Vu Việt nhìn thư tín trong tay, cho tới nay, đây đã là phong thư xin cầu viện thứ ba trong tháng của thái tử Lệ Thần. Hiển nhiên, thế cục Vương đô hiện nay vô cùng cấp bách, Nhị vương tử yêu cầu xem “Thánh chỉ” của Chiếu Vương, mà thái tử thì vẫn để hắn ở bên ngoài cổng thành, người ngựa của hai bên vẫn giằng co. Một bộ phận phòng thủ thành bắt đầu gia nhập vào chiến cuộc, ủng hộ Nhị vương tử và thái tử mỗi bên một nửa. Nhưng mà Nhị vương tử khăng khăng nói thái tử mưu hại Chiếu Vương, dư luận vô cùng bất lợi đối với thái tử.
“Chủ công, xem ra đã đến thời điểm tiến tới Tiệm Hề rồi.” Ngư gia mở miệng nói.
Bách Lý Mặc cũng tỏ vẻ đồng ý: “Đoán chừng lúc này, Thái tử và Nhị Vương Tử giao chiến như vậy, đợi đến khi binh mã của Chủ công tới, cơ hội quyết định thắng bại chắc chắn sẽ đến.”
Vu Việt gật đầu, cũng không nói nhiều, phất tay nói: “Sóc Vưu, ngươi mau chóng đi triệu tập binh mã, ngày mai cùng bổn vương mang binh đi Tiệm Hề.”
Sóc Vưu vui mừng một trận, lớn tiếng lĩnh mệnh mà đi.
Vu Việt lại nói với mấy người Ngư gia và Bộ Hằng: “Ngư gia, ngươi tiếp tục ở lại Nhung Trăn thao luyện tân binh, Bộ Hằng chú ý canh gác Nhung Trăn, đừng cho giặc cỏ lén nhập vào Nhung Trăn cướp của, giết hại dân chúng.”
Mà hắn, cũng cần phải đi Tiệm Hề. Ánh mắt Vu Việt đột nhiên dời về phía Mặc Phi ở bên kia, trong lòng có chút tính toán, muốn mang theo “Hắn” bên người. Nhưng mà rất nhanh chóng hắn lại đè ép ý niệm trong đầu này xuống, Mặc Phi không rành võ nghệ, lại có tấm lòng thương xót từ bi, hắn thật sự không nên mang theo “Hắn” vào chiến trường huyết tinh*.
* Huyết tinh: Đẫm máu.
Mặc Phi giống như nhận thấy được cái gì, đợi đến khi ngẩng đầu nhìn về phía bên này, Vu Việt đã thu hồi ánh mắt.
Hai ngày sau, Vu Việt dẫn đầu ba ngàn hắc thiết kỵ cùng ba vạn người ngựa, chậm rãi đi tới Vương đô ở Tiệm Hề.
Vu Việt làm tướng soái, thường xuyên không ở Phủ Nhung Trăn, mọi người đã thành thói quen từ sớm, lại bởi vì tín nhiệm vị võ dũng này cho nên không có ai lo lắng cuộc chiến này sẽ thất bại. Đợi hắn rời đi, mọi người đều tiếp tục bắt đầu công việc trong tay, hiện nay có rất nhiều văn nhân tiến vào Tiệm Hề, đây chính là lúc vô cùng bận rộn.
Vu Việt vừa đi, Mặc Phi cũng thả lỏng rất nhiều, không cần phải tham gia nghị sự mỗi ngày, nàng có thể chuyên tâm mà nghiên cứu sách cổ.
Ban đêm, Mặc Phi đã chỉnh lý xong các loại tài liệu, mang theo ngọn đèn chuẩn bị vào phòng nghỉ ngơi.
Ngọn đèn chập chờn, bốn phía tĩnh mịch không tiếng động, ban đêm ở cổ đại luôn vắng vẻ như vậy, Mặc Phi tùy ý cởi áo khoác, chỉ còn lại trung y đơn bạc rộng thùng thình, nàng tiến vào ổ chăn, khi vừa mới chuẩn bị nới lỏng đồ buộc ngực, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người người cao lớn đứng bên giường.
Trong lòng Mặc Phi căng thẳng, thiếu chút nữa kinh hô ra tiếng. Nàng vội ngồi ngay dậy, quát khẽ: “Ai?”
Tuy rằng Cô Hạc ở trong phủ Mặc Quân, nhưng bên ngoài còn có Duyệt Chi gác đêm, nơi này lại là Vương phủ, ai có thể vô thanh vô tức* xông tới như vậy?
* Vô thanh vô tức: Im hơi lặng tiếng.
“Là ta.” Người tới trả lời.
Sắc mặt Mặc Phi ngẩn ra, giọng nói này, là của… Dĩ nhiên là của Vu Việt ư? Không phải sáng sớm hắn đã mang binh rời đi sao? Sao bây giờ đột nhiên nửa đêm lại chạy về dọa người như vậy?
“Chủ công, ngài… Đây là?” Nàng chần chờ hỏi, hai tay không dấu vết kéo chăn lên một chút, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn mình vẫn thực cẩn thận, chỉ thỉnh thoảng mới cởi bỏ đầu dây buộc ngực ra một chút, bình thường, mặc dù đi ngủ cũng sẽ để nguyên như vậy.
Vu Việt im lặng một hồi, không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ cảm nhận được tầm mắt của hắn chuyển động ở trên người nàng
“Đứng lên mặc y phục đi, mau chóng thu xếp một số hành lý, đi cùng bổn vương.”
“… Đi Tiệm Hề?”
“Đúng.”
Mặc Phi rối rắm: “Chủ công, ngài trở về là muốn mang Phù Đồ cùng đi Tiệm Hề sao? Chỉ sợ Phù Đồ không giúp được gì Chủ công ở phương diện này, thậm chí có khả năng sẽ trở thành liên lụy đấy!”
“Bổn vương sẽ không để ngươi mang đao ra trận, ngươi cứ ở bên người bổn vương là được.”
“Nhưng trong phủ còn có rất nhiều chuyện tình cần xử lý, việc biên soạn 《 Tứ Khố toàn thư 》cũng chỉ vừa mới bắt đầu.”
“Bọn người Bách Lý Mặc sẽ xử lý tốt thôi, ngươi không cần lo lắng.”
Nàng không lo lắng! Nàng chỉ muốn biết vì sao Vu Việt nhất định phải mang nàng theo? Vì sao? Rốt cuộc là vì sao?
Trong lòng luống cuống, Mặc Phi vẫn ngồi ở trên giường không nhúc nhích như cũ.
Hiển nhiên Vu Việt có chút không kiên nhẫn, hắn tiến tới xốc chăn của Mặc Phi lên, chỉ còn thiếu mỗi việc lôi nàng ra khỏi giường, sau đó lại cầm lấy áo khoác, thản nhiên nói với Mặc Phi: “Ngươi có cần bổn vương giúp ngươi thay y phục không?”
“Không cần.” Mặc Phi vội vàng đứng dậy nói, “Để ta tự thay.” Nàng nhận lấy y phục trong tay Vu việt, mặc vào với tốc độ chưa từng có.
Một bên mặc đồ, một bên đấu tranh: “Chủ công, Phù Đồ có thể không đi không?”
“Không thể.”
“Phù Đồ đi có tác dụng gì?”
“Vô dụng.”
“…”
Mặc Phi mặc chỉnh tề, trong lòng kiên định không ít, nàng lại nói: “Chủ công, nếu ngài không cho Phù Đồ một lời giải thích, Phù Đồ kiên quyết không đi.”
“Ngươi cũng dám đòi bổn vương phải giải thích sao.”
“Một lời giải thích cũng có thể cho thần tử chết một cách minh bạch.”
“…”
Hai người đối diện, sau một lúc lâu, Vu Việt nói: “Sẽ không để cho ngươi chết, bổn vương muốn mang ngươi theo, cho nên quyết định mang ngươi theo.”
Đây là giải thích sao? Đây là sao? Vẻ mặt Mặc Phi không chút thay đổi nhìn hắn, người trước mắt này, kỳ thật là một loài sinh vật ngoài hành tinh ngụy trang thành Vu Việt đến đùa giỡn nàng à?
Ánh mắt Vu Việt cứng lại một cái, ra lệnh nói: “Thu dọn đồ vật đi.”
Kháng nghị không có hiệu quả, Mặc Phi chỉ có thể nhận mệnh. Động tác của nàng lưu loát, thu thập vài món y phục và đồ dùng, sau đó cất dao quân dụng bên người, lần này không mang cái ba lô của nàng đi, dù sao đồ vật hiện đại sẽ có chút bắt mắt, có thể không dùng thì tận lực không cần.
Vu Việt vẫn tựa vào một bên, lẳng lặng nhìn cho đến tận khi nàng thu thập xong.
“Chờ một chút, ta phải để lại một bức thư, bằng không người trong phủ sẽ không biết ta đi đâu.”
“Không cần.” Vu Việt giữ chặt nàng, nói, “Bổn vương đã thông báo với Thẩm Bạc rồi.”
Nói cách khác, vừa rồi ngài còn đi dọa cho Trầm đại nhân một cú sốc à?
Về nhà của chính mình mà phải làm như kẻ trộm sao? Mặc Phi oán thầm, đi theo Vu Việt vào chuồng ngựa, dắt Hà Ngọc ra. Trong lúc ra gặp mấy tốp thủ vệ vương phủ, chỉ có điều Vu Việt ra mệnh lệnh cho bọn họ giữ im lặng. Bọn họ phỏng chừng sẽ nghĩ thầm trong lòng, vị chủ tử này rốt cuộc là xuất phủ kiểu gì thế? Trông giống hệt như cùng nhau bỏ trốn vậy.
Hai người đi trong bóng đêm, một đường đuổi theo đội người ngựa phía trước, cho đến tận tảng sáng mới đuổi kịp.
Một đêm chạy không nghỉ, Mặc Phi thật sự mệt mỏi, thừa dịp còn có một chút thời gian, Mặc Phi cũng không so đo nhiều đã đi vào trong lều của Vu Việt mà ngủ.
Sáng sớm, binh lính thu thập trang bị, chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
Sóc Vưu đi đến bên người Vu Việt, nhìn lều trại giản dị phía sau hắn, kỳ quái nói: “Chủ công, sao ngài không cho cận vệ thu dọn lều trại vậy?”
Vu Việt thản nhiên nói: “Đợi những người còn lại sửa sang xong hãy thu dọn.”
Sóc Vưu sờ sờ cái gáy, trong lòng càng cảm thấy kỳ quái.
Đúng lúc này, lều trại đột nhiên bị nhấc lên từ bên trong, một người đang xoa huyệt thái dương, thò đầu mà ra.
Sóc Vưu trừng mắt to, kinh ngạc nói: “Phù Đồ?”
Mặc Phi dừng động tác một chút, sắc mặt lạnh nhạt hướng hắn gật đầu, mới chỉ ngủ được hơn một giờ, sắc mặt nàng còn có chút mỏi mệt.
“Ngươi… Làm sao ngươi có thể xuất hiện ở trong này?” Lại còn đi ra từ lều trại của Chủ công? Sóc Vưu chỉ vào nàng, vẻ mặt không dám tin.
Trên thực tế, chuyện tối hôm qua Vu Việt cưỡi ngựa xuất doanh, cũng chỉ có cận vệ và tuần thú doanh địa của hắn biết, mà Sóc Vưu ngủ như chết đương nhiên là không rõ rồi.
Tiếp theo, hắn đột nhiên giật mình nói: “Chẳng lẽ ngươi vẫn bị Chủ công giấu trong áo cHSo?”
Đầu ngươi bị kẹp cửa à? Mặc Phi khinh bỉ nhìn hắn một cái, cái tên đại ngốc này, có đôi khi luôn quái dị.
“Hắc hắc hắc hắc.” Vẻ mặt Sóc Vưu cười quái dị, không thèm nhắc lại.
Vu Việt nhìn về phía Mặc Phi, hỏi: “Đợi đến lúc không kiên trì được nữa, bổn vương sẽ chở ngươi.”
“Không có việc gì, Phù Đồ có thể kiên trì được.” Mặc Phi không chút nghĩ ngợi đã cự tuyệt.
Trên thực tế, rất nhiều người đều cảm thấy tò mò đối với sự xuất hiện của Mặc Phi, chỉ có điều không ai dám bàn tán trước mặt Vu Việt mà chỉ nhìn về phía Mặc Phi, lộ ra ánh mắt cổ quái. Quân nhân khác với văn nhân, hầu hết bọn họ đều có tính cách phóng khoáng, cho nên bọn họ cũng không để ý nhiều đến sự việc ái muội của Mặc Phi.
Nếu đã đến đây rồi, cứ an tâm mà trải nghiệm cuộc sống trong quân ngũ đi, thuận tiện xem tận mắt chiến tranh ở thời đại này, mặc dù trong lòng của nàng có mâu thuẫn.
Mấy vạn người binh lính, tốc độ hành quân đương nhiên không thể so với lần trước hơn trăm hắc thiết kỵ hộ tống đi Nhung Trăn được, một ngày đi được khoảng 30 dặm*, tới Tiệm Hề ít nhất cần nửa tháng.
* Dặm: đơn vị đo chiều dài, bằng 1/2 km.
Cũng may đường đi bằng phẳng, thời tiết cũng vô cùng quang đãng, hành trình của toàn bộ đội ngũ cũng không chậm trễ bao nhiêu.
Đi qua địa phận của Lộ thành đến tận hoàng hôn, đến khi tiến vào Duyên Dương, đột nhiên Mặc Phi dùng tay áo che miệng mũi, một trận đè nén xuất hiện trong đáy lòng, nàng ngửi được một mùi máu tươi nồng nặc, không, không thể nói là ngửi, mà là cảm nhận được, giống như là trực tiếp toát ra từ trong đầu óc của nàng vậy.
Đồng thời, Ngọc Phù trên cổ nàng đã hơi hơi nóng lên.
Vu Việt chú ý tới Mặc Phi không thích hợp, kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?”
“Phía trước, phía trước có thể có chuyện gì đó, dường như ta ngửi thấy mùi máu tươi.” Mặc Phi cau mày rầu rĩ nói.
Mùi máu tươi? Vu Việt cẩn thận ngửi ngửi, nhưng không có phát hiện gì. Tuy vậy hắn vẫn khoát tay, lệnh cho binh lính dừng lại, sau đó nói với một tướng lĩnh bên cạnh: “Binh lính dò đường phía trước còn chưa trở về sao?”
“Đã đi được một lúc rồi, hẳn là sẽ trở về nhanh chóng.”
Vu Việt gật gật đầu, nhìn xung quanh một vòng, xung quanh đây tuy có rừng núi, nhưng phần lớn rất nhỏ và thưa thớt, không phải nơi hiểm yếu, cũng không có lợi cho mai phục. Như vậy, rốt cuộc Phù Đồ đã phát hiện ra cái gì đây?
Đang lúc hắn định hỏi lại cho rõ ràng, binh lính dò đường chạy trở về.
“Báo cáo Chủ công, phát hiện một thôn trang phía trước, mấy trăm thôn dân trong thôn đều bị giết chết, không người nào còn sống sót.”
Ánh mắt Vu Việt nghiêm túc, lại hỏi: “Có phát hiện ra hung thủ không?”
“Vẫn chưa phát hiện vết chân khả nghi khác, nhưng mà ở thôn kế bên tìm được một số dấu chân tán loạn, dọc đường còn có tài vật, lương thực rơi lại, có lẽ là bị tặc phỉ cướp sạch.”
“Tặc phỉ?” Vu Việt cười lạnh.
Đại đội người ngựa đi vào thôn xóm theo lời của trinh thám, còn chưa vào được trăm mét đã ngửi được một luồng tanh hôi. Mặc Phi vẫn ôm miệng mũi, sắc mặt tái nhợt, cái cảm giác không thoải mái trong đáy lòng kia càng mãnh liệt.
Đến khi vào trong thôn, cảnh tượng trước mắt làm cho nhóm binh lính đã nhìn quen giết chóc cũng kinh sợ không thôi.
Những thôn dân trói gà không chặt này, bất kể là nam nữ già trẻ, toàn bộ đều bị loạn đao chém giết, vết máu loang lổ trên mặt, không khí chết chóc tràn ngập làm cho người ta cảm thấy choáng váng.
Mặc Phi nhìn thấy một bé gái, cùng lắm chỉ khoảng bảy, tám tuổi, toàn bộ thân hình bị chém thành hai nửa, vô lực treo trên hàng rào; mà cách đó không xa, có một phụ nữ, bàn tay hướng về phía bé gái, trên mặt còn mang theo vẻ lo âu và hoảng sợ, người này lại bị một cây đinh ba đóng trên mặt đất…
Quá tàn nhẫn! Trong mắt Mặc Phi hiện lên sự khinh hoàng và tức giận. Nàng có thể chấp nhận tử vong ở trên chiến trường, nhưng tuyệt không có thể chấp nhận giết chóc vô sỉ như vậy.
Ánh mắt Vu Việt lạnh lẽo, bàn tay cầm dây cương nổi lên gân xanh.
“Hỗn đản!” Sóc Vưu giận dữ, “Rốt cuộc là loại người nào mà thủ đoạn tàn nhẫn như thế?”
Vu Việt xuống ngựa, rút ra một mũi tên từ khe hở vách nhà, lạnh nhạt nói: “Quả nhiên là bọn hắn.”
“Ai?”
“Đám bại binh Ngu Quốc kia.”
“Là bọn hắn?” Sóc Vưu kêu lên, “Chính là đám giặc cỏ thời gian trước đã cướp sạch một cái thôn ở Lộ thành sao?”
Vu Việt gật đầu, mang theo tức giận nói: “Chắc chắn nhóm thủ thành của Lộ thành vẫn chưa tiêu diệt được đám giặc cỏ này, làm cho bọn chúng lẻn đến Duyên Dương, lại cướp sạch một cái thôn xóm nữa.”
“Bọn vô dụng hỗn đản này!”
“Sóc Vưu, ngày mai ngươi mang theo một trăm hắc thiết kỵ, lần tìm theo dấu vết, cần phải tiêu diệt sạch đám giặc cỏ này.” Dừng một chút, Vu Việt lại nói, “Nếu như gặp được binh lính ở Duyên Dương mà có nghi vấn, giết không cần hỏi.”
“Dạ.”
Lúc này mặt trời đã ngả về phía tây, Vu Việt cho binh lính cắm trại, sau đó lại phái ra mấy người đem từng thôn dân bị giết hại trong này, đặt vào trong hố, tiến hành hoả táng.