BẢY NĂM KHÔNG OÁN KHÔNG HỐI 1 - TÌNH YÊU LÀ CỐ CHẤP 2

Đoàn tàu của Kiến Thành lênh đênh trên biển thêm gần hai ngày nữa mới đến được hải phận của cộng hòa Dominica. Trong thời gian này, dưới sự hướng dẫn trực tiếp của vị đại ca nào đấy, An Nhã đã gần như sử dụng thành thạo được tất cả các loại súng. Mặc dù chưa có lần nào cô bắn trúng chim biển, nhưng với một người từ nhỏ đến lớn chỉ dùng ngón tay để lướt phím dương cầm như cô, có được thành quả như vậy là đã phải nỗ lực rất nhiều rồi.

An Nhã vác một khẩu súng ngắm đặt lên thanh chắn trên mui tàu, nhắm chuẩn mục tiêu rồi dứt khoát bóp cò. Viên đạn bay sượt qua cánh một chú chim biển bụng màu xám rồi mất hút trên không trung, hành động này cũng đương nhiên làm cho đàn chim đang bay lượn phát hiện ra nguy hiểm, liền kêu toáng lên rồi vội vàng vỗ cánh rẽ sang một hướng khác.

An Nhã mặt mày tiu nghỉu: "Lại trượt nữa rồi"

"Nhắm chuẩn, căn điểm di chuyển, bóp cò"

Nghe giọng nói này truyền đến, cô có chút giật mình ngoái đầu nhìn về phía bên cạnh. Kiến Thành cầm trên tay một khẩu súng, vạt áo sơ mi đen bay phất phơ theo chiều gió, anh hơi nheo mắt nhìn đàn chim đã bay một xa dần, im lặng một lát rồi mới lạnh lùng bóp cò.

Bụp.

Một viên đạn nhưng lại xuyên qua hai con chim, chúng lảo đảo chừng vài giây rồi rơi xuống đại dương mênh mông. An Nhã thấy cảnh này mặt mày đang từ tiu nghỉu chuyển sang hồ hởi, phấn khích hét lên:

"Trúng rồi"

"Vớt lên đi"

Cô vội vàng ném súng xuống sàn tàu, giơ dấu OK lên với anh rồi nhặt một chiếc cây vợt cá đem thò xuống biển.

Kiến Thành xoay người chỉ chỉ về phía khoang lái, ra hiệu cho tàu đi chậm lại, và đánh lái về phía bên trái để An Nhã dễ vớt chim biển, tuy nhiên, cây gậy trên tay cô quá ngắn, thành ra dù đã kiễng chân hết cỡ rồi mà miệng vợt vẫn cách mặt nước chừng mười centimet nữa, không thể nào vớt được hai con chim đang trôi nổi trên biển kia.

Đúng lúc không biết phải làm thế nào thì một bàn tay to lớn vươn tới giữ lấy eo cô, Kiến Thành mặt mày vẫn lạnh lẽo như băng, thản nhiên nói: "Vớt đi"

Trước hành động như vậy của anh, hai má An Nhã đột nhiên đỏ ửng lên, cô hơi bối rối ngoảnh đầu nhìn về phía mặt nước, lí nhí nói: "Tôi biết rồi"

Khi vớt được chim lên, có người nào đó đã phấn khích đến nỗi không thể nhớ ra sau lưng mình còn có một người đàn ông cực phẩm đứng cạnh. An Nhã vui vẻ cầm chiếc vợt xoay người lại vừa định nói: "Nhìn này" thì môi cô đã vô tình chạm phải bờ môi mát lạnh đặc trưng của Dương Kiến Thành.

Đây là khung cảnh kinh điển trong các bộ phim tình cảm lãng mạn mà cô đã xem trên truyền hình không biết bao nhiêu lần, chỉ là lần đầu tiên tự mình thực nghiệm với "trai đẹp" như vậy, An Nhã vẫn cảm thấy có chút không thể tin được, hai mắt cứ tròn xoe trân trân nhìn anh không buồn chớp.

Vì Kiến Thành cao hơn hẳn cô một cái đầu, chiều cao của anh ít nhất phải trên một mét chín, còn cô chỉ có 1m65, cho nên dù An Nhã đã trèo lên lan can và rướn hẳn người ra phía ngoài rồi mà khi quay lại vẫn chỉ cao bằng mặt anh. Cuối cùng, khi cô còn chưa kịp nhìn thấy cái gì mà đã hôn anh rồi.

Không phải họ chưa từng hôn nhau, mà là hôn trước mặt rất nhiều người như vậy thì đây là lần đầu. Trời ơi!!!

Đầu An Nhã nổ ầm một tiếng, khi cô đang còn ngơ ngác chưa biết làm gì tiếp theo thì eo lại bị bàn tay của Kiến Thành siết chặt thêm mấy phần, sau đó đầu lưỡi bá đạo kia lại trườn vào trong khoang miệng, càn quét môi cô.

Từ khi bọn họ bắt đầu ra khơi, hầu như mấy đêm nay, đêm nào An Nhã cũng phải ngủ một mình bởi vì hai người không có nhiều thời gian ở bên nhau. Hôm nay tự nhiên đứng trước cả một khoang thuyền trưởng đầy người như vậy, mặc dù cô rất muốn đáp trả nụ hôn đầy bá đạo của anh nhưng rút cục lại vẫn không dám, chỉ đành đứng im không nhúc nhích.

Đúng lúc đó, đột nhiên có tiếng còi tàu truyền tới, Kiến Thành hơi khựng lại, sau đó mới miễn cưỡng buông môi cô ra, xoay người nhìn về phía khoang lái.

Kiệt từ trên đó chạy xuống trước mặt hai người họ, nói: "Đại ca, gần đến đất liền rồi"

"Chuẩn bị hỏa tiễn và CHEY TAC M200, chia trên bốn tàu, tấn công theo hiệu lệnh"

"Rõ, đại ca"

Khi Kiệt đi rồi, anh quay lại mới nhấc bổng cơ thể An Nhã từ lan can đặt xuống mui tàu rồi nhặt khẩu súng ngắm lúc nãy đặt vào tay cô: "Cho em thực nghiệm"

Thực nghiệm? Nghĩa là giết người sao? Không, cô sẽ không giết người nào cả, cô không thể để bàn tay vấy đầy máu và tội ác như Dương Kiến Thành được.

"Không. Tôi sẽ không giết người"

Kiến Thành cười lạnh lùng: "Với khả năng của em thì cũng không giết người được. Người xấu như tôi em lại càng không giết được". Nói xong, xoay người bỏ đi.

Tàu đi thêm gần hai hải lý nữa, sau khi nhìn thấy bến cảng của bang Búa Sắt qua ống nhòm, người của Kiến Thành chia làm hai nhóm, một nhóm dùng súng bắn tỉa tiêu diệt địch từ xa, một nhóm dùng hỏa tiễn tấn công vào các côngtenơ chứa hàng của bọn chúng.

Kiến Thành đeo tai nghe chỉ huy: "Khai hỏa"

Hỏa tiễn được khai nòng, lập tức nhắm đúng mục tiêu rồi lao từ phía tàu quân sự đến tòa nhà điều hành ở bến cảng rồi phát ra những tiếng nổ "Ầm... Ầm" kinh thiên động địa.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủ, tòa nhà dài đồ sộ kia đã bị đổ sập hoàn toàn, khói bụi bay mù mịt, những người còn sống nháo nhác chạy ra ngoài, tiếng còi báo động hú inh ỏi.

"Bắn tỉa".

Đám người của bang Búa Sắt có lẽ do cũng từng lăn lộn nhiều năm trong xã hội ngầm cho nên chỉ bị kinh sợ trong giây lát rồi ngay lập tức trấn an lại tinh thần, nhanh chân núp vào phía sâu sau mấy côngtenơ cỡ lớn, chuẩn bị phản kích lại.

Trong lúc bọn chúng di chuyển đã bị người của Kiến Thành đã dùng súng ngắm giết chết không ít. Đúng lúc đó, có một chiếc xe tăng quân sự không biết từ đâu lạnh lẽo trườn tới, tiếng xích bánh ma sát trên nền bê tông bến cảng tạo nên những tiếng "két... két" vô cùng chói tai.

Kiến Thành gầm lên: "T-14 Armata. Nhanh chóng tản ra"

Nghe thấy mấy từ này, mặt mày của bọn Lôi, Kiệt liền trở nên biến sắc. T-14 Armata là xe tăng thế hệ thứ 4 được trang trị giáp compusite hỗn hơn, giáp phản ứng nổ (ERA) và tổ hợp phòng thủ chủ động Afganit. Đây là cỗ máy chiến tranh thuộc loại hiện đại nhất thế giới, có khả năng vô hiệu hóa hoặc giảm sức công phá của đạn chống tăng và tên lửa. Nói cách khác, hỏa tiễn của bọn họ dù có mạnh đến mấy thì cũng không thể làm gì vũ khí quân sự hạng nặng mang tên T-14 Armata này.

T-14 Armata từ từ di chuyển rồi dừng lại ngay giữa cổng bến cảng, nòng pháo tự động xoay đúng một góc ba mươi độ rồi chĩa thẳng về hướng tàu của Dương Kiến Thành, chuẩn bị khai hỏa.

Kiến Thành từ khi nhìn thấy xe tăng đã ngay lập tức vứt súng ngắm, chạy vào trong khoang thuyền trưởng, trực tiếp cầm bánh lái. Anh cho tàu di chuyển với tốc độ cực đại, lao như bay về phía bến cảng, bất chấp nguy hiểm từ nòng pháo của xe tăng T-14 Armata.

Kiệt nhìn thấy cảnh này liền trợn tròn mắt kinh hoảng, hành động của Kiến Thành quá sức liều lĩnh. Nòng pháo của T-14 Armata có sức công phá cực kỳ lớn, còn có khả năng xuyên giáp, đừng nói hỏa tiễn, ngay cả tàu quân sự hiện đại của bọn họ cũng khó lòng chịu nổi ba lần đạn từ tháp pháo tự động hóa mà T-14 Armata bắn ra.

Kiệt gần như gào lên: "Đại ca, cẩn thận"

Tàu rẽ sóng lướt trên mặt nước, hai bên thành tàu bị nước đập vào tạo thành những tiếng kêu ầm ầm khiến trái tim của An Nhã nhảy vọt lên tận cổ họng. Cô chằm chằm nhìn Kiến Thành rồi lại ngoảnh đầu nhìn về phía nòng súng sắp khai hỏa của chiếc xe tăng kia, trong giây phút ấy, cô quyết định nhặt khẩu súng ngắm của mình lên rồi chạy như bay về phía mũi tàu, nhắm bắn về phía địch.

Ở bến cảng, đám người của bang Búa Sắt thấy tàu lớn lao tới cũng hốt hoảng cầm súng bắn tỉa, nòng súng chĩa thẳng về người đang lái tàu. Một tên núp sau một côngtenơ chở hàng, cầm khẩu AMP DSR-1 ngắm về phía Kiến Thành, khi hắn ta còn chưa kịp bóp cò thì đã nghe thấy một tiếng "Bụp" rất nhẹ truyền tới

Hắn liếc nhìn xuống, liền thấy một dòng máu nhỏ từ vai chảy xuống, khi còn chưa kịp cảm thấy đau đớn cái gì thì lại nghe thêm một tiếng "Bụp" nữa, vai còn lại cũng vừa bị trúng đạn.

An Nhã cầm súng nhắm lên đúng ấn đường giữa trán của hắn, lần đầu tiên trong đời cô buột miệng chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp. Mày dám bắn anh ấy, tao sẽ cho trán mày thủng một lỗ"

Ngay lúc đó, một tiếng "ào...ào" từ mạn tàu truyền tới, sau đó là một đầu đạn hỏa tiễn lao ra khỏi nòng pháo, bay thẳng về phía xe tăng kia.

Lúc này, tàu của Kiến Thành đã rất gần bến cảng, tháp pháo của T-14 Armata cũng bắt đầu rung lắc để nhả đạn về phía bọn họ. Đám người của bang Búa Sắt thấy cảnh này liền nhếch mép cười nhạt: định lấy hỏa tiễn để hủy diệt T-14 Armata ở cự ly gần ư? Không có cửa.

T-14 Armata được bọc thép chống đạn, còn có hệ thống giáp phản ứng nổ, hỏa tiễn làm sao có thể xuyên qua.

Thế nhưng, bọn chúng không thể nào cười thêm quá ba giây. Hỏa tiễn từ tàu của Kiến Thành không nhắm về phía thân xe tăng mà nhắm vào đúng nòng của tháp pháo. T-14 Armata tuy hiện đại nhưng vẫn có nhược điểm như các loại xe tăng thông thường khác, đó chính là thời gian khai hỏa từ nòng pháo cũng phải mất ít nhất hai mươi giây. Đây cũng là lý do Kiến Thành điều khiển tàu tăng tốc cực đại để hỏa tiễn của anh gần với nòng pháo nhất, nhắm chuẩn đúng tháp pháo, không chệch một milimet nào rồi khai hỏa.

Hỏa tiễn bay chính xác lọt vào nòng pháo, chặn đứng đầu đạn mà T-14 Armata bắn ra, đồng thời tạo nên phản ứng nổ ngược lại, chỉ trong vòng hai giây, cỗ máy chiến tranh tiên tiến nhất thế giới bị nổ vỡ vụn thành hàng ngàn mảnh, khói lửa bốc lên mù mịt, mảnh vỡ của thép chống đạn bay đầy trời.

Đám người của bang Búa Sắt mặt mày lập tức tái nhợt, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy. Bọn chúng biết đã gặp phải cớm rồi, nòng pháo của T-14 Armata nhỏ như vậy mà anh ta đứng ở trên tàu, cự ly ít nhất phải gần một trăm mét mà có thể bắn hỏa tiễn xuyên thẳng vào nòng pháo, không chệch một milimet nào. Có cho bọn chúng thêm tiền cũng không dám trực diện đối đầu với thế lực kinh khủng ấy nữa.

An Nhã lúc này mới dám thở phào một tiếng, cô một tay cầm súng, tay còn lại giơ một ngón về phía khoang lái, tỏ ý bái phục Dương Kiến Thành sát đất.

Anh nhìn điệu bộ cô ôm súng ngắm, hơi nhếch miệng cười, sau đó tiếp tục chỉ huy qua tai nghe: "Tiếp tục bắn hỏa tiễn, hủy diệt hoàn toàn bến cảng này"

"Rõ, đại ca"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi