Càng đáng giận hơn nữa là lớp make up của cô khá nhạt, nhạt đến mức gần như là mặt mộc.

Đều khiến bọn họ sợ nhất chính là tuổi già. 

Ôn Nhiễm vặn vòi nước, không quan tâm những người xung quanh mà bình thản rửa tay, mặc kệ biểu cảm khác nhau của đám người đứng trước gương, đến khi rửa tay xong cô bình thản khóa vòi nước.

“Cô Tuần hỏi tôi có muốn tham dự cuộc thi tuyển chọn múa chính hay không.” Ôn Nhiễm nhàn nhạt nói: “Cô ấy hy vọng tôi có thể tham gia.” 

Đám người đó chợt thấy lo lắng. 

“Nhưng tôi cảm thấy bản thân là thực tập sinh, kinh nghiệm chưa đủ, hẳn là cần thêm một đoạn thời gian nữa để học tập, cô đọng kiến thức.” Ôn Nhiễm tiếp tục nói. 

Đám người đó thả lỏng hơn nhiều. 

“Nhưng vừa rồi khi nghe thấy mọi người trò chuyện, tôi quyết định thay đổi chủ ý.” Ôn Nhiễm lau khô bàn tay, giấy vệ sinh bị cô vò lại thành một cục ném vào thùng rác. Cô mỉm cười nhìn đám người phía sau lưng, nụ cười chứa đầy khiêu khích: “Hẹn gặp lại mọi người trên sân thi đấu.” 

Ôn Nhiễm không quan tâm đám người đó sau khi nghe thấy những gì mình nói sẽ có biểu cảm thế nào, cô vừa nói xong đã quay lưng bỏ đi. 

Ôn Nhiễm ở sau hậu trường cầm áo khoác và túi xách trực tiếp tan làm, đèn ở hành lang nhân viên có hơi tối, bên tai vang lên tiếng âm nhạc hùng tráng trên sân khấu. Ôn Nhiễm chợt cảm thấy bài hát này có lẽ có thể làm nền cho cuộc chiến sắp tới của cô. 

Tưởng Nhu Nghệ mang ánh hào quang đến cho cô, không phải chỉ một câu không thích của cô là có thể phủi bỏ nó. Dưới ánh hào quang cô lại càng phải nỗ lực càng nhiều hơn so với người thường, cho dù nỗ lực đến đâu thì đến cuối vẫn sẽ nhận được một câu: con gái của Tưởng Nhu Nghệ đúng là có thiên phú hơn người phủi bỏ toàn bộ cố gắng. Chính Ôn Nhiễm cũng không thể phủ nhận cô thừa hưởng khả năng múa thiên phú của Tưởng Nhu Nghệ. Ôn Nhiễm không phải người toản ngưu tiêm giác*, thiên phú của cô thì cô nhất định sẽ lợi dụng một cách triệt để, trên đời này chẳng thiếu người có thiên phú. Có người trời sinh vóc dáng đẹp, có người trời sinh có năng lực học tập mạnh mẽ, có nhiều loại thiên phú nhưng không biết nỗ lực thì đều uổng phí. 

* Toản Ngưu Tiêm Giác: Dùng để chỉ khả năng của một người mà không biết linh hoạt trong trường hợp gặp khó khăn. (theo baidu)

Cô không có khả năng vì để chứng minh bản thân không cần dựa vào Tưởng Nhu Nghệ cũng rất mạnh mà từ bỏ làm vũ công được, ngay từ đầu khi mọi người chưa biết mẹ cô là Tưởng Nhu Nghệ ai cũng nói cô rất nỗ lực, mọi người đều phải nhìn cô mà học tập. Nhưng sau khi biết mẹ của cô là Tưởng Nhu Nghệ thì lại đổi thành “có một người mẹ như vậy thật là tốt”, “đây đều là mẹ cô trãi đường sẵn cho cô”.

Mới đầu Ôn Nhiễm còn thấy tủi thân, nhưng sau này cô hiểu rõ. Cho dù cô có múa hay không thì mấy chuyện nhảm nhí như vậy sẽ không ít đi. 

Cô biết, nếu cuộc đời của mình có gì thuận lợi hơn người khác một chút thì sẽ không tránh khỏi mấy lời đồn vớ vẩn.



Mùa xuân ở Tùng Nam vừa ẩm vừa nóng, nhiệt độ ban ngày và ban đêm hoàn toàn cách biệt. Vào buổi chiều, Tùng Nam được bao bởi ánh nắng Mặt Trời chói chang. 

Ôn Nhiễm đi ra khỏi rạp hát, vừa liếc mắt một cái đã thấy chàng trai đứng ở ven đang  đường cúi đầu nghịch điện thoại. 

Cậu mặc một chiếc áo khoác đen, khí chất lạnh lùng tỏa ra giống như cảnh báo người khác đừng tiếp cận. 

Chiều cao và gương mặt trông vô cùng nổi bật, khiến cho mọi người đi ngang đều liên tục ngoái đầu lại nhìn. 

Dường như cảm nhận được ánh mắt không giống với những người khác nên Tạ Quan Tinh ngẩng đầu lên, đúng là không uổng công, ánh mắt cậu lập tức chạm vào ánh mắt của Ôn Nhiễm đang đứng trên bậc thang.

Nụ cười khiến cho vẻ lạnh lùng trên mặt cậu nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một chàng trai ngoan ngoãn dịu dàng. 

“Chị!” Tạ Quan Tinh đi đến chỗ Ôn Nhiễm, cậu nắm lấy tay cô: “Ngày đầu đi làm chị có mệt không? Sao tay lại lạnh thế này?” 

“Chị vừa rửa tay.” Ôn Nhiễm có chút mất tự nhiên, Tạ Quan Tinh bây giờ càng lúc càng dính người lại còn không coi ai ra gì: “Không phải chiều nay em có lớp thí nghiệm à?” 

“Vâng.” Tạ Quan Tinh mở cửa xe để Ôn Nhiễm bước vào: “Em làm xong thí nghiệm rồi mới đến.” 

Cậu nói rồi khom lưng, vươn tay rút đai an toàn sau lưng Ôn Nhiễm ra, giúp cô gài lại cẩn thận.

“Thí nghiệm có thể một mình một nhóm, cũng có thể tạo nhóm nhỏ. Em không có lập nhóm với ai cả, buổi sáng vừa tan học thì em xuống phòng thí nghiệm.” Tạ Quan Tinh nhoẻn miệng cười: “Em vừa làm thí nghiệm xong thì qua đây, vừa hay kịp lúc đàn chị tan làm.” 

Ôn Nhiễm giật mình, nhanh chóng bắt được trọng tâm trong lời nói của đối phương: “Trưa nay em không ăn cơm à?” 

Tạ Quan Tinh không trả lời, cậu lên xe bắt đầu khởi động: “Trưa nay em không thấy đói.” 

Ôn Nhiễm nhìn sườn mặt của chàng trai, sau đó quay mặt đi. 

Không khí trong xe đột nhiên yên tĩnh trở lại. 

Tạ Quan Tinh lái xe được một lúc mới phát hiện Ôn Nhiễm từ nãy đến giờ vẫn không lên tiếng nói chuyện, cậu nhìn thoáng qua người bên cạnh. Phát hiện gương mặt đối phương không chút biểu cảm, trong lòng lập tức thấy luống cuống: “Chị ơi…” 

Ngón tay Ôn Nhiễm động đậy, cô mềm lòng rất nhanh. 

Ôn Nhiễm tự kinh thường bản thân trong lòng.

“Sau khi tan làm chị có thể tự mình về trường.” Ôn Nhiễm có chút bất đắc dĩ nói: “Em chỉ cần ăn uống đầy đủ, học tập thật tốt là được.” 

Dường như Tạ Quan Tinh chẳng mấy tình nguyện, nhưng cậu không trực tiếp phản đối.

Có điều cậu cũng không đồng ý. 

Dừng đèn đỏ vào giờ cao điểm mọi người tan làm nên có hiện tượng kẹt xe.

Điện thoại di động của Ôn Nhiễm vẫn luôn đổ chuông.

Tạ Quan Tinh vô tình nhìn lướt qua: “Tan làm rồi mà chị vẫn có việc ạ?” 

Ôn Nhiễm không chú ý đến biểu cảm của Tạ Quan Tinh, cô khẽ gật đầu một cái: “Là một đồng nghiệp trong rạp hát thôi.” 

“…”

Chuông cảnh báo trong đầu Tạ Quan Tinh lập tức rung lên, lúc Ôn Nhiễm muốn đi thực tập thì cậu đã sớm chuẩn bị tâm lý. Ôn Nhiễm xinh đẹp nên chắc chắn sẽ có nhiều người thích. 

“Là vậy ạ.” Tạ Quan Tinh gật đầu, cậu nhìn thấy đoàn xe phía trước không chút nhúc nhích thì tắt máy xe, cậu xòe bàn tay hướng về phía Ôn Nhiễm: “Chị ơi, em muốn xem một chút.” 

Chàng trai thẳng thắn trực tiếp đi vào vấn đề, Ôn Nhiễm cũng không nghĩ gì nhiều trực tiếp đưa điện thoại cho Tạ Quan Tinh.

Tạ Quan Tinh cúi đầu nhìn tin nhắn Wechat người kia gửi đến. 

[Em có bạn trai rồi à?] 

[Em xinh thế này chắc chắn cậu bạn trai kia cũng rất đẹp trai phải không?] 

[Tốt quá, hâm mộ bạn trai của em quá đi, không giống như tôi chỉ có thể một mình cô đơn.] 

Ở giữa Ôn Nhiễm có an ủi một câu: Độc thân yyds.

Tạ Quan Tinh liếc mắt nhìn Ôn Nhiễm một cái, cô hoàn toàn không có cảm thấy có gì không đúng cả. 

Cậu tiếp tục xem tin nhắn. 

[Có điều tôi nói chuyện phiếm với em bạn trai em sẽ không tức giận đâu nhỉ?] 

[Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là vất vả lắm mới gặp được một đàn em cùng trường. Thật sự là rất khó mà gặp được, chúng ta có thể làm bạn không?] 

[Bạn trai em chắc hẳn là không để ý đâu, dù sao tôi chỉ muốn cùng em làm bạn bè thôi mà.] 

Tạ Quan Tinh cười lạnh một tiếng, ngón tay cậu gõ nhẹ vài cái lên tay lái, sau đó đã gửi một cái danh thiếp qua. 

[Đây là Wechat của bạn trai tôi, nếu anh không có bạn bè thì cứ nói, anh ấy nói rất sẵn lòng làm bạn với anh.] 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi