BẢY NĂM KHÔNG OÁN KHÔNG HỐI 1 - TÌNH YÊU LÀ CỐ CHẤP 2

Sau khi hủy máy nghe lén xong xuôi, hai người thân cận nhất với Kiến Thành là Kiệt và Lôi lẳng lặng đứng bên cạnh anh ta, chuẩn bị nghe lệnh.

"Kiệt, đi tìm tòa nhà đó đi".

"Vâng, đại ca".

Kiến Thành nhìn sang phía Lôi, dập điếu thuốc trên tay xuống gạt tàn: "Cậu điều tra xem, mấy tên sát thủ kia lọt vào đây bằng cách nào. Nếu có nội gián, đừng giết ngay, mang về đây".

"Vâng, anh Thành".

"Dọn dẹp xác chết cho sạch sẽ"

"Vâng, em biết rồi".

Hai người vừa chuẩn bị ra ngoài, Kiệt bỗng dưng lên tiếng: "Đại ca...cô gái đó...". Anh ta ngừng lại một lát, vẻ mặt u ám: "Không thể giữ lại".

Kiến Thành cau mày, không nói gì, Kiệt cũng không nói thêm gì nữa, cùng Lôi mở cửa ra ngoài.

Sau khi mọi người đi khỏi, Kiến Thành châm thêm một điếu thuốc nữa, sau khi hút xong mới lẳng lặng đứng dậy, ôm An Nhã sang phòng bên cạnh.

Căn phòng này hôm nay chết nhiều người rồi, bình thường anh có ngủ trên một núi xác chết cũng không sao, chỉ có điều... không hiểu sao bây giờ bỗng dưng trong lòng lại anh xuất hiện một cảm giác không muốn ngủ ở nơi như vậy.

Kiến Thành cúi xuống nhìn cô gái trong lòng, biết rõ An Nhã tuy nằm trong chăn nhưng vẫn vô tình hít phải một ít khí gây buồn ngủ cho nên mới ngoan ngoãn ngủ say như thế. Người phụ nữ này, rút cục cô ta có đáng tin hay không? Tại sao quyến rũ anh rồi lại nhất định chống cự anh? Anh không biết nữa, hôm nay mệt rồi. Chỉ muốn ngủ thôi.

***

Sáng hôm sau, An Nhã tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ.

Cô nhắm mắt rồi lại mở mắt, sau khi phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường không hề quen thuộc mới giật mình hốt hoảng bật dậy.

Quần áo vẫn còn nguyên, nội y vẫn còn nguyên, cơ thể không có dấu hiệu gì giống với việc vừa trải qua một cuộc hoan ái cả, chỉ có bờ môi hơi đau đau.

An Nhã thở phào một tiếng, sau đó mới quay sang bên cạnh, chiếc giường rộng lớn trống không, chăn đệm cũng lạnh lẽo, chứng tỏ đêm qua không có người nào nằm ở đây, hoặc là người đàn ông ấy đã rời đi từ rất lâu rồi. An Nhã giơ tay đỡ trán, sao cô không nhớ gì cả?

Dương Kiến Thành!!!

Đây không phải là căn phòng đêm qua, sao cô lại bị mang sang đây, anh ta đi đâu rồi?

An Nhã ngó nghiêng một hồi, rồi lại mở cửa phòng khách sạn rón rén đi ra, tất cả mọi thứ nơi đây dường như không còn vết tích gì của người đàn ông ấy nữa. Căn phòng anh ta đã giết người ngay bên cạnh phòng cô ngủ, bây giờ cũng đóng cửa im lìm, không hề có bóng dáng của cảnh sát đến điều tra. Chẳng lẽ Kiến Thành dễ dàng buông tha cho cô như thế?

Một tuần sau.

Sau khi rời khỏi khách sạn hôm đó, An Nhã không gặp lại Kiến Thành thêm lần nào nữa. Ngay đến cả việc ký kết hợp đồng anh ta cũng giao cho cấp dưới làm, không hề trực tiếp ra mặt.

Thật ra, An Nhã cũng đã từng thắc mắc, không biết là rút cục là anh ta còn sống hay không? Ngày hôm đó sau khi cô ngủ quên mất đã xảy ra chuyện gì? Hoặc là anh ta giết nhiều người như vậy, chẳng lẽ đã bị cảnh sát bắt mất rồi?

Cô thở dài một tiếng, dù gì cũng chẳng liên quan đến cô!!!

Hôm đó, An Nhã tan ca rất muộn.

Cả hầm gửi xe cũng chỉ còn lại mỗi xe cô, An Nhã vừa chán nản lên xe vừa thầm rủa bà trưởng phòng chết tiệt, hôm nào cũng hành cô đến tận muộn mới được trở về như vậy, còn nói cô chính là nhân tài của phòng kinh doanh, phải đem hết công việc giao cho cô để tích lũy kinh nghiệm.

Kinh nghiệm đâu chẳng thấy, chỉ thấy đầu óc quay như chong chóng, chân tay rã rời, não bộ càng ngày càng mụ mị.

Bỗng nhiên, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai từ đâu xuất hiện, gõ gõ vào cửa kính xe. An Nhã tưởng đó là đồng nghiệp cũng tan ca muộn như mình cho nên không đề phòng, hạ kính xe xuống:

"Chào cậu, có chuyện gì vậy?"

"Cậu là Nhã ở phòng kinh doanh phải không?"

An Nhã mỉm cười gật gật: "Ừ, mình làm phòng kinh doanh. Cậu làm việc ở phòng nào?"

Người đàn ông đó hơi nhếch môi, sau đó ngay lập tức rút từ trong túi ra một chiếc khăn tay, hung bạo bịt chặt miệng của An Nhã.

An Nhã bị bất ngờ đến mức chỉ có thể mở to mắt nhìn anh ta, muốn hét lên mà không sao mở miệng ra được, hốc mũi bị một luồng khí cay cay xộc vào đau đớn. Cô bị hắn ghì chặt vào ghế lái, chân tay vùng vẫy chống cự cũng không thể xi nhê gì. Hoàn cảnh này là sao? Tại sao tự nhiên cô lại bị như vậy?

An Nhã chỉ kịp nghĩ đến đó đã thấy mi mắt trĩu nặng, sau đó đầu óc tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.

***

Khi An Nhã tỉnh lại, cô thấy mình đang bị còng tay nằm trên một tấm thảm trong một căn phòng rộng rãi.

"Người đẹp, tỉnh rồi à?". Người đàn ông to lớn đang hút xì gà trên ghế sofa lớn cúi xuống nhìn cô, xung quanh ông ta còn có mấy người mặc đồ đen giống như vệ sĩ.

"Đây là...đâu vậy?"

An Nhã quan sát xung quanh căn phòng một lượt, phát hiện ra đây là khu nhà kiểu biệt thự cao cấp, trần nhà có một số chỗ còn dát vàng, mấy người phục vụ thỉnh thoảng bưng mấy khay hoa quả trà nước đặt lên bàn, cách ăn mặc và dáng người rất giống người Thái Lan.

Không lẽ cô bị bắt cóc rồi bán sang Thái Lan?

Người đàn ông to béo dường như đọc được những thắc mắc trong lòng cô, ông ta bật cười, chầm chậm phả ra một làn khói thuốc:

"Con mắt của Dương Kiến Thành quả thực không tệ, người đẹp như thế này, chẳng trách có thể lọt vào mắt xanh của anh ta".

Đầu An Nhã nổ ầm một tiếng. Dương Kiến Thành? Tại sao lại là Dương Kiến Thành? Chuyện cô bị bắt chẳng lẽ là vì liên quan đến anh ta?

"Cô gái, đừng sợ. Tôi chẳng qua cũng chỉ là một thương nhân tôn thờ lợi ích thôi, có thể đổi cô lấy lợi ích, trước khi đạt được, tôi nhất định sẽ không động đến sợi tóc nào của cô"

"Tôi không quen Dương Kiến Thành"

"Không quen". Ông ta cười lớn: "Tôi không nghĩ chỉ vì một người không quen mà cậu ta mạo hiểm đến tận đây đâu".

Ông ta rít thêm một hơi thuốc, nhìn An Nhã đầy vẻ chế nhạo: "Khắp giới xã hội đen ở châu lục này, ai cũng nói Dương Kiến Thành không có nhược điểm. Thế nhưng có lẽ tôi may mắn, vô tình nhặt được người đàn bà của cậu ta. Cô nói xem, một người chưa từng động đến đàn bà như Dương Kiến Thành, một khi đã động đến cô rồi, tin này truyền ra ngoài, có phải ai cũng sẽ coi cô là nhược điểm của anh ta không?"

Kiến Thành chưa từng có phụ nữ, cái này cô biết, cả thành phố A đều biết. Nhưng cô và anh ta thật sự không có gì, anh ta cũng không có khả năng để đến tận đây tìm cô.

Trái tim An Nhã đột nhiên nhói đau. Từ khi quen Dương Kiến Thành, cuộc sống của cô đã thay đổi triệt để, từ một người quen sống cuộc đời bình thường, giờ đây cô lại phải đối diện với hết hiểm nguy này đến nguy hiểm khác, bây giờ chuyện của anh ta lại liên lụy đến cô, cô có chết, làm ma cũng không tha cho anh ta.

An Nhã suy nghĩ một lúc rồi lại quyết định không trả lời thêm gì, nếu bọn chúng biết sự thật cô và Kiến Thành không có bất cứ quan hệ gì, nhất định cô sẽ không còn giá trị, lúc đó càng nhanh chết. Mặt khác, cô lại không có can đảm để nói dối, lại càng không dám hy vọng Kiến Thành sẽ vì cô mà đến, cho nên mới lựa chọn im lặng.

Đúng lúc ấy, có một người vệ sĩ đi vào, nói với người đàn ông to béo ban nãy:

"Đại ca, hắn đến rồi".

"Nhanh thế à? Cho vào".

Ông ta quay về phía cô, cười nham hiểm, bàn tay vương mùi xì gà vươn ra vuốt ve gương mặt của An Nhã: "Người đẹp, người đàn ông của cô đến tìm cô rồi. Bắt cóc cô từ Việt Nam sang đây, cũng coi như không uổng công sức".

An Nhã cắn chặt môi, nghiêng đầu né tránh bàn tay bẩn thỉu của ông ta. Kiến Thành đến rồi, chỉ cần anh ta đến là được rồi, cô không dám mong anh ta vì mình cho nên mới đến, thế nhưng không hiểu sao nghe tin anh ta đã đến, cô lại cảm thấy trong lòng ngập tràn chờ mong và hy vọng đến như vậy.

Cửa mở ra, một bóng dáng cao lớn thẳng tắp, sơ mi đen, quần âu đen lãnh đạm bước vào. Dưới ánh đèn, khuôn mặt đó hoàn hảo như tạc tượng, trên người anh ta tỏa ra một loại khí phách khiến cho người khác cảm thấy có một loại áp lực vô hình, cả người tràn ngập hơi thở lạnh lẽo. Người đàn ông này có sự quyến rũ lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm và sắc bén không người nào có được. Theo sau anh ta chỉ có một người duy nhất, Lôi.

Trái tim An Nhã chấn động dữ dội, lúc bị bắt cóc, cô không khóc, lúc tỉnh dậy trong một căn phòng xa lạ trong tình trạng bị còng chân tay, cô không khóc, thế nhưng không hiểu sao nhìn thấy Kiến Thành bước vào, hai hốc mắt cô lại bỗng dưng đỏ hoe.

"Thành". Người đàn ông to béo đứng dậy, nhếch môi niềm nở đón tiếp Dương Kiến Thành.

"Adonis, lâu rồi không gặp".

"Thật ngại quá, cậu bận nhiều công việc như vậy, để gặp được cậu, tôi cũng chỉ còn cách bất đắc dĩ tìm đến người phụ nữ của cậu thôi".

Kiến Thành từ đầu đến cuối không thèm liếc nhìn An Nhã đang nằm dưới sàn lấy một cái, lạnh lùng trả lời:

"Tôi tuy chỉ là một thương nhân bình thường ở Việt Nam, cũng không phải có danh tiếng gì, thế nhưng lẽ nào ông không biết, tôi chưa từng có phụ nữ".

"Quả thật, khắp giới xã hội ngầm Châu Á, không có ai là không biết điều này". Adonis mỉm cười: "Bởi vậy nên tôi mới đem cô gái này đến đây, người phụ nữ được Dương Kiến Thành tuyên bố sẽ chiếm đoạt được như vậy, tìm được thật sự không phải dễ".

"Gần đây tôi bỗng nhiên thích giỡn chơi với phụ nữ, khiến ông thất vọng rồi". Kiến Thành vắt ngồi vắt chân lên nhau, thân hình cao lớn dù đã ngồi trên một chiếc sofa rất rộng nhưng có nhìn kiểu gì vẫn cảm thấy không hề vừa vặn.

"Người phụ nữ được cậu ra sức bảo vệ, còn đích thân đến tận đây tìm về, chứng tỏ giỡn chơi cũng rất có thành ý"

Kiến Thành hơi nhếch môi: "Tôi nhận lời mời của ông đến đây là muốn bàn về lô vũ khí đạn dược trong tay ông"

An Nhã chậm rãi cúi thấp đầu xuống, lặng lẽ rơi nước mắt. Cô tại sao lại có hy vọng mãnh liệt rằng anh ta sẽ đến vì mình chứ? Anh ta tàn nhẫn như vậy, máu lạnh như vậy, giết người còn không thèm chớp mắt như vậy, cô lấy cái gì mà dám hy vọng anh ta sẽ cứu mình. Một người dưng đến đây trong hoàn cảnh này, ít ra còn liếc nhìn cô lấy một cái, anh ta dù gì cũng có chút quen biết, vậy mà đến lông mày còn không buồn nhúc nhích. Cô chắc chắn sẽ chết rồi!!!

"Chuyện vũ khí, chúng ta cứ từ từ bàn sau. Còn bây giờ, cái tôi muốn nói đến chính là lô hàng anh mới cướp được từ Roger lần trước".

"Nói đi, đừng vòng vo"

Adonis cười lớn: "Cậu quả thực có bản lĩnh hơn người. Tôi đổi cô gái kia lấy lô hàng, ý cậu thế nào?"

Đổi hay không đổi? An Nhã cắn chặt môi, trong tuyệt vọng vẫn cố chấp níu kéo một tia hy vọng.

Kiến Thành không trực tiếp trả lời mà chỉ chầm chậm rít thuốc, một lát sau mới lạnh lùng lên tiếng: "Một triệu đô đổi lấy lô vũ khí mới nhất".

Adonis liếc mắt cho tên vệ sĩ đứng sau, hắn liền cầm con dao bước lên, rạch một đường trước ngực áo của An Nhã, áo ngực bên trong lập tức lộ ra, phơi bày thanh xuân rực rỡ của cô trước bao nhiêu người. Lần đầu tiên trong đời, An Nhã cảm thấy bản thân mình hèn mọn và nhục nhã đến vậy. Sự nhục nhã xuất phát từ việc cô trở thành vật để trao đổi, đến rút cục giá trị bản thân còn không xứng đáng để trao đổi.

Vì vẫn bị băng keo bịt miệng nên cô không thể gào thét, cũng không thể vùng vẫy chống cự, chỉ có thể ngước mắt lên đau đớn nhìn Kiến Thành.

Còn anh ta thì không hề liếc cô.

"Tôi không có nhiều kiên nhẫn đâu. Một là cậu giao lô hàng đó cho tôi, hai là cô gái này phải chết. Đương nhiên, trước khi cô ta chết, tôi sẽ ném ả cho lũ đàn em thay phiên nhau hưởng thụ"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi