BẤT TIẾU PHÙ ĐỒ

* Khóa hồn khấu: Vòng, móc khóa hồn.

Đám địch binh ở trước mắt Mặc Phi ngã xuống, chỉ mới vài phút đồng hồ, nàng đã lấy đi hơn mười mạng người. Vây binh vừa rồi vẫn còn vô cùng hung ác, giờ phút này, trong đầu bọn họ đều dâng lên ý nghĩ thoái lui. Rõ ràng đối phương chỉ còn lại có ba người, mặc dù có lòng muốn đổi thủ cấp để lấy quân công, nhưng mà ai ai trong bọn hắn cũng có thân thủ bất phàm, ngay cả văn sĩ thoạt nhìn có vẻ gầy yếu này cũng lợi hại đến quỷ dị, còn làm cho người ta kinh sợ hơn so với hai dũng sĩ còn lại kia.

Lúc này, trong nhóm vây binh có một người rống to: “Còn đứng ì ở đấy làm gì? Chúng ta đã hy sinh nhiều huynh đệ như vậy, không giải quyết được mấy người này, khi trở về đi cũng chỉ có đường chết, còn không bằng liều mạng một phen”

Vây binh nghe vậy trong lòng chấn động, đúng vậy, nhóm bọn họ vốn phụng mệnh rời khỏi Trung Đô, không nghĩ tới trên đường gặp được mấy kẻ này, cứ tưởng là miếng thịt béo, ai ngờ chỉ mới bao vây mà hậu quả lại hao binh tổn tướng như thế, người chết thảm trọng, nếu bây giờ không thể bắt được những người này, bọn họ cũng không có cách nào quay trở về phục mệnh.

Nghĩ như thế, binh lính xung quanh vốn còn hơi do dự, lập tức gầm rú, hướng về phía đám người Mặc Phi.

Thứ mười hai! Mặc Phi rút đao ra khỏi cổ một tên lính, xoay người rồi lại chém tới, đao trong tay lại đâm vào trái tim địch nhân… Người thứ mười ba!

Để sống sót, nàng lựa chọn cầm đao, mũi đao nhỏ máu tươi, giống như nước mắt trong đáy lòng của nàng, thống khổ mà không biết làm sao được…

Đúng lúc này, lại có một người trong hai dũng sĩ còn sót lại bị chém giết, người còn sống thì vết thương cũng đã chất chồng, mắt thấy đã không kiên trì được nữa.

“Vù” một tiếng, một mũi tên đột nhiên phi tới, xuyên qua người tên binh lính chuẩn bị đánh lén dũng sĩ kia.

Dũng sĩ quay lại nhìn, vui mừng phát hiện ở cách đó không xa đang có một đôi kỵ binh chạy tới, xem khí thế kia là biết đó là hắc thiết kỵ do Vu Việt chỉ huy.

Không vui sướng giống như vị dũng sĩ kia, ý chí của vây binh đã rạn nứt, nếu như nói vừa rồi còn có sức mà liều mạng, vậy thì bây giờ là không còn khả năng sống sót nào.

Không đợi đội kỵ binh kia xông tới, hơn mười vây binh còn lại đều bỏ chạy về phía khu rừng.

Vu Việt vung tay lên, ra lệnh cho thủ hạ đuổi bắt, mà hắn cũng nhanh chóng chạy tới chỗ Mặc Phi, chưa đợi ngựa ngừng lại đã thả người nhảy xuống.

Vu Việt vừa chạy đến nơi cách Mặc Phi chỉ khoảng chừng ba thước, chỉ thấy Mặc Phi vốn đưa lưng về phía hắn đột nhiên quay lại, chĩa đao thẳng tắp về phía hắn.

“Phù Đồ…” Vu Việt dừng chân lại, nhìn nam tử trước mắt đứng độc lập bên trong một mảnh thi thể, cả người “Hắn” đều là máu, vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng vừa mới trải qua giết chóc, nhưng lại hoàn toàn không cảm thấy chút sát ý nào, ngược lại còn phảng phất một loại bi thương muốn rơi lệ.

Vu Việt chậm rãi tới gần “Hắn”, đưa tay giữ chặt lấy đao của “Hắn”, cảm thấy tay “Hắn” đang run nhẹ.

“Phù Đồ, bổn vương đã tới chậm.” Nói xong, nhẹ nhàng ôm lấy “Hắn”.

Mặc Phi tựa vào trong lòng hắn, ngửi thấy mùi máu tươi đồng dạng trên người hắn, hốc mắt hơi nóng lên, chậm rãi nhắm mắt lại, đợi đến khi mở ra, nàng đã bình tĩnh trở lại.

Nhẹ nhàng đẩy Vu Việt ra, nàng nói: “Chủ công, ta không sao.”

“May mắn ngươi không có việc gì.” Vu Việt lẳng lặng nhìn chăm chú vào “Hắn”, nếu mà hắn chỉ đến chậm một khắc, thật không biết sẽ là tình huống gì? Nghĩ như thế, chuyện vừa mới phát hiện Phù Đồ có một thân võ nghệ đáng kinh ngạc cũng xa xa không bằng nỗi sợ trong lòng hắn.

Đang lúc Vu Việt còn muốn nói gì đó, một kỵ sĩ đi tới bẩm báo: “Tướng quân, toàn bộ địch nhân đã bị tiêu diệt.”

Vu Việt gật đầu, nói với Mặc Phi: “Trung Đô đã bị công chiếm, chúng ta quay về thành trước đã. Phù Đồ cưỡi chung một con ngựa với bổn vương vậy? “

Mặc Phi do dự, nhìn tay mình đang run rẩy thì đồng ý, nói: “Xin cho Phù Đồ ngồi phía sau Chủ công.”

Vu Việt không nói gì, chỉ nhìn “Hắn” một cái rồi dẫn đầu đi tới phía tọa kỵ của mình.

Trải qua một buổi tối chiến đấu, rốt cuộc Trung Đô đã bị Chiếu Quốc công chiếm, giết chết hai vạn quân địch, bắt giữ mấy ngàn tù binh, quân địch còn lại thì rút lui khỏi Trung Đô, ngoại trừ đám người Thái Thú, Địch Kha và thế tử Ô Thành đều đã chạy thoát ra ngoài.

Mặc Phi trở lại Trung Đô theo đám người Vu Việt, tiến vào phủ Thái Thú đã bị chiếm giữ, lần này lại bước vào nơi đây, cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Vu Việt sai người chuẩn bị cho nàng một gian phòng an tĩnh, nói: “Ngươi tắm rửa một chút trước rồi đợi bổn vương gọi đại phu băng bó vết thương cho ngươi.”

“Đa tạ Chủ công, Phù Đồ không bị thương.”

Vu Việt sửng sốt, nhìn vết máu trên người “Hắn”, chắc chắn đã trải qua một cuộc ác chiến, ai ngờ lại không bị thương?

“Ngươi…” Vu Việt vốn còn muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mỏi mệt của “Hắn” thì tạm thời buông tha cho nghi hoặc trong lòng, chỉ dặn dò “Hắn” nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.

Đóng chặt cửa phòng, cả người Mặc Phi đều ngâm trong nước ấm, thân thể nàng thả lỏng, thỉnh thoảng trong đầu vẫn hiện lên chuyện đã xảy ra không lâu.

Mười lăm người, nàng đã giết tổng cộng mười lăm người!

Nhìn hai tay của mình, nàng ngẩn ngơ bàng hoàng. Việc hôm nay đã chấn động nàng vô cùng to lớn, vì mạng sống, nàng không hối hận việc phản kích, chỉ có điều, nàng không ngờ lại được Trạm Nghệ trợ giúp mà có thể thoải mái lấy đi sinh mạng của người khác như vậy. Đây là một thời đại coi mạng người như vỏ rác, giết người chỉ trong một cái gật đầu, nàng có thể ngoảnh mặt làm ngơ đối với việc thế nhân giết chóc, thế nhưng đến khi chính mình cầm đao, cái loại cảm giác này thật sự vô cùng khó chịu.

Nàng đã nhận ra sự thật, rằng mình cũng đã trở thành một thành viên của thời đại này, dù cho có nguyện ý hay không, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, nếu nàng còn có cơ hội trở về, nàng không biết mình còn có thể giữ vững tâm của mình nữa hay không. Vì sinh tồn mà giết chóc, vì thế gian mà chinh phạt, chỉ cần trong lòng không bị vẩn đục, nàng vẫn có thể tiếp tục đi tới.

“Cảm ơn ngươi, Trạm Nghệ.” Sau khi Mặc Phi tắm rửa xong, nàng rút dao ra, nhẹ giọng nói.

Thân dao lóe lên ánh hồng, nhưng không phát ra âm thanh gì.

Mặc Phi cũng không để ý, chỉ nhẹ nhàng đặt dao lên trên tủ đầu giường, hai tay chắp lại, bắt đầu công việc mà khi tới thế giới này nàng thường hay làm, niệm tụng Tâm Kinh: “Quan tự tại bồ tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì, chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách...”

Mong cho những chiến sĩ đã chết, kiếp sau có thể sinh ra trong một thế giới hòa bình.

Chuyên chú niệm tụng kinh, Mặc Phi không chú ý Trạm Nghệ mơ hồ thoáng hiện lên trên mặt dao, yên lặng nghe giọng nói nhẹ nhàng, bình thản, chậm rãi…của nàng

Sau khi niệm tụng kinh xong, Mặc Phi nằm ở trên giường, nặng nề ngủ một mạch đến thẳng chạng vạng mới tỉnh dậy.

Nàng dò hỏi người hầu đưa cơm tới cho nàng: “Chủ công nghỉ ngơi chưa?”

“Chưa ạ.” Người hầu nói, “Vừa rồi Chủ nhân đang thương nghị đại sự cùng với mấy người Ngư gia tướng quân, đợi lát nữa đại phu còn phải đi đổi dược cho Chủ công.”

Mặc Phi gật đầu, cảm thấy hẳn là nên đi hành lễ với Vu Việt, dù sao trong trận chiến vừa rồi, nàng không thể mệt mỏi hơn so với những binh sĩ kia được.

Vì thế, sau khi ăn xong, nàng đi đến thư phòng của Vu Việt.

Sau khi người hầu thông báo, nàng chậm rãi đi vào trong phòng, vừa vặn nhìn thấy nửa thân trên Vu Việt đang để trần, đại phu đứng một bên đang băng bó vết thương cho hắn.

Nhìn miệng vết thương, hình như là bị trúng tên, trừ vết thương đó ra, thân thể to lớn của hắn còn có rất nhiều vết thương cũ to nhỏ đủ loại. Mặc Phi hơi rũ mắt xuống, hành lễ nói: “Chủ công.”

“Ngồi đi” Vu Việt hỏi, “Nhìn khí sắc của Phù Đồ có vẻ không tệ.”

“Nhờ phúc của Chủ công, Phù Đồ không có gì đáng ngại. Nhưng xem ra thương thế của Chủ công rất nghiêm trọng rồi?”

“À, không sao.” Đối với Vu Việt mà nói, chút vết thương này quả thật chẳng tính là gì, nhưng mà điều khiến cho hắn tức giận là vết thương này do tên nam nhân “Tê Túc” đưa tới. Việc này tự nhiên hắn sẽ không nói cho Phù Đồ.

Lúc này, đại phu đã băng bó vết thương cho Vu Việt xong, dặn dò một số điều cần chú ý rồi lui ra ngoài.

Vu Việt vung tay lên, lệnh cho người hầu cũng đi ra, sau đó tùy ý phủ phêm y phục.

Hắn chần chờ một lát, nói: “Phù Đồ, bổn vương nói sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, đáng tiếc vẫn chưa làm được.”

“Chủ công, Phù Đồ không hi vọng an nguy của bản thân ảnh hưởng đến tâm chí của Chủ công, đại cục mới là điều Chủ công phải chú ý.”

Vu Việt híp mắt một cái, bình tĩnh nhìn về phía Mặc Phi.

Mặc Phi đứng dậy, rót chén trà cho Vu Việt, thản nhiên nói: “Chủ công có cảm thấy Phù Đồ có phần không biết điều hay không?”

Vu Việt nâng chén trà lên quơ quơ, nói: “Ngươi nói xem?”

“Chủ công cho là như thế thì chính là như thế! Phù Đồ chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được rồi.” Mặc Phi cũng coi như thăm dò tính tình của Vu Việt, không quanh co nói tới nói lui.

Vu Việt cười một tiếng, đang định hỏi trong khoảng thời gian này Mặc Phi đã xảy ra chuyện gì, giương mắt lên lại phát hiện trên tai trái của “Hắn” có vật gì đó.

Hắn nhíu mày, nói: “Phù Đồ ngươi lại gần đây một chút.”

“Chủ công, có chuyện gì sao?” Mặc Phi sửng sốt, vẫn không nhúc nhích.

“Trên tai trái ngươi đang đeo vật gì?”

Tai trái? Mặc Phi kỳ quái đưa tay lên sờ, bỗng nhiên phát hiện trên viền tai trái xuất hiện một món đồ trang sức nho nhỏ, sờ vào có cảm giác giống như một cái khuyên điêu khắc bằng kim loại.

Đây là cái gì? Ngay cả lỗ tai nàng cũng không có, cũng không đeo khuyên tai, càng không cần phải nói đến việc đeo cái gì ở trên tai.

“Lại đây bổn vương nhìn xem.” Vu Việt lại nói.

Mặc Phi do dự một hồi, vẫn đi tới, nàng cũng rất khó hiểu trên tai mình là vật gì.

Vu Việt đưa tay vuốt nhẹ vật kia một hồi, đây là một cái khuyên tai màu bạc, bề rộng chừng nửa tấc, bên trên có ba đốt, nối lại liến tiếp với nhau, xung quanh điêu khắc hoa văn vảy rồng, vô cùng tinh xảo.

Ánh mắt Vu Việt lạnh lẽo, tay nắm khuyên tai không nhịn được hơi dùng lực.

Mặc Phi thở nhẹ một tiếng: “Chủ công?”

“Ai đeo cho ngươi thứ này?” Vu Việt lạnh giọng hỏi.

“Phù Đồ cũng không biết.” Mặc Phi trả lời, “Nếu không có Chủ công nhắc nhở, thậm chí Phù Đồ còn không phát hiện trên tai có vật này.”

Lúc trước, khi tắm rửa, nàng suy nghĩ ngàn vạn, thế nhưng cũng không chú ý.

“Tê Túc!” Vu Việt nghiến răng nghiến lợi nói ra tên một người.

“Tê Túc?” Mặc Phi ngồi thẳng thân mình, nghĩ lại một chút, có thể làm chuyện này, ngoại trừ hắn thì đúng là không còn nghĩ ra ai khác nữa.

Mặc Phi lẩm bẩm nói: “Tê Túc cho ta đeo khuyên tai làm gì?”

Vu Việt nói: “Loại khuyên tai này tên là ‘Khóa hồn khấu’, thiết kế phức tạp, mỗi một đốt có một chìa khóa, phải có chìa khóa tương ứng mới có thể mở ra, khóa hồn khấu của ngươi có ba khóa, không thể dễ dàng gỡ xuống, nếu không có khả năng sẽ phá mất lỗ tai.”

Mặc Phi nhíu mày, trong lòng càng thêm kỳ quái.

Vu Việt lại nói: “Ổ khóa hồn khấu này chính là vật dành riêng cho quý tộc Khánh Quốc, hơn nữa không phải thợ bậc thầy thì không thể chế tác được. Ba khóa hồn khấu, trói buộc tình cảm ba đời, cái tên nam nhân kia muốn khiêu chiến với bổn vương sao?”

“Khiêu chiến?”

Vu Việt giữ chặt cánh tay Mặc Phi, lạnh giọng hỏi: “Cái nam nhân kia có làm cái gì với ngươi không?”

“Không có.” Mặc Phi nhìn cánh tay bị túm chặt, trả lời, “Tuy rằng tâm cơ của hắn thâm trầm, nhưng lại rất khách khí với Phù Đồ.”

“Phải không?” Vu Việt cười lạnh, “Hắn bắt ngươi giả trang nữ tử, vui vẻ cùng với nam nhân khác, cái này cũng là khách khí sao?” Phù Đồ mặc nữ trang, đến hắn cũng chưa từng thấy, thế mà cái nam nhân kia dám làm như thế, quả thực là không thể tha thứ được!

Vu Việt cũng biết chuyện này? Cái tên tửu quỷ kia thật sự là không đáng tin cậy.

Mặc Phi thầm thở dài một hơi, nhìn thẳng vào Vu Việt, nói: “Việc này chính là sỉ nhục của Phù Đồ. Xin Chủ công đừng nhắc lại nữa.”

“Bổn vương không đề cập thì việc này sẽ chưa từng xảy ra sao?” Vu Việt tiếp tục nói, “Thậm chí, bổn vương còn nghe nói, ‘Phù nhi’ và Thái Thú Trung Đô còn có một, đêm, vui, vẻ nữa.”

Cả điều này cũng biết ư?

Mặc Phi bình tĩnh nói: “Đồn đại mà thôi, Phù Đồ thân là nam nhi, sao có thể vui vẻ cùng với Thái Thú được?”

“Hừ! Đương nhiên bổn vương biết là giả, nếu không tên Thái Thú kia đã sớm bị ngũ mã phân thây, sao còn để hắn kéo dài hơi tàn đến nay được?” Vu Việt buông Mặc Phi ra, mặt không chút thay đổi nói, “Tê Túc cho ngươi đeo khóa hồn khấu này, mục đích khiêu chiến đã rất rõ ràng.”

“Phù Đồ không cho là như vậy. Việc Tê Túc muốn bắt ta đi không phải là giả, nhưng tuyệt không đề cập đến tư tình, trong khoảng thời gian ở chung với hắn, Phù Đồ chưa từng cảm thấy hắn có ý gì với ta cả.” Mặc Phi quả quyết phủ định, dục vọng chiếm giữ của Vu Việt có bao nhiêu nàng có thể biết, trăm ngàn lần không thể khiến hắn hiểu lầm.

“Xem ra trong khoảng thời gian này, ngươi ở chung với hắn vô cùng vui vẻ rồi?” Giọng nói Vu Việt lộ ra nguy hiểm.

“Chủ công!” Mặc Phi nghiêm túc nói, “Ngài nhất định phải coi Phù Đồ là người không chịu nổi như thế sao? Chuyên dựa vào nam sắc mà đi mê hoặc người khác? “

Vu Việt trầm mặc, quả thật hắn đang suy bụng ta suy ra bụng người, hắn coi tài mạo của Phù Đồ như trân bảo, tự nhiên những người còn lại cũng khó mà không bị hấp dẫn. Cho nên mỗi lần nhìn thấy có người thân cận với “Hắn”, hắn đều không nhịn được tức giận trong lòng. Có lẽ vì không biết được nguyên nhân, cho nên mới lo được lo mất.

“Được.” Vu Việt hồi phục lại, nói, “Bổn vương sẽ không đề cập đến việc này nữa, về phần khóa hồn khấu trên tai ngươi, bổn vương sẽ tìm người gỡ bỏ.” Hắn làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc Phù Đồ mang trên người vật của nam nhân khác được.

Mặc Phi không phản đối, trong lòng nàng cũng căm thù đến tận xương tuỷ tên Tê Túc hiểm ác, cái tên nam nhân kia có lòng tốt cho nàng đeo vật này làm cái gì? Có thể mất đi thì càng tốt.

Sau đó nàng cũng chẳng còn tâm tình mà ở lại thảo luận sự tình khác với Vu Việt, đành phải đứng dậy hành lễ cáo từ: “Xin Chủ công sớm nghỉ ngơi, Phù Đồ cáo lui.”

Vu Việt giật giật môi, vẫy tay nói: “Lui ra đi!”

Mặc Phi hơi khom người một cái rồi xoay người rời khỏi.

Vu Việt nhìn bóng dáng của “Hắn” dần dần biến mất bên ngoài cửa, trầm tư một lúc lâu…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi