BẢY NĂM KHÔNG OÁN KHÔNG HỐI 1 - TÌNH YÊU LÀ CỐ CHẤP 2

Kiến Thành đem An Nhã đặt lên giường của mình, chậm rãi vươn tay cởi váy áo trên người cô.

Chiếc váy màu trắng An Nhã đang mặc sớm đã bị thấm máu trở thành một màu đỏ thẫm, tóc tai dính mồ hôi bết vào gương mặt, bờ môi trắng bệch như tờ giấy.

An Nhã cảm thấy có người đang chạm vào người mình nên khẽ cựa quậy, lẩm bẩm nói: "Dương Kiến Thành, tôi hận anh...hận anh".

Mặc dù khi nói những lời này cô đang ở trong trạng thái hôn mê nhưng đầu mày của Kiến Thành cũng không kìm được mà khẽ nhíu lại.

Cô ta hận anh? Nếu không phải anh cứu cô kịp thời, có lẽ bây giờ cô đã chỉ còn lại một cái xác rồi. Cô không biết ơn anh thì thôi, còn hận anh?

Kiến Thành nheo mắt, cầm một chiếc panh kẹp bông thấm cồn, chà lên vết thương trên người An Nhã. Cô gái nằm dưới giường vì bị đau mà yếu ớt rên rỉ khe khẽ: "Ư...Đau..."

Người đàn ông kia dường như không thèm quan tâm, anh ta tiếp tục dùng cồn lau rửa, còn tiện tay dùng kim chuyên dụng khâu lại miệng vết thương trên vai cô. Chỉ ba mươi phút sau đó, một đường may đẹp đẽ hiện ra trên da thịt trắng như tuyết của An Nhã.

Sau khi khâu xong xuôi, lúc này tầm mắt của anh mới dừng lại ở dòng máu từ cổ chảy xuống ngực An Nhã, vệt máu khô chảy vào giữa kẽ của hai bên áo lót, trượt xuống phía dưới sâu hun hút, khiến anh đột nhiên thấy nhức mắt.

Mẹ kiếp!!!

Không biết đã ngủ qua bao lâu, khi An Nhã tỉnh giấc, cô thấy mình đang nằm trong một gian phòng tối, bên cạnh có một ánh đèn ngủ lờ mờ miễn cưỡng soi sáng một góc căn phòng.

Cô nhìn quanh một lượt, sau cùng phát hiện ra đây chính là phòng ngủ trong tầng hầm lần trước ở Thái Lan, khi cô cùng Kiến Thành chạy trốn, cô đã ở tại đây. An Nhã nhíu mày, khắp thân truyền đến một trận đau nhức dữ dội, vết thương ở cổ và vai bây giờ mới có cảm giác chân thực khiến cho cô không kìm được mà khẽ nhăn mặt đau đớn.

Lúc này, An Nhã mới phát hiện ra quần áo bẩn thỉu trên người mình đã được thay bằng một chiếc sơ mi nam sạch sẽ, mấy vệt máu khô trên người cũng đã được lau đi, chỉ có xương cốt trong người là không thể thay mới, chỉ muốn vỡ vụn ra thành từng mảnh.

An Nhã ngơ ngẩn một lúc, sau đó bỗng dưng cảm thấy sau lưng có gì không ổn cho nên ngay lập tức xoay người lại, liền chạm phải đôi mắt đen thẫm không thấy đáy của Kiến Thành.

"Á". Trong căn phòng tối, ánh mắt anh ta không kiêng dè nhìn chằm chằm vào An Nhã, hại cô giật mình hét lên, còn suýt lăn xuống đất.

"Sợ cái gì?".

"Anh... anh nằm ở đây từ khi nào?"

Cô thực sự không biết, đêm qua sau khi xử lý vết thương, Kiến Thành còn tự tay thay đồ trên người cô, sau đó mới nằm xuống ngủ cạnh An Nhã. Anh bẩm sinh đã có giác quan nhạy bén hơi người, lại trải qua rèn luyện trong phong ba bão tố nhiều năm, thế nên khi An Nhã vừa cựa người tỉnh dậy, anh cũng lập tức mở mắt ra ngay, không ngờ đã dọa cô sợ chết khiếp.

"Đây là phòng của tôi".

Cô thần người ra một lúc, đại não lúc này mới bắt đầu rục rịch hoạt động trở lại, khi ấy bỗng nhiên nhớ lại những chuyện mấy ngày nay đã trải qua, An Nhã lại cảm thấy trong lòng bí bách không sao chịu được.

"Dương Kiến Thành, các người đâm chém tranh giành nhau là chuyện của các người, tại sao lại kéo tôi vào?"

"Cô cho rằng tôi thích kéo phụ nữ vào?"

"Phải không? Người đàn ông tên Adonis kia, chẳng phải vì anh nên mới bắt tôi sao?"

An Nhã ôm một bụng tức trong lòng, lúc đó chẳng cảm thấy sợ hãi cái gì, chỉ thấy vô cùng chán ghét: "Vết thương trên người tôi anh định đền thế nào? Dù anh cố ý hay là vô ý, tôi cũng là bị anh hại"

"Muốn bao nhiêu tiền?"

Tiền? An Nhã cười nhạt. Anh ta hại cô bị bắt cóc, bị sỉ nhục, bị thương, còn suýt bỏ mặc cô chết dưới tay Adonis... vậy mà bây giờ lại muốn dùng tiền để rửa sạch sẽ mọi chuyện?

An Nhã vốn định nói: Tôi không cần tiền của anh, cũng không thèm so đo nữa, chỉ cần sau này anh đừng liên lụy đến tôi, vậy là đủ. Thế nhưng, khi tầm mắt cô bỗng dưng dừng ở bàn tay đang bị băng bó trắng xóa của Kiến Thành, mấy lời định nói cô lại đành nuốt ngược vào trong họng.

Cô vẫn nhớ trước lúc thiếp đi, Kiến Thành đã dùng tay không nắm lưỡi dao của tên vệ sĩ của Adonis, máu từ tay anh ta nhỏ tong tong xuống ngực áo cô, có lẽ bàn tay Kiến Thành cũng bị thương không nhẹ.

An Nhã ngẩn người suy nghĩ một lát, sau cùng lại cảm thấy dù sao anh ta cũng là cứu mình nên mới ra như vậy, cho nên đành nói:

"Tay của anh". Cô hơi ngập ngừng, hít sau một hơi: "Thế nào rồi?"

"Không chết được"

Thấy thái độ trả lời hờ hững của anh ta như vậy, An Nhã cũng chẳng buồn hỏi thêm gì nữa. Ngay từ đầu, mối quan hệ của bọn họ đã là cứu - liên lụy, rồi lại liên lụy, xong lại cứu, rút cục trở thành một mớ bòng bong rối như tơ vò. Hiện tại, cảm giác của An Nhã đã hoàn toàn khác với lần đầu tiên đến đây, cô không sợ anh ta giết mình bịt đầu mối nữa, bởi vì... nếu Kiến Thành xác định giết cô, chắc chắn anh ta sẽ không tự tổn thương đến mình vì cứu cô như thế. Người đàn ông này, kiếp trước cô có nợ anh ta không mà kiếp này lại cứ phải dây dưa với anh ta như vậy?

Cô bị thương, anh ta cũng bị thương, anh ta hại cô bị bắt cóc, nhưng cuối cùng lại cứu cô khỏi Adonis. Món nợ này mặc dù ban đầu là vì anh ta, nhưng suy cho cùng thì cũng có thể coi là hòa được rồi, An Nhã bỗng nhiên không muốn so đo với Kiến Thành nữa.

An Nhã cắn răng ngồi dậy, vết thương ở bả vai vì bị vận động mà hơi rơm rớm máu. Không phải là cô muốn tự hành hạ bản thân mình, mà là nằm chung giường cùng với một người đàn ông như vậy, cô không quen. Hơn nữa, anh ta lại là Dương Kiến Thành, cho nên cô lại càng cảm thấy không thể ngủ cạnh được.

"A". An Nhã không nhịn được, khẽ rên lên một tiếng.

"Ồn ào quá"

Nghe thấy giọng Kiến Thành có chút khó chịu, An Nhã ngoái đầu lại hỏi: "Này, vết thương của tôi là anh xử lý à?"

"Không". Anh ngừng lại một lát, chậm rãi nói thêm đúng một từ: "Lôi"

"Nói như vậy... cái gì trên người tôi, anh ta cũng thấy hết rồi?"

"Không biết".

An Nhã cảm thấy da đầu tê tê, cô từ nhỏ tới lớn chưa từng có bạn trai, cũng chưa từng có ai chạm qua cơ thể, vậy mà hôm nay không những phơi bày ra trước bao nhiêu người, còn để mấy người đàn ông thoải mái đụng vào, dù biết họ vì cứu cô nên mới như vậy, nhưng cũng khiến An Nhã cảm thấy vô cùng mất mặt. Nộ khí vừa dịu đi đôi chút, lại bắt đầu nhen nhóm xông lên:

"Dương Kiến Thành, mong rằng từ giờ về sau chuyện của anh, đừng liên lụy gì đến tôi nữa"

"Mạng của cô là do tôi cứu, liên lụy hay không, không do cô quyết định"

"..."

An Nhã vừa định nói thêm thì bên ngoài truyền vào mấy tiếng gõ cửa, cuối cùng, cô lại đành phải nhịn xuống.

"Đại ca, hàng đã ra khỏi địa phận Thái Lan rồi"

"Được. Chuẩn bị đi, năm phút nữa xuất phát".

Kiến Thành liếc nhìn An Nhã một cái, sau đó ngồi dậy, đi vào phòng tắm. An Nhã hiểu ý, lập tức cũng dậy chuẩn bị theo.

Khi mấy người bọn họ ra đến đường Quốc lộ trời vẫn còn chưa sáng. Lần này, Kiến Thành không đến sân bay để trở về Việt Nam mà có một chiếc trực thăng quân dụng đến đón bọn họ. An Nhã ngồi trên máy bay, trong lòng quả thực không thể hiểu nổi tại sao một chiếc trực thăng lại có thể di chuyển dễ dàng trong không phận của hai quốc gia như vậy, cũng qua chuyện này, cô mới nhận ra rằng, thế lực của Dương Kiến Thành quả thực không hề nhỏ.

"Đại ca, bên xe chuyển hàng báo lại, ngày mai sẽ đem hàng về đến Việt Nam"

Lôi ngồi trên ghế phụ phía trên, sau khi nghe điện thoại liền quay xuống nói với Kiến Thành. An Nhã ngồi bên cạnh anh ta, nhắm mắt giả vờ ngủ, tỏ ra như chưa từng nghe thấy mấy lời nói vừa nãy. Kết quả là cô ngủ quên luôn.

"Bên Adonis thế nào?"

"Con trai của ông ta đang hôn mê, tạm thời chưa có động tĩnh. Các bang phái ở Thái Lan sau khi nghe thông tin đang bắt đầu tranh giành địa bàn rồi"

Kiến Thành gật đầu: "Tăng cường hỏa lực cho các xe bảo vệ hàng, tránh để xảy ra chuyện".

"Vâng".

"Đại ca, còn một tin nữa". Kiệt im lặng nãy giờ, đột nhiên lại mở miệng. Anh ta liếc nhìn An Nhã một cái, chậm rãi nói: "Toàn thành phố A hiện nay đang nỗ lực tìm cô ta"

Kiến Thành nheo mắt, cúi xuống quan sát An Nhã đang nằm ngủ say sưa trong lòng mình, không nói gì. Dường như cô gái nhỏ này chắc chắn có thân phận không tệ, bởi thế cho nên vẻ mặt Kiệt mới trở nên nghiêm trọng như vậy.

"Cô ta là con gái của Chủ tịch thành phố".

Lần đầu tiên sau khi rời khỏi Thái Lan, anh vốn đã định điều tra thân phận của An Nhã, tuy nhiên gần đây bên phía Roger liên tục gây sức ép với Hồng Dã, anh vừa phải gánh vác công ty tài chính, vừa phải thay đại ca đối phó mọi chuyện, quả thực chưa từng có thời gian. Không ngờ An Nhã lại là con gái của Chủ tịch thành phố A, liên quan đến giới chính trị, chắc chắn không tốt đẹp.

"Báo cáo cụ thể"

"Ba của cô ta là Kiều Đức Viên, mới nhậm chức Chủ tịch thành phố năm ngoái. Gia đình họ có một người con trai đã chết tên Kiều Đức Minh, là cảnh sát điều tra bị tội phạm giết chết. Từ chuyện đứa con đã chết này mà ông ta đã thề trước nhân dân rằng sẽ dẹp hết xã hội đen ở thành phố A"

Kiệt ngừng lại một lát: "Đại ca, cô ta đã biết quá nhiều chuyện, lại có thân phận như vậy. Không thể giữ lại".

Kiến Thành đưa ngón tay chạm nhẹ vào gò má mềm mại của An Nhã, cô khẽ cựa quậy một chút, rồi lại khẽ lẩm bẩm: "Thành... đau".

Không biết từ bao giờ, trong lòng An Nhã lại xuất hiện cảm giác dựa dẫm vào Kiến Thành như vậy. Lúc cô sắp chết trong tòa nhà Gaysorn, chỉ có anh cứu cô trong biển lửa. Lúc cô tuyệt vọng sắp chết trong tay Adonis, cũng là anh cứu cô. Dù tất cả đều là vô tình và miễn cưỡng nhưng dù sao An Nhã cũng không thể tự lừa dối chính mình rằng: bây giờ mỗi khi gặp bất cứ chuyện gì nguy hiểm, trong đầu cô liền nhớ đến cái tên Dương Kiến Thành đầu tiên.

Đàn ông như vậy, dù nguy hiểm nhưng lại rất đáng tin cậy. Bởi thế nên nếu có một ngày cô vì liên lụy anh ta mà phải chết, nhất định cô sẽ chọn chết trong tay Dương Kiến Thành.

Ngón tay đang vuốt ve khuôn mặt An Nhã đột nhiên khựng lại. Kiến Thành nhíu mày suy nghĩ một lúc rất lâu, sau cùng trả lời:

"Tăng tốc. Quay trở về thành phố A"

Lời vừa nói ra, mấy người đàn ông ngồi trong trực thăng không nhịn được mà cùng đồng thời quay đầu lại nhìn Kiến Thành. Dù anh không trực tiếp trả lời nhưng hàm ý đã vô cùng rõ ràng: Người phụ nữ này, nhất định không thể giết!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi