BẤT TIẾU PHÙ ĐỒ

Mặc Phi và Tê Túc cưỡi ngựa ngang qua một cái trấn nhỏ, phát hiện rất nhiều thôn dân đang xây dựng miếu thờ.

Mặc Phi tò mò tiến tới hỏi: “Cụ à, trấn của mọi người cung phụng vị tiên thánh nào thế?”

Ông cụ liếc nhìn nàng, phát hiện nàng tóc ngắn, quần áo mộc mạc, khí chất không tầm thường, lập tức nhiệt tình nói: “Nhìn dáng vẻ của tiên sinh, chắc là người khổ hành đúng không?”

Bị Mặc Phi ảnh hưởng, rất nhiều hành giả khắp nơi đều cắt tóc ngắn, tóc ngắn rất thuận tiện, vô cùng thích hợp với người đi xa, cho nên ông lão vừa thấy mái tóc ngắn của Mặc Phi đã coi nàng là hành giả.

Mặc Phi hơi chần chờ, khẽ gật đầu.

Ông lão cười nói: “Vậy ngài hãy ở lại trấn của chúng ta mấy ngày đi, đợi ngôi miếu này xây xong rồi tiện thể thăm viếng một chút, nơi này chuẩn bị cung phụng thánh nhân Phù Đồ.”

Thánh nhân Phù Đồ… Mặc Phi trầm mặc.

Tê Túc nở một nụ cười.

Ông lão thấy thế, có phần không vui: “Thế nào, hai người không muốn cung phụng thánh nhân sao?”

“Không, cụ chớ hiểu lầm.” Tê Túc vội nói, “Chúng ta chỉ không ngờ là mọi người lại tự xây dựng miếu thờ cho Phù Đồ thôi.”

“Tên của thánh nhân là để cho cậu gọi như thế hả?” Ông lão trừng mắt nói, “Lão nhân gia ngài chính là thần tiên xuống trần gian, ban ơn cho bách tính lê dân, có trí tuệ tối thượng và dung nhan không già, chúng ta kĩnh ngưỡng thánh nhân, cậu không thể nói bậy được.”

Tê túc dùng ánh mắt châm biếm nhìn về phía Mặc Phi, người kia vẫn lạnh nhạt, trong lòng lại đang rối loạn: lão nhân gia ngài… Kỳ thật nàng đâu có già như thế…

“Khụ, cụ đã được gặp thánh nhân… Phù Đồ chưa?” Tê Túc lại hỏi.

“Đương nhiên.” Ông lão khẳng định nói, “Khắp nơi trong dân gian đều có bức vẽ chân dung của thánh nhân, sao ta lại chưa thấy được?”

Mặc Phi tiếp tục trầm mặc.

Tê túc mở quạt, che khuất ý cười nơi khóe miệng.

“Không nói với hai người nữa, ta còn phải đi hỗ trợ xây miếu đây.” Nói xong, không để ý hai người đã rời đi thẳng.

Mặc Phi dắt ngựa, chuẩn bị rời đi.

Tê túc nói: “Thế nào, không tới ngắm bức tượng của ‘Thánh nhân’ à?”

Liếc xéo hắn một cái, Mặc Phi thản nhiên nói: “Có gì đẹp, bọn họ đâu có cung phụng ta, mà là tôn sùng với đức hạnh.”

“Ồ?” Tê Túc như có suy nghĩ gập quạt, gõ lên tay một cái. Không thể không nói, cảnh giới của Phù Đồ đã bỏ xa những người bình thường, cho dù là hắn, có đôi khi cũng có loại cảm giác ngưỡng vọng.

Vừa rời khỏi trấn không xa, chỉ thấy mười thị vệ đột nhiên xông tới, chặn đường hai người.

Một người trong đó nói: “Phù Đồ đại nhân, bệ hạ lệnh cho chúng tiểu nhân mời đại nhân trở về đô.”

“Tạm thời ta không định trở về, các ngươi rút lui đi.”

“Xin đại nhân hãy quay về đô.” Thị vệ kia nói lại.

Mặc Phi nhíu mày: “Nếu ta kiên quyết không trở về thì sao?”

“Vậy thì chúng thuộc hạ chỉ đành phải đắc tội.” Nói xong chuyển sang tư thế chuẩn bị công kích, có điều không dám rút vũ khí ra.

Mặc Phi nhìn về phía Tê Túc, người kia cười nói: “Có cần tại hạ cống hiến sức lực không?”

Mặc Phi tiếp tục nhìn hắn.

“Dùng một thứ… để trao đổi.” Tê Túc mân mê môi mình.

Mặc Phi quay đầu không chút do dự, mặt không thay đổi nhìn thị vệ đang tấn công tới, ánh sáng trong mắt lóe lên, sau đó chỉ thấy nàng lướt qua như ảo ảnh, xông vào giữa nhóm thị vệ, nhấc tay, đánh ngất toàn bộ.

Trong mắt Tê Túc hiện lên sự kinh ngạc, khen: “Đúng là đã lâu không thấy Phù Đồ sử dụng võ rồi!”

Sau một lát, chỉ còn lại hai người Mặc Phi và Tê Túc đứng ở giữa tràng.

Tê Túc đi tới trêu đùa: “Tốt lắm, tạm thời đã xử lý xong chướng ngại, chúng ta có thể tiếp tục bỏ trốn rồi.”

Nghe thấy câu đó, ánh mắt Mặc Phi vốn đã thức tỉnh lại lóe lên ánh sáng, sau đó tấn công như sét đánh về phía Tê Túc không hề có phòng bị, chỉ mấy chiêu đã đánh hắn ngất xỉu



Mặc Phi yên lặng nhìn Tê Túc nằm dưới đất, thầm nghĩ vừa rồi đâu phải là ý của nàng…

Tuy rằng Trạm Nghệ còn chưa thức tỉnh hoàn toàn, nhưng cũng đã có ý thức tương đối, nhiều năm yên lặng khiến cho sự hiểu biết võ học của hắn càng thêm cao thâm, đồng thời cũng bảo bệ Mặc Phi càng thêm chặt chẽ. Giống như vừa rồi Tê Túc chỉ triêu đùa một chút đã dẫn đến sự phản kích của Trạm Nghệ.

Bởi vì thế khiến cho mỗi lần Mặc Phi tới hoàng cung khi đều không dám mang theo ngọc phù, nếu không đang lúc “Làm chuyện đó” với Vu Việt mà hắn lại nóng nảy lên… Đúng là chuyện vui lớn.

Mặc Phi phải suy nghĩ trong thời gian gần một nén nhang, nắm hai tay, nói với bọn họ một câu “Nén bi thương” rồi nghênh ngang cưỡi ngựa rời đi, chỉ để lại bảy, tám “Thi thể” ngổn ngang trên mặt đất……

Năm Nguyên Chẩn thứ mười lăm, miếu thờ san sát khắp Chiếu quốc, Phật giáo cũng được hình thành, môn đồ hành giả trải rộng bắc nam, lấy việc thiện làm mục tiêu, lấy khổ hành để rèn luyện, giải thích cho người nghi hoặc, giúp đỡ người khốn khó, siêu độ cho người chết. Ảnh hưởng lớn như thế, năm thứ mười bảy đã được lập làm quốc giáo, Phù Đồ được tôn là “Tiên thánh”, cũng được xưng là Khổ Phật tế thế, hậu thế ca tụng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi