BẮT TAY VỚI TRÀ XANH

“Đàn chị, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Giống như để tránh cho Ôn Nhiễm phải khó xử giữa mình và Lý Mộng Giác nên Tạ Quan Tinh nhanh chóng giải vây. 

Ôn Nhiễm giật mình: “Mọi người còn chưa đi ăn hả?” 

Dương Tiểu Mạn bất ngờ từ đâu xuất hiện: “Chưa có đi, hai đứa nó nói cậu không đi nên tụi nó cũng không đi vậy nên tớ phải đi tìm cậu nè.” 

Ôn Nhiễm: “Sao lúc nãy tớ không thấy cậu nhỉ.” 

Dương Tiểu Mạn: “…” Thật ra là cô ấy đi đón tân sinh viên. 

“Em cũng chưa nói là em không đi.” Ôn Tân Nhĩ đeo tai nghe lạnh lùng nói. 

Dương Tiểu Mạn gật đầu phụ họa, rất nhanh tiếp lời: “Là Tạ Quan Tinh nói đó, em nói cậu không đi em ấy cũng không đi. Tóm lại tới thấy cậu không đi mấy người chúng tớ đi cũng không vui vẻ gì.” 

Dương Tiểu Mạn tưởng tượng một chút cảnh tượng đó, cô ấy và Ôn Tân Nhĩ cũng không thân lắm, còn Tạ Quan Tinh thì khỏi nói luôn cho rồi dù sao hôm nay cũng mới là lần đầu cô ấy gặp Tạ Quan Tinh. Nếu ba người đi ăn cơm cùng nhau thì chắc hẳn sẽ vô cùng xấu hổ.  

Càng nghĩ Dương Tiểu Mạn càng cảm thấy Tạ Quan Tinh suy nghĩ thấu đáo, chu toàn mọi thứ nên cô ấy càng có thiện cảm với cậu hơn. 

“Vậy bây giờ chúng ta đi ăn cơm đi.” Ôn Nhiễm lôi kéo ba người không có cách tự mình đi ăn cơm. 

Hôm nay là ngày thứ hai chào đón tân sinh viên, bên ngoài cổng trường rất nhiều người và xe. Bên phía trường cũng có sắp xếp người chào đón tân sinh viên, các đàn anh đàn chị ai nấy đều giơ cao băng rôn biểu ngữ chào đón tân sinh viên. 

Mấy người họ trải qua một trận chen lấn, xô đẩy, hết né trái rồi lại né phải một lúc lâu mới có thể thoát ra khỏi hiện trường hỗn loạn. 

Hai năm gần đây Tùng Nam phát triển rất nhanh, khu thương nghiệp trọng điểm cũng dần dần chuyển hết vào nội thành. Nhưng do Nam Đại vẫn còn ở đây nên khu phố cũ cũng xem như là khu vực phát triển trọng điểm. 

Bên trong ngõ nhỏ có rất nhiều quán ăn, quán cơm nhỏ. Tất cả đều được trang trí vô cùng đơn giản giống như không khí trong nhà, phong cách ở một số tiệm thì theo kiểu đơn giản và thanh tĩnh phù hợp với việc chụp hình hơn. 

Hôm nay mấy người bọn họ cùng đến một tiệm nhỏ do hai vợ chồng nọ làm chủ, hai vợ chồng đó kinh doanh cũng đã mười mấy năm. Nếu Tùng Nam mà có một cái bảng xếp hạng các quán ăn thì quán này nhất định sẽ lọt vào top 3. 

Không gian trong quán cũng khá là nhỏ, bên trong chỉ vỏn vẹn sáu cái bàn đằng trước có mốt cái sân nhỏ trông rất tao nhã, ngoài sân có ba cái bàn. 

Ngoài sân ông chủ còn trồng một số loại hoa quý, tất cả đều đang nở rộ, từng bụi từng bụi một, màu sắc và chủng loại vô cùng đa dạng. 

Bên ngoài tuy rất nóng nhưng lâu lâu sẽ có gió nhẹ thổi qua, vậy nên bọn họ quyết định chọn một cái bàn vuông ở bên ngoài. 

“Đây là mã QR, mọi người muốn gọi món gì cứ quét mã là được.” 

Ôn Tân Nhĩ đang định mở miệng liệt kê mấy thứ bản thân không thích ăn thì Ôn Nhiễm bất ngờ nhìn về phía cậu: “Không cho em nói chuyện.” 

Ôn Tân Nhĩ: “…” 

Tạ Quan Tinh nhìn Ôn Tân Nhĩ rồi lại nhìn Ôn Nhiễm, cậu cười ngại một chút: “Em ăn gì cũng được ạ, đàn chị gọi món gì cho em em cũng sẽ ăn hết.” 

Ôn Tân Nhĩ: “…” Cậu chợt cảm thấy người bạn mới này của mình không đơn giản chút nào. 

Trong lúc ăn cơm đa phần là Dương Tiểu Mạn nói chuyện, cô ấy sẽ kể một vài chuyện lặt vặt liên quan đến giáo viên của Nam Đại, hoặc là mấy chuyện linh tinh trong trường. 

“Chính là sinh viên năm nhất à không năm nay cô ta đã lên năm hai rồi. Là Điền Tiểu Điềm đó, học kỳ một có học trưởng kia muốn theo đuổi Ôn Nhiễm, nào ngờ Điềm Tiểu Điềm cũng nhìn trúng vị học trưởng đó. Cô ta không ngừng bôi đen Ôn Nhiễm ở trên diễn đàn, nào là ức hiếp bạn cùng lớp, chê nghèo yêu giàu… Chị còn đang cảm thấy vị học trưởng kia không tệ, nghĩ rằng có thể tin tưởng, kết quả hai đứa biết thế nào không?” Dương Tiểu Mạn múa may đôi đũa trong tay, biểu cảm vô cùng kích động: “Nào ngờ chưa tới hai tuần tên đàn ông đó đã hẹn hò với Điền Tiểu Điềm.” 

“Một đôi cẩu nam nữ!” Dương Tiểu Mạn không nhịn được mắng một câu. 

Vẻ ngoài của Ôn Nhiễm thật sự khiến người ta ngứa mắt, hơn nữa cô cũng không phải là người dễ gần. Vậy nên người có thành kiến với cô không ít, bọn họ đương nhiên không thèm phân biệt đúng sai phải trái cứ tin vào những lời bịa đặt đó rồi cùng hùa theo. 

Ôn Tân Nhĩ nhìn thoáng qua Ôn Nhiễm, cậu nhóc lạnh giọng hỏi: “Chị dữ như vậy sao không cho hai người bọn họ ăn vài cái tát?”  

Ôn Nhiễm uống một ngụm canh, nhàn nhạt đáp lại: “Chị thấy không cần thiết.” 

Những lời này kéo đến quá nhiều dập không hết được cứ trực tiếp làm lơ là tốt nhất. 

Ôn Tân Nhĩ hừ một tiếng, cũng không biết cậu nhóc tức giận cái gì. 

Tạ Quan Tinh cúi đầu, nho nhã từ tốn ăn cơm, cậu ngoan ngoãn im lặng lắng nghe ít khi phát biểu ý kiến. 

Dương Tiểu Mạn còn đang luyên thuyên đủ thứ thì bất ngờ bên ngoài có một cặp tình nhân bước vào, giọng nói của cô ấy giảm dần sau cùng là che miệng thì thầm: “Đồ ngốc đến rồi, đồ ngốc đến rồi.” 

Ôn Nhiễm biết đồ ngốc trong miệng cô ấy là ai, cô chậm rãi gắp một hạt đậu phộng cho vào miệng rồi mới từ từ ngẩng đầu lên. 

Điền Tiểu Điềm hôm nay đúng là vì hẹn hò mà trang điểm thật chỉnh chu. Hôm nay màu chủ đạo cô ta chọn chính là xanh lá cây, dây buộc tóc màu xanh lá cây, áo sơ mi tay phồng màu xanh nhạt, váy ngắn sọc caro trắng tranh phối với một đôi giày Martin trắng. Nhìn vừa đơn thuần vừa có sức sống. 

Dương Tiểu Mạn ghé sát lại gần Ôn Nhiễm, thấp giọng nói: “Cô ta đang giả làm trà xanh sao?” 

Ôn Nhiễm còn chưa kịp đáp lời đã thấy Điền Tiểu Điềm nhìn về phía này. Bởi vì Tạ Quan Tinh và Ôn Tân Nhĩ xoay lưng về phía cô ta nên cô ta không có chú ý đến hai người họ, tóm lại cô ta chỉ thấy mỗi Ôn Nhiễm. 

Khi Vương Kiêu Phi bước vào nhìn thấy Ôn Nhiễm ngồi ở chỗ này thì hai cái tròng mắt của anh ta đều muốn rơi xuống ngay lập tức. 

Đẹp chỗ nào chứ? Giả vờ thanh cao là giỏi. 

“Chào đàn chị, đàn chị cũng đến đây ăn cơm ạ?” Biểu cảm gương mặt của Điền Tiểu Điềm là thật sự vui mừng” Cả một kỳ nghỉ hè không gặp đàn chị lại đẹp hơn rồi.” 

Ôn Nhiễm cong cong khóe môi: “Em mặc bộ đồ xanh lá cây này rất đẹp.” 

Rất nhanh Dương Tiểu Mạn đã phụt một tiếng cười bò. 

Điền Tiểu Điềm đơ người, lúc này cô ta mới hiểu ra ý tứ bên trong lời nói của Ôn Nhiễm. Cô ta tức giận cắn răng nhẫn nhịn, cố ý giả điên như Ôn Nhiễm thật sự khen mình nở một nụ cười chân thành cảm ơn: “Cảm ơn đàn chị.” 

“Đàn chị, chị và bạn của mình vừa mới bắt đầu ăn hả? Chi bằng chúng ta cùng ăn đi, sau đó thì AA. Dù sao đông người ăn cơm thì sẽ náo nhiệt hơn.” Điền Tiểu Điềm cảm thấy bản thân cô ta hôm nay đẹp hơn nhiều so với Ôn Nhiễm, eo thon chân dài, còn Ôn Nhiễm hôm nay mặc đồ rộng căn bản không khoe được vóc dáng. Cục diện này cô ta thắng áp đảo rồi. 

Dương Tiểu Mạn còn đang muốn để cô ta cút xa một chút tránh đứng chỗ này làm người khác buồn nôn, nào ngờ Vương Kiêu Phi đã gấp gáp ngồi xuống: “Được đó, cùng nhau ăn cơm sẽ náo nhiệt hơn. Lát nữa AA cũng tiện hơn nữa.” 

Ôn Nhiễm nhẹ nhàng đặt đôi đũa xuống, nhìn hai người ngồi bên cạnh, cô thật sự rất muốn chửi cho một trận. 

Điền Tiểu Điềm cảm thấy bản thân đã khiến cho Ôn Nhiễm xấu hổ nên không khỏi vui vẻ. Cô ta dặt bà chủ lấy hai bộ bát đũa đến, sau khi quay lại chợt phát hiện ra Tạ Quan Tinh và Ôn Tân Nhĩ đang ngồi đối diện Ôn Nhiễm, trong giây phút đó cô ta ngây ngẩn cả người. 

Trong lúc ăn cơm Ôn Tân Nhĩ đã cởi chiếc mũ đánh cá ra, tóc của cậu nhóc bị thợ cắt cắt thật ngắn để lộ ra toàn bộ ngũ quan. Bây giờ tâm trạng của cậu có chút không tốt nên gương mặt nhìn có hơi dữ, nhưng đặc biệt có hương vị bồng bột của tuổi trẻ. 

Mà Tạ Quan Tinh ngồi ở bên cạnh cậu vừa ngoan ngoãn vừa yên tĩnh, đôi lông mi vừa dài vừa dày kia nữa, còn cả làn da trắng đến mức khiến cô ta tự thấy xấu hổ. 

Điền Tiểu Điềm hai ngày nay còn đang bận đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt với Vương Kiêu Phi nên không có chú ý đến diễn đàn, vậy nên cô ta cũng không rõ hai người ngồi đối diện là ai còn cho rằng bọn họ là người yêu của Ôn Nhiễm và Dương Tiểu Mạn. 

“Đàn chị, đây là…” Cô ta do dự mở miệng hỏi, nhưng chỉ nói một nửa rồi ngừng. 

Nhưng mà Ôn Nhiễm ngại quan tâm cô ta. 

Thiếu điều cô ấy chỉ chưa viết ba chữ đừng phiền tôi lên mặt. 

“Cô có thấy mình phiền lắm không?” 

Ôn Tân Nhĩ đặt chiếc đũa xuống, cậu chau mày gương mặt có chút hung dữ làm người ta cảm thấy sợ hãi. 

“Cô không thấy ở đây chúng tôi không ai hoan nghênh cô sao? Hay là do cô bị mù?” 

Thật sự khi lên đại học cho dù bình thường mọi người có mâu thuẫn với nhau cũng ít ai thể hiện thẳng ra ngoài, đa phần đều là giấu ở trong lòng còn ngoài mặt vẫn là vui vẻ lịch sự. 

Cho nên Điền Tiểu Điềm thật sự không dám tin người bạn nhỏ đẹp trai này lại trực tiếp không chút lưu tình như vậy, không chút thương hoa tiếc ngọc. 

Dương Tiểu Mạn ở dưới gầm bàn âm thầm dơ ngón tay cái với Ôn Nhiễm. 

Điền Tiểu Điềm chớp mắt, mặt mày đỏ au. Từ trước đến giờ cô ta quen dựa vào gương mặt này sống thuận buồm xuôi gió, rất ít nam sinh có thể không thương tiếc cô ta. 

Vậy mà hôm nay cô ta lại bị mắng là mắt mù. 

Cô ta quay đầu nhìn Vương Kiêu Phi, chực chờ rơi nước mắt: “Không thì chúng ta đi thôi anh. Hình như đàn chị không hoan nghênh chúng ta đâu.” 

Rõ ràng là Ôn Tân Nhĩ ra mặt, vậy mà cô ta trắng trợn đẩy hết lên đầu Ôn Nhiễm. 

Gương mặt Ôn Tân Nhĩ càng nhăn hơn, cậu còn muốn tiếp tục nói gì đó đã bị Tạ Quan Tinh ở bên cạnh ngăn cản. 

Tạ Quan Tinh nhẹ nhàng đặt cái muỗng xuống, cậu hơi ngại ngùng nói với Điền Tiểu Điềm: “Là bọn em làm cho đàn chị Điềm tủi thân rồi, nếu biết đàn chị Điểm thích chỗ ngồi này như vậy bọn em đã cố gắng ăn xong nhanh chút rồi.” 

Điền Tiểu Điềm: “???” 

“Tôi không…” 

Không cho Điền Tiểu Điềm cơ hội giải thích, Tạ Quan Tinh thở dài nói tiếp: “Nếu như đàn chị thích vị trí này quá thì nên sớm đặt bàn với ông chủ đi chứ.” 

Vương Kiêu Phi vốn muốn thay Điền Tiểu Điềm ra mặt dạy dỗ Ôn Tân Nhĩ nào ngờ lại bị Tạ Quan Tinh bẻ câu chuyện sang một hướng khác. Thẳng nam này lập tức gật đầu lại còn không quên tiếp lời: “Đúng rồi, em thích vị trí này như vậy sao không dặn trước với ông chủ đi?”  

Tạ Quan Tinh nhanh chóng hòa giải: “Anh cũng đừng trách đàn chị nha, không phải đàn anh cũng nên hỏi qua đàn chị trước một câu sao?” 

Đúng nha! 

Đi ăn cơm sao có thể không đặt bàn trước chứ! 

Điền Tiểu Điềm cũng nhanh chóng tìm cho mình một cái bậc thang để đi xuống. Cô ta là muốn ngồi chỗ này chứ không phải do bầu không khí ảnh hưởng. 

Cô ta quay sang trách móc Vương Kiêu Phi: “Là do anh cả, đi ăn cơm cũng chẳng biết đặt bàn trước gì hết!” 

Vương Kiêu Phi cũng cảm thấy ấm ức: “Sao có thể trách anh chứ? Em cũng có nói em muốn ăn quán này đâu, còn nữa bao nhiêu chỗ đó em chẳng ngồi, sao cứ nhất quyết phải ngồi chỗ này?” 

Điền Tiểu Điềm nghẹn họng, cô ta không ngờ bạn trai của mình lại giúp đỡ người ngoài, không cho cô ta bậc thang đi xuống. Vì quá thẹn thùng mà cô ta hét vào mặt bạn trai mình: “Á à! Vương Kiêu Phi! Có phải đầu óc anh có vấn đề không hả?” 

Vương Kiêu Phi trợn mắt há hốc mồm: “Mắc mớ gì mà cô mắng tôi?” 

Điền Tiểu Điềm ngày thường đều giả vờ ngoan ngoãn đáng yêu lần đầu tiên nổi giận như vậy. Tạ Quan Tinh như muốn châm dầu vào lửa, thầm thì nói: “Chết dẫm! Người phụ nữ này quá đáng sợ rồi.” 

Điền Tiểu Điềm: “!!!!” 

Cô ta vừa tức giận vừa xấu hổ nhanh chóng cầm túi xách òa khóc lao ra ngoài, Vương Kiêu Phi còn đang ngồi đó lại bị Dương Tiểu Mạn thì thầm bên tai: “Còn không đuổi theo thì bạn gái của cậu cũng chả còn nữa đâu.” 

Vương Kiêu Phi lúc này mới đuổi theo cô ta. 

Nhìn hai người đó vô duyên vô cớ cãi nhau một trận khiến Dương Tiểu Mạn thật sự sảng khoái: “Hay, tôi cảm giác mình còn ăn thêm được hai chén nữa, quá tuyệt vời!” 

Đây là lần đầu tiên cô ấy chứng kiến Điền Tiểu Điềm ăn quả đắng, mấy lần trước lần nào cũng bị cô ta khùng điên làm cho tức chết. 

“Em trai nhỏ giỏi lắm nha, làm bọn họ tức chết luôn!” Ánh mắt của Dương Tiểu Mạn nhìn Tạ Quan Tinh lúc này đều là ngưỡng mộ. 

Ôn Tân Nhĩ gật đầu, cậu cũng thấy vậy. 

Ôn Nhiễm cũng gật đầu, cô cũng thấy vậy. 

Tạ Quan Tinh cầm muỗng lên chậm rãi uống canh, cậu nở nụ cười ngượng ngùng: “Làm gì có chứ, là do tình cảm của đàn chị Điền và đàn anh không thể vượt qua thử nghiệm thôi ạ.” 

Cậu vừa dứt lời ba người còn lại liên tục gật gù.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi