BẦU TRỜI SAO CỦA THIÊN KIM THẬT


Vào ngày Cố Duẫn rời đi, Trịnh Tây Tây đến sân bay tiễn anh.
Những gì cô muốn nói đã viết trong bản ghi chú, trong lúc nhất thời cô không biết nên nói gì, cho đến khi Cố Duẫn ôm cô.
Không hiểu vì sao cô hơi muốn khóc.
Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác chia tay.

Trước đây dù đi học hay rời khỏi thôn Liễu gia đến Văn Thành, hay rời khỏi Trịnh gia, cô đều không có nhiều cảm xúc, cô cảm thấy mình là một người vô tâm không tim không phổi, không có quá nhiều tình cảm.

Bây giờ cô mới phát hiện, hóa ra không phải như vậy.
Thật ra thời gian Cố Duẫn rời đi không dài, nghỉ hè cô có thể đến thăm anh, nhưng cô vẫn luyến tiếc.
Hai người ôm nhau một lúc, Cố Duẫn sờ đầu cô: “Em gái, tự chăm sóc bản thân, có việc gì phải gọi điện cho anh, biết chưa?”
“Ừm, anh cũng vậy phải tự chăm sóc bản thân.”
Cố Duẫn rời đi.
Trịnh Tây Tây cũng chuyển về trường sống, cô chỉ thỉnh thoảng về tưới hoa và cây cảnh trong căn hộ của cô.
Suốt thời gian này, cô luôn nhớ Cố Duẫn, sau đó cô bắt đầu xé tờ lịch treo ở cửa ra vào, đếm thời gian trôi qua.
Vì chênh lệch múi giờ nên không dễ nói chuyện với Cố Duẫn.

Buổi sáng Trịnh Tây Tây phải đi học, lúc tan học bên Cố Duẫn đã rạng sáng, lúc Cố Duẫn rảnh rỗi, Trịnh Tây Tây không ngủ thì cũng đi học.
Tất nhiên, đến cuối tuần, luôn có một cuộc gọi video được hai người lên kế hoạch.
Phong thái của Cố Duẫn đã thay đổi một chút, hầu hết thời điểm Trịnh Tây Tây nhìn thấy đều là lúc Cố Duẫn mặc tây trang đeo giày da đang xử lý công việc, so với trước đây, anh càng trưởng thành, ổn trọng và kiềm chế hơn.
Nhưng ấn tượng vừa mới hình thành đã bị phá vỡ vì một câu của Cố Duẫn.
Ví dụ như mấy ngày trước, Trịnh Tây Tây đã cắt tóc vì nó quá dài.


Trịnh Tây Tây muốn cắt ngắn nó, nhưng Tằng Ngữ bướng bỉnh ngăn cô lại.
Theo quan điểm của Tằng Ngữ, mái tóc dày của Trịnh Tây Tây chính là một món quà được ông trời ban tặng, sao có thể cắt bỏ, cho nên Trịnh Tây Tây – người bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình đã nghe lời mà chỉ cắt một đoạn.
Vừa vặn hôm đó gọi video với Cố Duẫn, Trịnh Tây Tây cố ý cho Cố Duẫn xen kiểu tóc mới của mình, Cố Duẫn rất tò mò hỏi: “Tóc em sao vậy?”
Một thẳng nam như Cố Duẫn căn bản không nhìn ra tóc Trịnh Tây Tây đã xảy ra biến hóa gì.
Trịnh Tây Tây bĩu môi, Cố Duẫn – người tự cho rằng mình hiểu được sự buồn bực của Trịnh Tây Tây: “Không sao, em gái, tóc em dày lắm, đừng ro bị rụng.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Ai bảo anh quan tâm chuyện này a a a a a!
Hơn nữa, cô không bị rụng tóc!
Đương nhiên, phần lớn thời gian, hai người chỉ quan tâm nhau, nói chuyện vài câu rồi giục đối phương đi ngủ.
Vào cuối tuần, em họ của Cố Duẫn, Đoạn Tiểu Tiểu gửi tin nhắn mời Trịnh Tây Tây tham gia tiệc ngủ do cô ấy tổ chức.
Đoạn Tiểu Tiểu tên đầy đủ Đoạn Tiểu Uẩn, mọi người đều gọi cô ấy là Tiểu Tiểu, cô ấy là con gái của cậu út Cố Duẫn.

Tết Âm lịch Trịnh Tây Tây theo Cố Duẫn đến Đoạn gia, cũng gặp Đoạn Tiểu Tiểu, cô ấy là một cô gái kỳ lạ.
Tiệc ngủ này Trịnh Tây Tây đã nghe cô ấy đề cập đến, lúc đó cô đã đồng ý sau này có cơ hội nhất định sẽ tham gia, vì vậy sau khi Đoạn Tiểu Tiểu nhắc đến, Trịnh Tây Tây đã đồng ý.
Đoạn Tiểu Tiểu là một người có ý thức về lễ nghi, cô ấy đã gửi cho Trịnh Tây Tây một thiệp mời qua WeChat, đây là một tấm thiệp điện tử được làm rất đẹp, bên trên viết ❛Tiệc ngủ lần thứ 10 của Tiểu Tiểu❜, kèm theo địa điểm và yêu cầu tham gia.
Đoạn Tiểu Tiểu nói:〘Chị Tây Tây nhớ phải chuẩn bị một bộ áo ngủ nha, nếu không em có thể giúp chị chuẩn bị.〙
Trịnh Tây Tây trả lời cô ấy:〘Để chị tự mang.〙
Đoạn Tiểu Tiểu:〘Vậy tối thứ bảy không gặp không về 〙
Trịnh Tây Tây:〘 (nhãn dán sờ đầu)〙
Hôm thứ bảy, chú Lâm đưa Trịnh Tây Tây đến Đoạn gia.
Vì để các cô có thể thoải mái chơi đùa, người lớn đều không ở nhà, trong nhà chỉ có Đoạn Tiểu Tiểu và giúp việc giúp cô sắp xếp và các cô gái được Tiểu Tiểu mời đến chơi.
Đoạn Tiểu Tiểu năm nay 17 tuổi, mặc một cái váy ở nhà, mặt căng bóng, là một cô gái ưa nhìn.

Đoạn Tiểu Tiểu đã tổ chức bữa tiệc này mười lần, cũng đã có chương trình cố định, người đến đều là những cô gái quen thân được Đoạn Tiểu Tiểu cẩn thận lựa chọn.
Trịnh Tây Tây vào phòng thay đồ ngủ trước, lúc đi ra cô phát hiện các cô gái khác cũng thay đồ xong rồi, đang ngồi cạnh nhau.
“Chị Tây Tây, lại đây ngồi đi.” Đoạn Tiểu Tiểu kéo Trịnh Tây Tây ngồi xuống cạnh cô ấy.
Bên cạnh sô pha có một cái bàn trà, trên đó bày rất nhiều trái cây, đồ ăn vặt và các loại đồ uống.

Trừ cái này ra, còn có một bộ bài được thiết kế rất xinh đẹp.
Đoạn Tiểu Tiểu giải thích với Trịnh Tây Tây: “Trước tiên chúng ta tâm sự trước, sau đó khi đã quen thuộc với nhau, chúng ta sẽ rút chủ đề trong tấm thẻ.

Mọi người phải thay phiên nhau kể những câu chuyện mà mình biết về chủ đề đó, nó có thể là của mình cũng có thể là của người khác.

Cuối cùng ai không còn gì để nói phải đến ô bốc thăm để bốc thăm, biểu diễn theo tiết mục viết trên đó, quá trình biểu diễn sẽ được ghi lại và lưu trữ trong một ổ cứng, sẽ không chia sẻ ra ngoài nhưng mọi người ở đây bây giờ có thể xem.”
“Đợi chị chơi một lần là biết thôi, chuyện nào cũng có thể nói ra, rất thú vị.”
Trịnh Tây Tây nhận ra: “Vậy em gọi chị đến đây chỉ để buôn chuyện thôi hả.”
Đoạn Tiểu Tiểu không hề khó chịu vì mục đích của mình bị vạch trần, cô ấy ghé vào tai cô nói nhỏ: “Yên tâm, nơi này em là lão đại, vì anh họ em, cùng lắm tan cuộc em sẽ xóa tất cả video chị biểu diễn đi.”
“Nhưng nếu như vậy lần sau em sẽ không thể mời chị được nữa.

Dựa theo quy định của bọn em, xóa video đồng nghĩa với việc rời khỏi gia đình đồ ngủ của chúng ta.”
Cô ấy nhìn Trịnh Tây Tây bằng ánh mắt trông mong, điều này khiến Trịnh Tây Tây bật cười, cô thật sự không nhịn được véo khuôn mặt mềm mại, non nớt của cô ấy: “Chị lại không trách em.”
Nghe được câu này, cô ấy lập tức thu lại vẻ mặt đáng thương, giảo hoạt nói: “Vậy chúng ta bắt đầu thôi.”
Giống như Đoạn Tiểu Tiểu đã nói, tiệc ngủ này nói tóm lại là một hội nghị chia sẻ chuyện mọi người hóng được.
Tấm thẻ Đoạn Tiểu Tiểu rút được đầu tiên là “tặng hoa”.


Vì vậy, mọi người vắt óc suy nghĩ về những chuyện liên quan đến việc tặng hoa gần đây.
Trịnh Tây Tây chưa từng tặng hoa cho ai, duy nhất có một lần cô mua một bó hoa ly đặt trước mộ mẹ Cố, nhưng chuyện này cô sẽ không nói ra.

Trong thời khắc mấu chốt cô nhớ đến tiết học, cô nhớ hôm đó lớp trưởng lớp cô tặng hoa cho chủ nhiệm lớp và giáo viên bộ môn.
Mấy người trước đã nói rất nhiều, ví dụ như nam sinh trong lớp nào lén tặng hoa cho ai, giáo viên nào quá xấu, kỉ niệm ngày cưới của ba mẹ đã mang 999 đóa hoa hồng đến khách sạn XX vào hôm đó…
Vốn đang đợi Trịnh Tây Tây nói tin tức thú vị gì đó, kết quả cô lại thông qua.
Nhưng các tấm thẻ của Đoạn Tiểu Tiểu đều đã được chọn lọc, nội dung đều là cái gì mà “tặng hoa”, “hẹn hò”, “xem phim”… thấy thế nào cũng là chủ đề dễ khiến người ta hiểu lầm.
Vì không muốn bị quay video lịch sử đen tối nên Trịnh Tây Tây đã phải vắt óc suy nghĩ, Đoạn Tiểu Tiểu được như ý nguyện biết không ít chuyện của cô và Cố Duẫn, chẳng hạn như hai người cùng nhau đến rạp xem phim.
Đoạn Tiểu Tiểu hài lòng khi được nghe chuyện của anh họ mình, muốn hỏi chi tiết nhưng Trịnh Tây Tây không nói.
Đoạn Tiểu Tiểu bĩu môi: “Anh họ em còn chưa đi xem phim với em bao giờ.”
“Người muốn xem phim cùng cậu còn thiếu hả?” Một cô gái cười nói: “Lớp ba là ai nhỉ, có phải…”
“Cậu im miệng.” Đoạn Tiểu Tiểu lập tức nhào qua bịt miệng cô ấy lại: “Không được nhắc đến cậu ta, nhắc đến đã thấy phiền.”
Sau đó mọi người đồng thanh “Ồ~~” đầy ẩn ý.
Trịnh Tây Tây cười theo, cảm thấy các cô khá thú vị.
Ban đầu mọi người vẫn hơi dè dặt và thận trọng, nhưng càng về sau, bọn họ càng nói nhiều hơn, còn tự mình thêm bớt mà không cần hỏi, miệng không ngừng bla bla, căn bản không cần thẻ mà vẫn có thể nói không ngừng.
Đoạn Tiểu Tiểu cũng kể, cô ấy làm động tác “suỵt”, ho một tiếng: “Nói đến bị bệnh, tớ nhớ đến một chuyện lớn, tin tức tớ nói này chắc chắn các cậu không ai biết.”
“Gì thế, mau nói đi.”
“Đúng vậy, đừng úp úp mở mở nữa, tớ ghét úp mở nhất.”
“Vậy tớ nói đây, là về anh Cố Duẫn.”
Những người khác đều vểnh tai lên, Trịnh Tây Tây cũng không ngoại lệ.
“Chị Âm Lan, các cậu biết không?” Đoạn Tiểu Tiểu bấm nút, mặt mày hớn hở nói: “Chu Âm Lan, một chị gái xinh đẹp, lúc anh Cố Duẫn ở nước ngoài, có một lần anh ấy bị tông xe, gãy chân, chị ấy luôn ở bên cạnh chăm sóc…”
“Gãy chân? Sao lại thế?” Có người hỏi.
Độ nổi tiếng của Cố Duẫn với người trưởng thành hay các thiếu nữ thích ngắm trai đẹp trong vòng là rất cao, cho nên khi nghe được tin tức của Cố Duẫn, bọn họ hỏi rất kỹ.
“Anh tớ không muốn sống.” Đoạn Tiểu Tiểu hơi oán trách nói: “Nghe ba tớ nói anh ấy đua xe với người khác, không biết đã xảy ra chuyện gì, xe đâm vào lan can, chiếc xe bị đập nát, não anh Cố Duẫn bị chấn động, gãy chân phải, cũng may chăm sóc kỹ mới tốt lên.”
Cố Duẫn xuất ngoại không lâu sau khi ông nội Cố qua đời, tất cả những người thân nhất của anh đều qua đời, anh một mình lang thang bên ngoài, khó tránh khỏi sẽ làm việc cực đoan.
Mãi đến khi anh xảy ra chuyện, cậu của Cố Duẫn biết tin đến bệnh viện thăm anh, lúc đó mới biết anh đi đua xe với một nhóm người, các cuộc đua chính quy hay không chính quy anh đều tham gia vì anh không sợ chết, anh có thể nắm bắt bất kỳ cơ hội nào trong cuộc đua mà không chút do dự, anh nhanh chóng nổi tiếng, thường xuyên có người đến tìm anh đua xe.

Cậu anh tức giận muốn chết, đến mắng anh suốt mấy ngày trong bệnh viện, Cố Duẫn ngoan ngoãn nghe, cũng không biết anh có nghe lọt tai không.
Cuối cùng cậu anh cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách tốt, vì vậy sau khi tham khảo ý kiến bác sĩ kiến nghị anh nên tìm người yêu, tìm việc gì đó để làm thay vì mỗi ngày cứ nghĩ đến việc làm những chuyện nguy hiểm để kích th.ích.
Ngay cả trước khi Cố Duẫn về nước, cũng là cậu anh năm lần bảy lượt không ngừng thúc giục anh mau về, miễn cho anh ở ngoài tầm kiểm soát của bọn họ để anh tự sinh tự diệt.
Lúc đó Đoạn Tiểu Tiểu cầu xin ba cô ấy đưa cô ấy đến đó, lúc Cố Duẫn nằm viện cũng đẹp trai theo cách riêng, anh lười nhác nằm trên giường, vẻ mặt như đang đi nghỉ dưỡng, mặc dù một chân anh đang bị thương nằm bó bột.
Lúc đó Chu Âm Lan cũng ở bệnh viện, cô ấy là bạn cùng trường Cố Duẫn, cũng là người đầu tiên biết anh nằm viện, không mời mà đến, vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc anh.
“Sau đó xảy ra chuyện gì?” Có người vội nói: “Sau đó bọn họ yêu nhau?”
“Mau nói đi, Tiểu Tiểu cậu nói chậm quá.”
“Tớ cũng không biết có phải yêu nhau không.” Đoạn Tiểu Tiểu khoát tay: “Lúc ấy tớ chỉ nghe lén một chút, nhưng tớ ở ngoài cửa không nghe được rõ lắm, nên sau đó tớ cũng không biết.”
“Aisss ~~”
Những người khác cùng nhau thở dài, nói cũng như không.
Đoạn Tiểu Tiểu nói bao lâu thì tim Trịnh Tây Tây hồi hộp bấy lâu.

Mãi cho đến khi Đoạn Tiểu Tiểu nói hết, trái tim treo lơ lửng của cô mới rơi xuống.
Nhưng cô lại nhanh chóng lo lắng, lúc Tết cô đã gặp Chu Âm Lan, lúc ấy cô cảm thấy cô ấy là một cô gái xinh đẹp và dịu dàng, rất dễ gần.
Khi nghe tin cô ấy và Cố Duẫn suýt chút nữa yêu nhau, tim Trịnh Tây Tây đập nhanh một cách kỳ lạ, sau đó cô nhớ cô đã hỏi Cố Duẫn một lần, Cố Duẫn nói anh chưa yêu ai bao giờ, tráo tim đập quá nhanh mới từ từ bình tĩnh lại.
Sau khi nhịp tim hồi hộp như đi tàu lượn siêu tốc, cho dù Trịnh Tây Tây có chậm đến đâu, cô cũng nhận ra có điều gì đó không thích hợp với mình.
Câu hỏi mà cô chưa bao giờ dám đối mặt, cũng không dám nghĩ tới, trong nháy mắt đã cởi bỏ lớp ngụy trang và xuất hiện ngay trước mặt cô.
Hình như bất tri bất giác cô đã thích Cố Duẫn.
Đó là kiểu con gái thích con trai và muốn trở thành bạn gái anh ấy.
Tim cô lại bắt đầu đập loạn nhịp vì nhận ra điều này, mặt cô thậm chí còn đỏ bừng ngay lập tức, cô không biết phải làm sao.
Cô không thể không giả vờ mình rất nóng, rót một ly nước lạnh cho mình, cầm trên tay.
Hơi lạnh của nước lạnh truyền qua ly thủy tinh đến tay cô, Trịnh Tây Tây uống gần hết nửa ly nước, tim suýt nhảy ra khỏi lồng ng,ực.
——–
Cố Duẫn: “Đừng tin lời đồn, không được lan truyền lời đồn, để Chu Âm Lan bước đi độc lập.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi