BẢY KIẾP XUI XẺO

Ta bỗng giật mình bừng tỉnh, quay người nhào qua, túm chặt lấy tay người kia. Người kia sợ quá, hét lên liên tục: “Cô nương, cô làm gì đó! Làm gì đó! Không phải là bị ma nhập rồi chứ!”

“Ông... ông biết đây là đâu không?”

“Dương... Dương phủ.”

Ta giống như bắt được cọng rơm cứu mạng gặng hỏi: “Ông có biết, trước kia ai đã ở nơi này không?”

“Đó là một gia đình buôn bán, họ Dương, mười năm trước đã bị kẻ thù giết hết rồi.”

Tay ta buông thõng, hơi váng đầu, nhờ có bàn tay đỡ phía sau ta mới gắng gượng đứng thẳng được, ngơ ngác hỏi: “Thế nào là... giết hết?”

Người nọ quan sát ta một lúc, thở dài nói: “Cô là họ hàng xa của nhà này hả. Mười năm trước không biết Dương phủ đắc tội với ai mà hơn ba mươi mạng trong phủ bị giết sạch trong một đêm, nghe nói kẻ thù của bọn họ thuê sát thủ của Thánh Lăng giáo nổi tiếng trên giang hồ tới giết người. Những sát thủ đó không bóng không dấu vết, cũng không để lại bất cứ manh mối và chứng cứ nào, quan phủ cũng không biết điều tra từ đâu, vậy nên nó trở thành vụ án không đầu mối, thật khổ cho mấy chục oan hồn của nhà họ Dương!”

“Thánh... Lăng giáo?” Ta nghĩ tai mình có vấn đề, ta cố gắng ngoáy tai rồi hỏi lại: “Ông nói lại lần nữa được không?”

Người đó sững sờ nhìn ta một lát: “Thánh Lăng giáo đó, ai dà, tiểu cô nương, chuyện của giáo phái thần bí trong giang hồ người như chúng ta không biết được đâu, cũng đừng điều tra nữa, kẻo tự làm khổ mình.”

Ta lại ngoáy tai thật mạnh, Tử Huy nắm chặt lấy tay ta: “A Tường!” Ta ngoáy tới nỗi tai cứ ong ong, nhưng lại không thấy đau chút nào, ngơ ngác hỏi lại ông ta: “Ông nói là Thánh Lăng giáo?”

Người đó sợ quá mà đờ ra, vừa lùi ra sau vừa lẩm bẩm: “Đúng là bị ma nhập rồi...”

“Ông nói là Thánh Lăng giáo!” Ta hét toáng lên, đang định đuổi theo thì Tử Huy ôm chặt ta lại, ta chỉ có thể nhìn người đó hoảng hốt bỏ chạy. Ta sững sờ đẩy Tử Huy ra, “Ngươi kéo ta lại làm gì, ta phải hỏi cho rõ. Ông ta nói Thánh Lăng giáo đã giết... nhà, cả nhà đó, nhưng, nhưng, bác hộ giáo, chị đường chủ, với chú đầu bếp mổ lợn, còn cả sư phụ nữa, bọn họ...” rõ ràng tốt như thế.

Họng ta nghèn nghẹn, không nói nên lời, chỉ vì đột nhiên một hình ảnh hiện lên trong đầu. Đó là hình ảnh ngày ấy ta bò từ vại nước ra, thấy máu văng đầy đất và người áo đen vung lưỡi đao sáng lóa, máu ấm trên đó rỏ xuống mặt ta. Bỗng chốc, cảm giác sáng tỏ đó như xuyên qua màn sương mười năm, rành rành như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua, thiêu đốt tới nhói vào cả xương ta.

Ta ôm mặt, đầu óc loạn cào cào.

“A Tường, hôm nay chúng ta đi trước đi.” Tử Huy vỗ lưng ta, nói: “Bây giờ nàng phải nghỉ ngơi.”

Ta đẩy Tử Huy ra, tay thoáng run: “Không, ta phải về nhà.” Thoát khỏi vòng tay của Tử Huy, chân ta hơi run, lê từng bước về phía cửa lớn, ta xé giấy niêm phong của quan phủ xuống, dồn sức đẩy cửa, nhưng cánh cửa phủ đầy bụi lại không mảy may di chuyển.

Ta đập cửa, hét lên: “Mẹ...” Vừa nói ra giọng đã lạc đi, “Con về rồi.” Kí ức tuổi thơ như ánh mặt trời phá tan sương mù, ảm đạm chiếu lên cánh cửa xập xệ, như thể xóa sạch những vết thời gian loang lổ trên đó khiến nó trở nên sạch sẽ như xưa. Ta ra sức đập cửa: “Mở cửa ra!”

“Mở cửa ra...”

Bụi trên cửa rơi xuống mặt ta, Tử Huy kéo tay ta lại, thở dài một tiếng khe khẽ: “Để ta.”

Hắn đặt tay lên cửa, chỉ hơi dùng sức, cánh cửa cũ kĩ vang lên ken két, từ từ mở ra. Bước qua bức tường sau cổng là có thể thấy ngay đại sảnh, bên trong bày biện không hề khác trí nhớ của ta chút nào, ta đi vào trong, cúi đầu nhìn vết đỏ sẫm trên mặt đất, lại ngẩng đầu nhìn phía trên đại sảnh, ngày đó sư phụ cao cao tại thượng đứng ở đó, đưa ta về Thánh Lăng giáo.

Sư phụ trước giờ vẫn luôn cao cao tại thượng, khiến ta vô cùng kính trọng, nhưng vị sư phụ ta kính trọng như thế lại...

Ta lắc đầu, muốn vứt hết tất cả âm thanh hỗn loạn ra khỏi đầu, nhưng lắc mãi lắc mãi, mặt lại ướt đẫm. Ta lau mặt đi, nhưng chả mấy chốc nước mắt lại tuôn ra, ta đứng giữa đại sảnh, liên tục lau nước mắt, mãi cho tới khi Tử Huy vỗ lên lưng ta: “A Tường, đừng khóc nữa.”

“Ta không khóc.” Ta nói, “Chỉ có điều... không thể khiến chúng ngừng rơi thôi.”

Tử Huy thở dài, còn chưa kịp cất lời thì đột nhiên nghiêng người né đòn, liên tục lui lại hai bước, tiếng roi vun vút bên tai ta. Ta hoảng hốt, liếc mắt thì thấy vạt áo trắng của sư phụ bay bay, người đứng ngoài đại sảnh, cầm cây roi đỏ từ đầu đến cuối trong tay, nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tử Huy: “Niệm tình hòn đá vạn năm như ngươi chẳng dễ gì đắc đạo nổi, ta vốn định cho ngươi một đường sống, nhưng ngươi lại không biết điều, nới nơi khiêu chiến giới hạn của ta.” Sư phụ lạnh lùng nhếch mép: “Nếu ngươi đã muốn chết, vậy ta sẽ giúp ngươi, được không?”

Tử Huy không nói gì. Ta biết Tử Huy chắc chắn không đánh lại sư phụ, bèn vọt lên chắn trước người Tử Huy, giang tay bảo vệ y ở phía sau. Ta nhìn thẳng vào sư phụ, mặt người tái đi, giống như bị ai đó tát cho một cái.

“Tiểu Tường Tử.” Sư phụ hơi nheo mắt lại, “Ngươi bày ra cái điệu bộ này, là vì muốn bảo vệ ‘chồng’ ngươi, đánh một trận với ta?”

Giọng người cao vút lên, ta biết sư phụ giận thật rồi. Lúc này tâm trí ta cũng vô cùng rối loạn, chỉ đành lắc đầu, không biết nói gì hơn. Sư phụ hơi nguôi giận, người vươn tay ra, khẽ vẫy như hồi xưa gọi ta về: “Lại đây.”

Nhưng lúc này ta lại không thể nhấc chân được, sư phụ cũng không sốt ruột, vẫn chìa tay ra chờ ta nắm lấy. Ta nhìn chằm chằm vào sư phụ một lát, buột miệng thốt lên: “Sư phụ... cha mẹ con...”

Sư phụ nhíu mày: “Về rồi ta sẽ kể mọi chuyện ở đây cho ngươi nghe.”

Nhìn vào ánh mắt của sư phụ, ta lại bất giác rùng mình. Tử Huy phía sau nhẹ nhàng đỡ lấy vai ta, khẽ nói: “A Tường đừng sợ, có ta ở đây.”

Cây roi trong tay sư phụ bị siết chặt: “Ngươi là ai?”

“Sư phụ.” Lần đầu tiên, ta vô lễ chen ngang lời người, như thể đang chất vấn: “Cha mẹ con là sư phụ giết sao...” Ta vẫn nhìn thẳng vào người, không dám chớp mắt. Người lại chỉ im lặng, không hề phản bác.

“Là sư phụ ư?” Vừa nói xong ta đã nghẹn ngào, “Là người thật ư?”

Biết sự im lặng của người chính là lời thừa nhận, thế giới của ta sụp đổ, hỗn loạn.

“Tiểu Tường Tử.” Giọng sư phụ hơi khàn “Có rất nhiều chuyện ngươi không hiểu, quay về là ta có thể nói rõ với ngươi, nhưng hôm nay, ngươi lại không nghe lời tựa vào lòng yêu quái, y không tốt đẹp gì đâu, qua đây, chúng ta về đã.”

Ta lắc đầu, chỉ muốn ném thứ gì đó về phía người, ta không thèm để ý rút cây trâm cài đầu trên tóc, ném về phía người: “Sư phụ là đồ lừa đảo! Đại lừa đảo! Người biến đi!” Tóc bung xuống, rối tung rối bù, dính lên gương mặt đẫm nước của ta, ta không biết bây giờ mình nhếch nhác tới mức nào nữa.

Trong làn nước mắt mờ nhòa, ta không thấy rõ gương mặt của sư phụ, chỉ biết người cứ ngẩn ngơ đứng đó, không hề động đậy.

Bàn tay đặt trên vai siết chặt lại, Tử Huy ôm ta vào lòng, vỗ lưng ta, nói: “Sư phụ không chịu đi, vậy chúng ta đi trước, bây giờ hai người gặp chẳng thà không gặp.”

Ta gật đầu liên hồi, nước mắt nước mũi thấm ướt hết vạt áo trước ngực Tử Huy, lần này sư phụ có kéo ta lại không thì ta không biết, nhưng bên tai đã không còn nghe thấy tiếng nghiến răng trèo trẹo vì bực bội của người nữa.

Trong hang đá, nước rơi tí tách.

“Đây là đâu...” Ta ngồi trên mỏm đá khóc thút thít, Tử Huy ngồi xổm trước mặt đưa cho ta một chiếc khăn: “Coi như là nhà của ta đi, A Tường đừng khóc nữa.”

Ta lấy chiếc khăn lau mắt, vừa nghẹn ngào vừa nói: “Dù ta ngốc thật, nhưng vẫn còn nhớ hồi bé cha mẹ tốt với ta thế nào, rõ ràng sư phụ cũng tốt như thế... nhưng vì sao người lại giết cha mẹ ta? Vì sao lại lừa ta?”

Tử Huy im lặng hồi lâu mới nói: “A Tường, bây giờ nàng không thể quay lại Thánh Lăng giáo được nữa rồi, nàng có dự tính gì cho sau này không?”

“Ta... không có.” Ta lắc đầu, “Ta đánh sư phụ rồi, sư phụ sẽ không còn cần ta nữa, ta cũng không muốn về Thánh Lăng giáo, cũng không thể về nhà... nhà. Ta... không biết nữa.”

Tử Huy kéo tay ta, lẳng lặng nhìn ta, trong đôi mắt tối đen của y, ta như thấy một ánh tím lóe lên: “Nếu thế, sau này A Tường sống cùng với ta được không?” Y đưa tay vuốt ve mặt ta, không hiểu sao ta lại thấy lúng túng, đang định né thì tay y đã biết ý bỏ ra, “Nàng là vợ của ta, ta sẽ đối xử với nàng còn tốt hơn cả sư phụ, không lừa nàng cũng không bỏ rơi nàng.”

Ta nhìn hắn hồi lâu: “Nhưng, sư phụ đã đồng ý đâu...”

Tử Huy sững người rồi cười nói: “Sư phụ? Đồ ngốc, hắn đã giết cả nhà nàng, nàng còn nhận hắn là sư phụ sao?”

Nước mắt của ta lại lã chã tuôn rơi: “Không thể ư?” Nhưng, sư phụ vẫn luôn rất tốt với ta.

“Đúng vậy, đã có huyết hải thâm thù như thế, sao có thể là thầy trò được nữa.” Tử Huy nắm chặt lấy tay ta, mê hoặc nói: “Ta sẽ lấy nàng, sẽ thay sư phụ tốt với nàng. Nàng đồng ý không?”

Ta nhìn từng giọt nước mắt nện xuống mu bàn tay, sau đó gật đầu.

Tử Huy mỉm cười, y đứng dậy vuốt đầu ta: “A Tường, thật tốt quá, nhưng gia tộc của ta từng có quy định, tất cả mọi người gia nhập vào tộc của ta thì nhất định phải uống một bát thuốc để cơ thể thích hợp sống cùng ta hơn, A Tường muốn uống không?”

Ta máy móc gật đầu. Tử Huy biến mất, chỉ lát sau đã bưng một bát thuốc màu đỏ bước vào. Ta cũng không nghi ngờ gì, ngẩng đầu uống cạn, mùi vị ấm nóng tanh ngọt y chang đang uống một bát máu, khiến ta thấy tức ngực.

Tử Huy vỗ đầu ta, mặt mày hớn hở, y chỉ vào chiếc giường đá bên cạnh nói: “Hai hôm nay nàng mệt lắm rồi, cứ đi nằm trước đi.”

Thật ra ta không hề buồn ngủ, nhưng nghe Tử Huy nói vậy, không biết vì sao chân như có ý thức, tự bước tới bên giường, ngoan ngoãn nằm xuống. Ta nhắm mắt lại, thế giới trở nên tối đen, nhưng tâm trí lại vô cùng rối loạn, tràn đầy hình ảnh của Thánh Lăng giáo, Phong Tuyết sơn trang và cả gương mặt lúc mỉm cười lúc giận dữ của sư phụ...

Ta nghĩ sau này mình không thể thấy một sư phụ như thế nữa.

Sau khi làm vợ Tử Huy, ta sống ổn định trong cái hang đá này.

Ta không muốn bước ra khỏi nơi biệt lập này, giống như ở bên ngoài có yêu quái đang nhe nanh múa vuốt, lúc nào cũng muốn ăn thịt ta. Ta trở nên lười biếng, bởi vì nơi này không có ai bắt ta gấp chăn giặt quần áo, không có ai sai ta lật sách quạt mát. Tử Huy không hay ở đây, ta cứ ngồi trên giường đá mãi lâu, không biết bên ngoài giờ đã là lúc nào rồi. Cuộc sống nhàn nhã thế này lại không khiến ta thấy thoải mái chút nào, như thể có một tảng đá đè nặng trong lòng, rầu rĩ tới nghẹt thở.

Hôm nay Tử Huy quay về, ta phàn nàn với y rằng không khí trong hang này ngột ngạt khiến người ta buồn chán, Tử Huy ngẩn người, cười nói: “Xin lỗi, ta bị thiếu mất trái tim cho nên không biết buồn là gì.”

“Tim?” Ta khó hiểu, “Ai mà chả có tim, ở đây này.” Ta ra dấu cho y, nghĩ tới việc đây chính là sư phụ dạy ta, ta lại thấy buồn.

“Ừm, ta biết.” Tử Huy vẫn cười tít mắt, nhưng vẻ mặt lại có chút hoang mang: “Trước kia ta cũng có, nhưng lại không biết quý trọng đem cho người khác.”

“Có thể cho người khác tim á?”

“Người thường thì không được, nhưng yêu ma thần tiên lại được.” Tử Huy nhếch mép, giọng điệu có chút lạnh lùng: “Lấy tim của bốn người này làm thuốc thì có thể cho ra linh dược vô cùng hiệu nghiệm.”

Ta sửng sốt: “Người khác lấy tim ngươi đi làm thuốc rồi sao?”

Tử Huy im lặng một lát, chợt cười khẩy, tựa như đang tự chế giễu mình: “Không phải, là ta tự moi nó ra, mang đi làm thuốc rồi cho người khác.” Hắn nói thản nhiên như không. Ta tò mò bước lại gần, chọc chọc lên ngực y: “Nơi này chẳng có gì à, đau không? Lạnh không?”

Đợi mãi mà vẫn không thấy Tử Huy trả lời, ta ngẩng đầu lên nhìn y, lại thấy y ngẩn người nhìn ta, một lúc lâu sau mới vuốt đầu ta, nụ cười mang theo chút đắng cay: “Đồ ngốc.”

Đột nhiên mắt Tử Huy đảo đi, nụ cười thoáng tắt, lấy lại dáng vẻ như thường ngày, y đưa ta ngồi xuống giường, vỗ nhẹ lên đầu ta: “Nghỉ.” Y chỉ nói một chữ, ấy vậy mà mắt ta lại tối sầm, mất hẳn tri giác.

Không biết qua bao lâu, kì lạ là ta lại thấy có ánh sáng. Vẫn trong cái hang đá này, ta vẫn ngồi trên chiếc giường đá này, Tử Huy đứng bên cạnh ta, nhưng trước mắt lại có thêm một người. Thấy người đó, ta bàng hoàng, bất giác muốn bắt lấy người ấy, nhưng lại không thể cử động được. Ta sợ hãi muốn cất tiếng, nhưng ngay cả miệng cũng chẳng mở nổi, cơ thể như bị cố định một chỗ.

“Kính cẩn đón chờ Sơ Không thần quân đã lâu.”

“Ngươi đã làm gì nàng?” Sư phụ nhìn chằm chằm vào ta, mày nhíu chặt.

“Thần quân đừng lo, chẳng qua chỉ bị ta tạm thời phong tỏa ngũ quan, không cảm nhận được thế giới bên ngoài mà thôi.”

“Nói thẳng đi.” Sư phụ không nhìn ta nữa, lạnh lùng cất tiếng: “Ngươi tốn bao công sức quyến rũ đồ đệ ngốc của ta rốt cuộc là muốn gì?”

“Tim của bán tiên.”

Ta hoảng sợ, Tử Huy y... y muốn tim của sư phụ!

“Ổ, tiểu yêu, dã tâm cũng không nhỏ đâu nhỉ?” Sư phụ hờ hững liếc qua ta, “Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn rằng ta sẽ cho ngươi?”

“Ta không thể chắc chắn, chỉ thử vận may thôi. Ta có thể đoán được đại khái thần quân xuống trần có lẽ là vì lịch kiếp. Đối với Sơ Không thần quân mà nói, đời này chẳng qua chỉ là một kiếp số, thân thể đời này của người chẳng qua chỉ là một cái xác tạm thời lưu lại mà thôi. Thần tiên vô cùng hờ hững với chuyện sống chết, hơn nữa thân quân lại phá lệ quan tâm tới cô nàng ngốc này, vậy nên ta cược một ván, dù gì ta cũng chỉ có thể sống hơn một tháng nữa, cũng không sợ đắc tội người. Đúng như dự đoán, dẫu A Tường cô nương có làm thế với người thì người vẫn sốt ruột đuổi theo.”

Sư phụ hơi nheo mắt lại, nắm chặt chiếc roi trong tay: “Hừ, ngươi tưởng là ta cần con bé ngốc đó lắm sao? Ngươi muốn giết thì cứ giết, muốn ăn thì cứ ăn, ta tới đây, chẳng qua chỉ vì muốn diệt tên yêu tinh đá đại nghịch bất đạo ngươi mà thôi, dám giăng bẫy ông đây, có hồn phi phách tán cũng đừng trách.”

Không hiểu sao ta lại thấy an tâm, nhưng đột nhiên một luồng khí lạnh liên tiếp ùa vào, giống như một con rắn đang quấn chặt lấy ta, đương lúc ngỡ ngàng thì bỗng nghe thấy tiếng Tử Huy cười: “Chút yêu lực còn sót lại trong cơ thể ta quả thật không đấu nổi thần quân, thần quân muốn giết thì cứ giết. Có điều A Tường đã kết thành phu thê với ta, ta đã nối liền máu của ta với máu của nàng, chúng ta hồn mạch tương thông, sinh tử tương liên, nếu thần quân đã không tiếc gì đồ đệ ngốc này, thế để nàng cùng hồn phi phách tán với ta vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi