BẦU TRỜI ĐẦY SAO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi xuống núi, Tiết Hựu Ca dùng cân điện tử giúp họ cân hai kí rưỡi trà, tính tròn ba trăm tệ.

Rất ít khi cậu thấy nhiều tiền thế này, ba tờ với mặt ông Mao (13) màu hồng hồng khiến cậu cười muốn ngoác cả miệng, như một mặt trời nhỏ: “Cảm ơn ông Trữ ạ! Tạm biệt ông.” Còn vẫy tay với Trình Dự, “Tạm biệt anh!”

(*) Tức chủ tịch Mao Trạch Đông.

Khách mua trà vừa đi thì ông bà nội về, ông nội nhảy xuống khỏi chiếc xe ba bánh cũ kỹ, kêu một tiếng: “Mễ Mễ ơi, ông nội mua đồ ăn ngon cho con này.”

Tiết Hựu Ca vội vàng chạy ra, là một túi sachima (*), còn có các loại hạt sấy nữa.

(*) Sachima là một món ăn nhẹ trong ẩm thực Trung Quốc, được làm từ những sợi bột chiên mềm mịn kết hợp với một loại xi-rô đường cứng, hơi giống với món Cơm Krispies của Mỹ. Nó có nguồn gốc từ Mãn Châu và hiện nay đã phổ biến khắp Trung Quốc và Đài Loan.

“Mẹ con dặn ông không được mua kẹo cho con, bảo sẽ bị sâu răng.”

Tiết Hựu Ca trông có vẻ chán nản, lặng lẽ nhận túi sachima: “Cảm ơn ông nội, con cũng thích ăn sachima lắm.”

Ông nội cong lưng xoa đầu cậu, chợt thoáng nhìn thấy đôi giày trên chân cậu: “Con ra ngoài chơi đấy à? Sao giày toàn đất thế này?”

“A… Cái này ý ạ, con…” Tiết Hựu Ca còn đang cất ba trăm tệ nóng bỏng tay trong túi, lòng hơi bất an, do dự vài giây rồi vẫn lấy tiền ra.

Cậu kể hết cho ông nghe.

“Con bảo bao nhiêu cơ? Năm cân á? Trà nhà mình bình thường thương lái đến mua 18 tệ, khách lẻ mua nhiều thì 20 tệ, sao con lại thu tận 30 tệ nửa cân? Lại còn bán được năm cân?” Ông nội choáng váng cầm ba tờ tiền mặt trên tay.

Cháu nhà mình có bản lĩnh quá.

Tiết Hựu Ca ngập ngừng: “Thì…con tưởng là 30 tệ, mấy năm trước đã mười mấy tệ rồi mà? Họ không phải người ở đây, thà kiếm thêm 5 tệ còn hơn là bị lỗ, ông nội nói có đúng không ạ?”

Cậu còn hỏi vặn lại.

Ông nội dở khóc dở cười, bảo cháu dẫn đi xem trà bán cho khách là ở thùng trà nào, Tiết Hựu Ca chỉ vào chiếc thùng trong góc: “Con thấy thùng này mở còn các thùng khác đều bị niêm phong rồi, nên con đã xúc năm cân từ trong đó ra cho khách.”

“Con ngoan, sao con lại bán trà cũ từ năm kia cho khách.”

“Dạ? Đó là trà cũ ạ,” Tiết Hựu Ca gãi đầu, “con…con không biết, con cũng không nhìn ra. Vậy phải làm sao bây giờ ông nội, liệu họ có bảo nhà mình bán láo không?”

“Họ là người nơi khác à? Có để lại số điện thoại không? Có bảo là từ đâu mà biết được vườn trà nhà mình không?”

“Con biết nhà họ ở đâu, ngay trên bờ sông bên kia ạ! Con từng tới đó rồi!”

Hôm sau sáng sớm bà nội đã sắp sẵn năm cân trà mới, cùng Tiết Hựu Ca xách túi nilon đi. Qua cầu thì Tiết Hựu Ca chỉ đường: “Chính là căn nhà rất đẹp kia ạ, bên trong trồng nhiều hoa lắm bà.”

Bà nội cũng có ấn tượng, bởi vì mảnh đất đó vốn là của một hộ nào đó ở đây bán đi mười mấy năm trước, nhà cũng bị đập đi xây lại thành căn nhà đẹp như bây giờ, không giống một nhà nhỏ ở nông thôn chút nào. Nhưng sau khi nhà đã được sửa, gần như không thấy có người ở, cũng không biết là ai đã mua.

Bà nội và Tiết Hựu Ca đi một lát, do quen đường nên rất nhanh đã tới căn nhà kia.

Hoa tử đằng đã tàn. Vào mùa hè, dây thường xanh xanh thẫm bò đầy tường ngoài căn nhà, cây cối tươi tốt, là những loại cây quý hiếm ít gặp.

“Là chỗ này hả?” Bà nội hỏi cậu.

“Vâng, con từng đến rồi mà.” Tiết Hựu Ca kiễng chân lên nhìn nhưng chẳng thấy gì nên đặt luôn bọc trà xuống bậc thềm rồi gõ cửa.

“Ai đấy?”

Cửa rất nhanh đã bị người ở trong mở ra.

Bác Vệ chỉ mở một bên cửa, thấy là một bà lão, hỏi: “Xin hỏi là?”

Tiếp đó, ông nhìn thấy đứa nhỏ bên đường.

Bà nội xách túi trà tỏ ý, dùng giọng địa phương giải thích: “Là thế này, chúng tôi ở vườn trà Tiết gia, cháu tôi bảo hôm qua các cậu đến mua trà, nhưng trà đó là thằng bé lấy nhầm rồi! Đó là trà cũ, không phải trà mới, cho nên chúng tôi đặc biết qua đây đổi lại.”

Bà dùng giọng địa phương nên bác Vệ nghe chỉ hiểu một nửa: “Ồ ồ, lá trà à!”

Hôm qua Trình Dự và ông ngoại xách nhiều trà về như vậy, bác Vệ còn thắc mắc sao lại mua nhiều thế.

“Nào nào, mời vào!” Ông mời hai bà cháu vào.

Đây là lần đầu Tiết Hựu Ca đi vào trong, cậu đánh giá căn nhà, đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên, khẽ há hốc miệng,

Hóa ra bên trong càng tao nhã hơn, đẹp đến mức cậu không biết diễn tả như thế nào, có điều đây đúng là ngôi nhà yên tĩnh và đẹp nhất mà cậu từng thấy với khoảng sân cổ kính cùng mái hiên, hành lang dài và những thanh xà được chạm khắc đẹp như tranh vẽ. Sân trong lại càng tinh xảo hơn, những phiến đá lung linh phủ đầy rêu xanh, cùng hòn non bộ, cây tùng, đèn đá và tsukubai (*) tạo thành một cảnh quan thiên nhiên thu nhỏ. Phòng bên trong lại được trang trí rất hiện đại, tường được làm từ bùn tử sa (**), ghê sofa bọc da màu đen, phòng khách phong cách wabi-sabi (***) và kiến trúc ngoài sân kia không hề xung đột với nhau mà dung hòa một cách hoàn hảo.

(*) Ở Nhật Bản, Tsukubai ( 蹲踞 ) là một chậu rửa được đặt tại các lối vào của những nơi vườn chè  hoặc nơi mang tính chất lễ nghi để khách trước khi bước vào sẽ thực hiện “nghi thức” rửa tay, rửa miệng nhằm “tẩy rửa” cho sạch sẽ. Đây là một nghi thức dành cho khách khi bước vào một buổi lễ trà hoặc quý khách đến thăm một nơi ở của Phật tử trong chùa.

(**) Bùn tử sa là một loại nham thạch, có cấu tạo và tính chất của đất đai, cũng như chứa bên trong hàm lượng sắt dính. Bùn tử sa thường được gọi với cái tên là Đất Ngũ Sắc, với màu sắc biến đổi đa dạng như: màu tím, màu đen, màu xanh, màu vàng, mà thiên thanh, màu đỏ nâu…

(***) 17. Phong cách wabi-sabi: Wabi sabi là nghệ thuật tìm kiếm vẻ đẹp trong sự không hoàn hảo, nó là sự kết hợp của wabi ( đơn giản và khiêm tốn) và sabi (thời gian trôi qua và vẻ đẹp của tuổi tác). Tôn vinh những gì cũ kỹ, phong hóa và không hoàn hảo, đây chính là cách sống thể hiện tình yêu đối với tất cả mọi thứ.

Tiết Hựu Ca ngẩng đầu nhìn qua, vừa thay thấy trên tầng hai có bóng người, ánh mắt tình cờ chạm nhau trong không trung.

Tiết Hựu Ca nhận ra là anh trai hôm qua gặp, nghĩ nghĩ rồi vẫn vẫy tay chào.

Ánh mắt của Trình Dự dừng lại trên người cậu trong giây lát rồi thu tầm mắt lại, tiếp tục đeo tai nghe soạn nhạc trên máy tính.

Trữ Tấn đi ra đón khách: “Ấy? Là cháu đó à bạn nhỏ.”

“Cháu chào ông Trữ.” Tiết Hựu Ca chào hỏi xong, giải thích một lượt lý do đến đây, “Hôm qua cháu nhầm, sơ ý lấy trà cũ cho ông, đây là trà mới nhà cháu ạ.”

“Thế là cháu đặc biệt chạy tới đây một chuyến à?” Trữ Tấn nhìn thấy dáng người khom khom của bà Tiết Hựu Ca, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, trong lòng không khỏi cảm thán một câu người thôn quê thật thà chất phác.

Vậy nên mời họ vào chỗ mát mẻ trong sân ngồi.

Bác Vệ đi pha ấm trà Phổ Nhĩ mang lên, bà nội lấy từ trong túi thêu ra một tờ 50 tệ: “Đứa nhỏ này còn báo sai giá, trà Lăng Vân Bạch Hào này mua năm cân đã tính là lấy giá sỉ rồi, nên là 25 tệ nửa cân, nó nhận của ông 300 là đã thu quá 50 tệ rồi. Cháu nó cũng không phải cố ý, tôi thay mặt nó xin lỗi ông. Chúng tôi mua bán chân chính, tuyệt không có chuyện lừa lọc khách hàng.”

Tiếng địa phương ở đây, Trữ Tấn có thể nghe hiểu 80%, nghe xong cũng chỉ cười cười: “Đứa nhỏ nhà bà ấy, còn dẫn chúng tôi lên núi hái lá trà nữa, cũng hái được một ít đem về mà cháu nó có thu tiền đâu. 50 tệ này không cần trả nữa, dù sao thì cũng là chúng tôi được lời mà. Hai bà cháu có lòng xách nhiều trà như vậy đến đây một chuyến cũng chẳng dễ dàng, uống chút trà rồi nghỉ ngơi xíu đã. Tôi ấy mà, bình thường thích uống trà, trà nhà bà được chế biến không tệ, chất lượng rất cao.”

Tiết Hựu Ca ngồi đó, nhấp từng ngụm trà nhỏ.

Cậu chẳng cảm được trà, chỉ thấy bỏng miệng.

Bác Vệ nhìn thấy, lấy một chai nước ngọt từ tủ lạnh ra cho cậu.

Đây là hồi trước Trữ Tấn mua cho cháu ngoại Trình Dự, ai biết Trình Dự không ăn vặt, cũng chẳng uống nước ngọt.

Tiết Hựu Ca nhận lấy chai nước cam, nói cảm ơn bác.

Bác Vệ bèn cười bảo: “Đồ ăn vặt đều để ở trên tầng, bác dẫn cháu lên chơi nhé?”

Tiết Hựu Ca nhìn về bà nội.

Bà nội không đồng ý lắc đầu, nếu là hàng xóm quen biết thì thôi, đây người nhà này nhìn là biết không phải hạng xoàng, nào có thể để trẻ con chạy lung tung trong nhà người ta.

Trữ Tấn bảo: “Anh đang nghịch máy tính trong phòng trên tầng ấy, cháu lên tìm anh chơi được không nào?”

Nghe tới ‘nghịch máy tính’, Tiết Hựu Ca lập tức nói: “Được ạ! Cháu muốn lên tầng chơi với anh!”

Trữ Tấn cười vui vẻ: “Đi đi.”

“Bà nội ơi… Con đi được không?” Tiết Hựu Ca kéo tay áo bà.

Bà nội cũng không tiện nói gì: “Con đừng sờ mó linh tinh đồ đạc của người khác nhé.”

“Con biết rồi ạ!”

Bác Vệ đưa cậu lên tầng, gõ gõ cửa phòng. Cửa đang mở, bác Vệ đứng ngoài hỏi vào: “Tiểu Dự, em gái tới chơi với cháu này.”

Tiết Hựu Ca muốn nói mình không phải em gái, kết quả lại bị máy tính trên bàn của anh trai hút mắt luôn.

Wow, laptop luôn kìa!!

Tiết Hựu Ca còn chưa được thấy laptop đẹp như vậy bao giờ, cậu mới chỉ thấy máy tính Tsinghua Tongfang (*) cồng kềnh trong phòng máy ở trường và ở nhà Hổ Bì thôi, đều là loại máy tính để bàn to khổng lồ ấy.

(*) Tsinghua Tongfang Co., Ltd. là một công ty phần mềm thuộc sở hữu nhà nước của Trung Quốc có trụ sở tại Bắc Kinh.

Hai mắt cậu phát sáng, nhưng chủ nhân còn chưa mở miệng thì cậu cũng không tiện đi vào, bèn đứng ngoài cửa.

Trình Dự ngồi trên ghế quay người lại, vừa hay nhìn thấy dáng vẻ hai mắt lấp lánh đáng yêu của cậu, vài giây sau mới nói: “Vào đi.”

Tiết Hựu Ca đi vào.

Vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên có thêm một người khác: “Em gái, chỗ anh có điện thoại này, em có muốn chơi không?”

Tiết Hựu Ca ngẩng đầu nhìn qua, thì ra là anh trai thích cười tối hôm đó gặp trên xe.

“Còn có khoai tây chiên nữa đó.”

Trình Tử Nguy dựa vào bên cửa, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu.

Anh ta ở đây quả thật là hơi nhàm chán, nếu không phải vì thể hiện trước mặt ông nội, đóng vai anh trai tốt của Trình Dự thì nghĩ gì anh ta tới chốn khí ho cò gáy này nghỉ hè.

Tiết Hựu Ca ngẩng đầu nhìn Trình Dự lạnh lùng một cái, rồi lại nhìn Trình Tử Nguy đang tươi cười.

Rất nhanh đã lựa chọn xong.

Cái người không thích cười này rõ ràng chẳng chào đón mình mà.

Tiết Hựu Ca đi theo Trình Tử Nguy mà không cần suy nghĩ. Lúc bác Vệ mang đồ ăn lên thì phát hiện không thấy đứa bé đó nữa rồi, hỏi Trình Dự thì anh phun ra hai chữ: “Cách vách.”

Cẩn thận lắng nghe, đúng là cách vách có tiếng nói chuyện.

Bác Vệ hơi đau đầu, Trình Tử Nguy này, dù biểu hiện có lịch sự thế nào thì tính cách vẫn là trời sinh hiếu thắng, khiến nó không tự chủ mà tranh giành với Trình Tử Nguy, cho dù là sự vật không liên quan thì cũng phải tranh.

Cách âm trong phòng không tốt lắm, sau khi bác Vệ đi ra, thậm chí Trình Dự còn nghe thấy tiếng nói chuyện ở phòng bên.

“Em gái, em mấy tuổi rồi?”

“À, mười ba.” Tiết Hựu Ca vùi đầu vào ăn khoai tây chiên, dùng điện thoại của anh ta chơi pikachu.

“Ồ, mười ba tuổi à.” Trình Tử Nguy nâng cằm nở nụ cười nghiền ngẫm đánh giá cậu, anh ta chưa từng tới thị trấn nhỏ mà lạc hậu thế này bao giờ, trên đường cũng chẳng thấy một hai cô gái dễ nhìn chút nào. Nhưng người trước mắt này tuy để tóc ngắn, ăn mặc cũng quê mùa nhưng mặt mũi lại xinh đẹp vô cùng, làn da trắng như sứ. Cuối cùng Trình Tử Nguy cũng tìm được chút lạc thú trong cuộc sống vô vị tột cùng ở đây.

Lúc cúi đầu xuống, anh ta sơ ý nhìn vào cổ áo rộng của cô bé.

Sao lại là ngực phẳng.

“Tiểu nha đầu,” Trình Tử Nguy đột nhiên cất lời, “Sao em không mặc áo lót, cố tình à? Hay là mẹ không mua cho?”

“Rộp rộp”, miếng khoai tây chiên trong miệng bị cắn nát. Lúc nghe thấy từ ‘áo lót’, Tiết Hựu Ca đơ mất vài giây rồi mới kịp phản ứng – đây là xem mình là con gái thật rồi.

Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên, cười ngọt ngào: “Anh ơi, anh từng xem chương trình ‘Pháp luật và cuộc sống’ chưa ạ?”

“Pháp luật và cuộc sống? Xem rồi, sao thế.”

“Em thấy về sau rồi sẽ có một ngày anh được lên chương trình này đấy, tội phạm hiếp dâm ý anh biết không, em thấy giống anh.”

Trình Tử Nguy choáng váng.

“Từ nhỏ mẹ em đã dạy em, không được xúc phạm bé gái, bé gái là phải tôn trọng.”

Trình Tử Nguy có vẻ thích thú với dáng vẻ nghiêm túc của cậu, cười bò cả ra.

“Hơn nữa anh còn có bệnh, não có bệnh!” Tuy Tiết Hựu Ca không phải con gái, nhưng cậu tuyệt đối sẽ không nói những lời như vậy với con gái.

Cừa phòng được mở ra từ bên ngoài.

Trình Dự đứng ngoài cửa, biểu tình bất thiện.

“Tối nay anh cút đi.”

Hai người cùng nhìn Trình Dự.

“Em nói anh ư?” Trình Tử Nguy thôi cười.

“Lát nữa bác Vệ sẽ đưa anh ra sân bay.” Trình Dự sắc mặt lạnh lùng, khóe miệng trào phúng, “Tôi dã gọi điện cho ông nội, vé máy bay đặt xong rồi. Anh còn ở đây thì sợ mai phải lên báo mục pháp luật thật đấy.”

Trình Tử Nguy đột nhiên biến sắc: “Trình Dự, tao là anh họ mày đấy!”

“Còn tôi là ba anh.” Nói xong vẫy tay với Tiết Hựu Ca: “Cậu qua đây.”

Tiết Hựu Ca sững sờ, giây sau phản ứng lại, vội bỏ điện thoại của biến thái xuống, lúc đi vẫn không quên cầm lấy bịch khoai tây chiên đang ăn dở.

Trình Dự vốn muốn đưa cậu xuống tầng, đột nhiên nghĩ tới gì đó lại dẫn cậu vào phòng.

“Ban nãy anh ta có động chạm cậu không?”

Tiết Hựu Ca lắc đầu.

“Không thì tốt.” Trình Dự thấy trên cổ cậu có vệt đỏ, nhìn kỹ lại, thì ra là vết muỗi đốt.

Tiết Hựu Ca thấp giọng bảo: “Anh họ của anh ấy, chẳng phải thứ tốt lành gì.”

Trình Dự khẽ cười, nhìn tay cậu đang bốc khoai tây chiên ăn ngon lành, ánh mắt thì chộn rộn nhìn đống đồ ăn vặt trên bàn mà khi nãy bác Vệ mang lên, hơn nữa còn sắp dán lên gói mì trẻ em (*) kia rồi.

(*) Từ gốc là 干脆面, mình không tìm được từ tiếng Việt tương ứng và nhìn hình thì khá giống mỳ trẻ em bên Việt Nam nên mình để tạm vậy:



Nghĩ tới mới rồi cậu bị Trình Tử Nguy quấy rối, rốt cuộc Trình Dự cũng có chút lương tâm mà cảm thấy áy náy.

“Ăn đi.”

Từ sau khi làm phẫu thuật, thứ ngon nhất được ăn là tăm cay và sachima thì lúc này Tiết Hựu Ca đã cảm động sắp khóc.

Cậu vừa ăn mì trẻ em vừa nói: “Anh ơi, máy tính anh đẹp quá.”

“Ừ.”

Anh không quen soạn nhạc khi có người khác ở cạnh, cho nên màn hình đang mở công cụ tìm kiếm, trông như đang tìm tài liệu nhưng thật ra không phải.

Tiết Hựu Ca lại hỏi: “Anh ơi, máy tính anh có mạng à?”

“Ừ.”

Ánh sáng rực rỡ tràn vào từ khe hở rèm cửa, chiếu vào bóng cây loang lổ, rơi trên người Trình Dự, đến nốt ruồi trên mặt anh cũng như phát sáng.

“Có mạng thật ư!”

Thiên đường! Đây đúng là thiên đường!

Tiết Hựu Ca chớp mắt nhìn anh: “Thế…hôm khác em lại đến được không, em muốn tải mấy bài hát.”

Máy mp3 của cậu hôm đó bị Cao Cao nghịch, bài hát bên trong bị xóa hết rồi. Cao Cao bị suyễn, trước giờ Tiết Hựu Ca không dám dữ với nó, sợ nó giả vờ lên cơn, càng sợ nó lên cơn thật.

Trình Dự quét mắt nhìn cậu.

“Không sợ tôi là người xấu?”

Tiết Hựu Ca lắc đầu.

“Thì…” cậu chỉ phòng cách vách, “anh đó mới là người xấu.”

Trình Dự như cười như không: “Vậy tôi là người tốt à?”

“Anh cũng…không giống người tốt lắm.”

Trình Dự xụ mặt: “Tôi bắt nạt cậu, hay có lỗi gì với cậu à?”

“Không…” Tiết Hựu Ca nghĩ đó cũng chẳng tính là bắt nạt gì, “Anh không hay cười, trông hơi hung dữ,” cậu liếm vụn mì trên ngón tay, rất tự giác, “nhưng anh đẹp trai! Hi hi.”

Khi Trình Dự cụp mắt cười, trong đáy mắt anh tựa như có những vì sao.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*), Tiết Hựu Ca đã bị Trương Quân Nhã (**) mua chuộc nói: “Anh cười lên càng đẹp trai hơn!”

(*) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.

(**) Chủ thương hiệu mì trẻ em nói trên.

HẾT CHƯƠNG 6.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi