BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Trước giờ Cố Sơ luôn tin tưởng vào trực giác của mình. Khi tiếp xúc với một người, xưa nay cô luôn dựa theo ấn tượng lần đầu gặp mặt, dù tốt hay xấu hầu như cũng gần như giống đến tám, chín phần so với suy đoán. Ấn tượng Chloe dành cho Cố Sơ không tốt lắm, tiếp diễn tới tận khi Kiều Vân Tiêu xuất hiện. Khi Chloe nói vào chuyện chính cô mới ý thức được mình đã phán đoán nhầm về anh ta. Từ lúc Lục Bắc Thần gọi điện cho anh ta hôm qua tới hôm nay bay sang Trung Quốc, chỉ mười mấy tiếng đồng hồ, anh ta đã điều tra tường tận mọi chuyện về Tiêu Tiếu Tiếu, rồi lại nắm bắt chuẩn xác chỗ đau của Kiều Vân Tiêu, người này có khả năng nhìn một đoán mười. Từ trước tới nay, Kiều Vân Tiêu luôn là người cao ngạo nhưng sau khi nghe xong lại lập tức có thể hòa bình với anh ta, cũng đủ để thấy con người Chloe không những túc trí đa mưu mà còn có khả năng xây dựng quan hệ cực giỏi. Chẳng trách Lục Bắc Thần lại có thể yên tâm để anh ta tham gia vào vụ án này.

Chloe nói đúng, Kiều Vân Tiêu còn cảm thấy áy náy với Tiêu Tiếu Tiếu, chính vì cuộc điện thoại không nhận được ấy. Cố Sơ có thể cảm nhận được phần áy náy này của Kiều Vân Tiêu. Nếu không mấy hôm nay anh đã chẳng liên tục gọi điện tới hỏi thăm bóng gió về chuyện của Tiêu Tiếu Tiếu, lại càng chẳng lập tức đến ngay khi vừa nghe nói Tiêu Tiếu Tiếu bị bắt cóc. Anh ấy ăn vận rất chỉnh tề, cô lại chợt nhớ ra hôm nay là thứ hai. Thứ hai nào tập đoàn Kiều Viễn cũng phải họp, hơn nữa toàn là buổi họp các cán bộ cấp cao của tập đoàn.

Chloe gọi một cú điện thoại cho Lục Bắc Thần. Sau khi nắm được tình hình trước mắt, anh ta ngẫm nghĩ rồi nói: “Cá nhân tôi cho rằng Tiêu Tiếu Tiếu vẫn còn ở dưới tầng hầm, có khả năng cô ấy không bị kẻ nào chuyển đi, mà ngay từ ban đầu đã bị nhốt vào một chỗ nào khác ở dưới hầm.”

“Chúng tôi cần phải làm những gì?” Cố Sơ hỏi.

“Rất đơn giản, tìm ra thứ mà cảnh sát cần.” Chloe cười: “Tôi chỉ chịu trách nhiệm cứu Tiêu Tiếu Tiếu ra, chuyện mấy thứ cần bàn giao cho cảnh sát, tôi không lo đâu.”

Kiều Vân Tiêu nhìn về phía Cố Sơ, nói: “Chuyện này em không thể tham gia, quá nguy hiểm.”

“Tiếu Tiếu là bạn của em, bây giờ bảo em ngồi đợi ở nhà không làm gì cả là chuyện không thể.”

Kiều Vân Tiêu còn định nói thêm gì đó thì bỗng thấy Chloe vươn vai: “Ngồi máy bay lâu mệt thật đấy, tôi về khách sạn nghỉ ngơi đây.”

“Này.” Kiều Vân Tiêu chặn anh ta lại. “Anh cứ đi như thế sao? Anh còn chưa nói rõ ràng tôi phải phối hợp thế nào mà?”

“Gấp gì chứ, anh chàng đẹp trai. Có tin tức tôi tự động sẽ thông báo cho anh.” Chloe sát lại gần anh ấy, quan sát một lượt.

Kiều Vân Tiêu cảm thấy cái nhìn chăm chú của anh ta có phần quái đản, đang định lên tiếng tỏ ra bực bội thì thấy Chloe cười: “Đẹp trai thật.” Dứt lời, anh ta giơ tay véo một cái lên má Kiều Vân Tiêu.

“Anh làm gì thế hả?” Kiều Vân Tiêu tức giận, lập tức gạt tay của anh ta ra.

“Ha ha!” Chloe phá lên cười sảng khoái, xách hành lý nghênh ngang bỏ đi.

Đợi Chloe đi khỏi, Kiều Vân Tiêu quay đầu nhìn Cố Sơ: “Gã này rốt cuộc là cái thứ gì vậy?”

Cố Sơ cũng chỉ còn nước thở dài, nhún vai tỏ ý không biết.



Phía Bắc Kinh, vụ án đang được tiến hành trong căng thẳng. Ngư Khương tiến hành hóa nghiệm, so sánh mẫu vật thu thập được từ tầng hầm của thẩm mỹ viện, rất nhanh đã chứng thực được suy đoán của Lục Bắc Thần. Trong mẫu vật có thành phần silicat rất cao, là thành phần cấu thành montmorillonit, mà đây là một trong những chất hút ẩm thường dùng.

“Nếu dưới tầng hầm của hai thẩm mỹ viện tại Thượng Hải và Bắc Kinh đồng thời sử dụng thì cần cả container chất hút ẩm mới có thể nhanh chóng hút hết thành phần nước trong nhà kho. Phía trinh sát tới giờ đã có động tĩnh gì chưa?” Lục Bắc Thần hỏi.

La Trì nhanh chóng nhận được thông tin, thành viên của tổ trinh sát đích thực phát hiện được dấu vết di chuyển những thùng hàng dạng lớn dưới tầng hầm. Dựa vào mức độ mới cũ của dấu vết lăn đè do ma sát mà thành, có thể thấy đợt chất hút ẩm này đích thực mới được vận chuyển tới gần đây. Cảnh sát lại điều tra tình hình vận chuyển bằng đường hàng không hoặc hàng hải gần đây của cả thẩm mỹ viện, đích thực có một lô hàng được tiến hành vận chuyển. Nếu xét theo hạn sử dụng của chất hút ẩm, thì chất đã dùng lâu không thể được thay thế dồn dập như vậy, thế nên có thể phán đoán trong nhà kho trước đây chưa từng sử dụng chất hút ẩm.

“Dưới tầng hầm có đặt mỡ và máu sẽ tạo ra khí ẩm, hơn nữa cũng sẽ tỏa ra một thứ mùi khác lạ, sử dụng chất hút ẩm với lượng lớn có thể nhanh chóng giải quyết những vấn đề này.” Lục Bắc Thần kiểm tra kết quả kiểm nghiệm rồi nói.

Theo phân tích của nhân viên trinh sát về các vết hằn, vết kéo tại hiện trường, montmorillonit trong góc có lẽ do thùng hàng bị vỡ mà rơi ra. Còn Ngư Khương thông qua việc kiểm tra các số liệu đã phát hiện màu sắc của montmorillonit sở dĩ biến đổi khác lạ là vì bên trong có xen lẫn muối Kali, ngoài ra còn phát hiện thành phần huyết thanh.

“Nếu máu được bảo quản dài kỳ, ngoài những yêu cầu đối với nhiệt độ nơi bảo quản ra, quan trọng nhất chính là chất chống đông. Máu người trong tình trạng bình thường chỉ khoảng dưới mười phút là sẽ đông, hơn hai mươi tiếng đồng hồ sau sẽ tách huyết thanh ra. Thế nên bất luận dùng vào mục đích gì, muốn bảo tồn máu thì bắt buộc phải sử dụng chất chống đông. Muối Kali là một chất chống đông thường dùng, tác dụng chủ yếu của nó là có thể kết hợp với Canxi trong máu tạo thành phức chất vòng càng cua, khiến cho Canxi mất đi tác dụng làm đông máu, để đạt được tác dụng ngăn cho máu đông. Sở dĩ phát hiện được huyết thanh trên chất hút ẩm, bước đầu suy đoán vì máu trước kia được đặt tại đây, trong quá trình di chuyển đã xảy ra tình trạng rơi rớt hoặc phun trào, vì thế mà đông lại, xen lẫn vào chất hút ẩm.” Lục Bắc Thần phân tích.

La Trì nhìn xung quanh rồi chỉ tay vào góc tường. Lục Bắc Thần nhìn qua, trong góc có dựng mấy chiếc điều hòa cao hơn đầu người, sắc mặt anh lập tức nặng nề. Cho dù rất nhiều sự thật đã bày ra trước mắt nhưng nghĩ tới sự thật người ta vẫn không thể nào vui lên được. Nếu trong nhà kho chỉ đặt một số máy móc chỉnh hình như hiện tại thì mấy thứ này cần gì điều hòa?

“Người chịu trách nhiệm vẫn chưa lộ mặt?” La Trì hỏi cấp dưới.

“Đã nhận được thông báo, người chịu trách nhiệm đang trên đường trở về Bắc Kinh.”

“Tôi muốn gặp người chịu trách nhiệm thẩm mỹ viện trong thời gian sớm nhất.” La trì hạ lệnh.

“Sếp yên tâm, tại sân bay đã sắp xếp ổn thỏa người của chúng ta rồi.”



Từ sau khi qua tết Trung thu, Hứa Đồng luôn ngủ không ngon giấc, trở về Bắc Kinh rồi lại càng vậy. Cho dù miễn cưỡng chợp mắt cũng liên tục gặp ác mộng. Cô từng tới gặp bác sỹ, sinh lý không có vấn đề gì, bác sỹ chỉ khuyên là áp lực công việc quá lớn, phải để tâm tư được bình ổn. Cô đã uống rất nhiều melatonin, kết quả là chất lượng các giấc ngủ vẫn lúc tốt lúc tệ. Khoảng thời gian này cô bắt đầu uống thuốc ngủ, từ một vỉ dần dần tăng lên ba vỉ.

Hôm nay họp hành xong, thuốc bắt đầu phát tác, khi Hứa Đồng mở mắt ra thì đã là hoàng hôn. Cả một khoảng tịch dương đổ nghiêng xuống khung cửa sổ sát sàn. Cô nhìn chằm chằm lớp kính thủy tinh trước mặt rất lâu mới chợt nhận ra cái bóng trên đó là mình.

Lúc đi lấy nước có người gõ cửa, chẳng hiểu sao tay cô chợt run lên, chiếc ly thủy tinh rơi xuống thảm trải sàn, phát ra một tiếng im lìm. Là thư ký của phòng hành chính, sau khi đẩy cửa đi vào, sắc mặt cô ấy có chút thiếu tự nhiên: “Trợ lý Hứa, có người tìm chị.”

Hứa Đồng nhặt chiếc ly dưới đất lên, nhìn về phía cửa, sau lưng người thư ký là hai cảnh sát.



Bắc Kinh vào thu, về đêm trời rất lạnh, mấy ngày nay nhiệt độ lại còn giảm xuống. Còn chưa tới mấy ngày tập trung cung cấp nhiệt, đi tới đâu cũng lạnh lẽo.

Trung tâm Ngân Thái, một buổi trình diễn thời trang vừa kết thúc, các nhân viên vẫn chưa về, đang dọn dẹp hội trường. Cùng ở lại với các nhân viên còn có Lăng Song. Khi phía tổ chức đã đi gần hết, chỉ còn mình cô ở lại. Gần hai tháng chuẩn bị chỉ vì hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi. Đây là một buổi trình diễn sáng tạo mới lạ, lấy từ thiện làm mục đích, thu hút rất nhiều các ngôi sao điện ảnh, truyền hình nổi tiếng trong nước, các nghệ sỹ, ca sỹ cùng các người mẫu hàng đầu. Cũng có không ít báo đài tham gia hoạt động lần này, toàn là các phóng viên tới từ khắp các thành phố, ngồi đầy khắp ghế ngồi của cánh truyền thông.

Các đồ thủy tinh Swarovski được thổi thủ công, các đồ dao dĩa của Ý được chế tạo công phu, rượu vang được vận chuyển bằng đường hàng không từ khu Bourgogne của Pháp, bánh ga tô được trang trí tỉ mỉ bởi đầu bếp được đặc biệt thuê về từ nhà hàng Michelin, các món ẩm thực của các quốc gia được mười hai đầu bếp nổi tiếng thế giới chế biến tại chỗ… Mấy buổi tiệc kiểu này chưa bao giờ thiếu sự xa hoa. Dưới những bộ vest là lượt, những chiếc váy xa xỉ là từng trái tim đang tìm kiếm cơ hội nổi danh để leo lên nấc thang thành công.

Lăng Song chưa bao giờ phủ nhận mình thật ra cũng ‘gần mực thì đen’. Đã bước đi trên con đường này năm, sáu năm rồi, rất nhiều người, rất nhiều chuyện cô đã quá quen. Trong hội trường đã không còn ồn ào nhưng điều hòa trung tâm vẫn còn đang bật. Cô không muốn ra ngoài. Sau khi náo nhiệt qua đi, ở thành phố xa lạ này, bước ra cửa sẽ khiến cô không còn nơi nào để đi. Cô co ro trên sofa, đắp một chiếc khoác rộng thùng thình lên người, yên lặng quan sát những con đường đã đèn hoa rực rỡ mà người xe vẫn tập nập đua chen dưới chân mình. Rồi cô lại kéo chiếc áo vest cao lên bả vai, lấy một chút ấm áp hiếm hoi, quý giá. Năm sáu năm với đối với các ngành nghề khác có lẽ chẳng là gì nhưng trong cái giới thời trang này đã có thể dùng từ ‘từng trải’ để đánh giá bản thân. Những con người và những câu chuyện trong cái vòng luẩn quẩn này thay đổi quá nhanh. Có người chớp mắt đã đi qua, còn chưa kịp tỉnh lại đã sớm đóng bụi.

Cô đứng trên cao thì số danh thiếp nhận được trong mỗi một hoạt động cũng thêm nhiều. Lăng Song nhìn xuống lòng, rút từ trong túi áo khoác ra một tập danh thiếp dày cộp, đủ loại người, danh thiếp bọc bên ngoài họ cũng muôn màu muôn vẻ. Trong số những tấm danh thiếp này, có quản lý ngôi sao, có nhà báo phóng viên, có nhà sản xuất, có tổng giám đốc những công ty điện ảnh, có chủ biên, tổng biên tập, còn có không ít các doanh nhân…

Lăng Song chẳng thèm nhìn, giơ tay lên, danh thiếp bay đầy trời như những bông tuyết trắng. Có nhân viên bước lên, nhìn thấy danh thiếp rơi khắp đất rồi lại nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Lăng Song, rất lâu sau mới hỏi: “Chị vứt hết ạ?”

Cô uể oải gật đầu. Đã không cần thì không khác gì rác rưởi, giống như những kẻ cô không muốn tiếp xúc mà vẫn phải tiếp xúc vậy. Khi cô mới bắt đầu vào nghề, những danh thiếp này giống như phao cứu sinh vậy, gọi hết cuộc điện thoại này tới cuộc điện thoại khác chẳng biết mình đã bị từ chối bao nhiêu lần. Bây giờ cô đã đứng trên đỉnh cao của giới thời trang, thế là lại có quyền lựa chọn giao lưu. Tới tận bây giờ cô mới hiểu rõ một đạo lý. Những người cao hơn tiêu chuẩn của bạn, không phải bạn muốn quen là có thể quen được, thế giới không thuộc về bạn thì không phải cứ muốn chen vào là có thể chen vào. So với việc khom lưng uốn gối, chi bằng bạn cứ leo lên được bậc thang đó đã rồi tính. Khi bạn đứng trên cao, tự nhiên sẽ có những người ở trên cao chơi cùng bạn.

Ngoài cửa sổ gió thu thổi rít, cho dù ở trên cao cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng lá hòe bị thổi bay khắp nơi. Lăng Song thay đổi tư thế, nhìn chăm chú lên ngọn đèn trên đỉnh đầu như đang suy tư điều gì. Có những ngọn đèn được lắp tạm thời vào hội trường, các nhân viên đang tháo xuống. Đầu óc cô trống rỗng mười mấy phút, ánh đèn kia dường đi nhòa đi, trở thành một ánh sao thoắt ẩn thoát hiện, vụn vặt, mông lung tầm nhìn.

Cô đã từng nói với chàng trai nhanh nhẹn ấy rằng: Em lớn bằng từng này mà chưa được nhìn thấy đom đóm đấy. Thế là, vào một buổi tối nào đó, anh đưa cô ra vùng ngoại ô, bắt cho cô rất nhiều đom đóm. Chiếc túi vải nhỏ trắng tinh được chiếu sáng rực, trở thành vì sao lấp lánh nhất. Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, tay nắm tay cùng mở chiếc túi ra. Cả đàn đom đóm loạng choạng bay ra. Năm ấy là lần đầu tiên cô biết tới vẻ đẹp của đom đóm. Cô thích lắm, ngẩng đầu nhìn mãi cho tới khi chúng bay xa hẳn. Còn anh thì vẫn ngắm nhìn gương mặt cô rồi dịu dàng nói với cô: Em đẹp lắm.

Cô nép trong lòng anh và hỏi: Người anh thích chẳng phải Cố Sơ sao?

Anh rất lâu không trả lời. Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cũng nhìn cô, trong đôi mắt như có ánh sáo lướt qua, sáng bừng. Một lúc sau, anh cúi đầu hôn lên môi cô. Cô không nhúc nhích, đón lấy sự nhiệt tình đang dần dần được thổi bùng lên của anh. Năm ấy có mùi vị của mùa hạ. Trong không khí vẫn còn thoang thoảng hương hoa, còn cả mùi hương của anh. Ánh trăng sáng trên cao, cơ thể thuần khiết như trăng của cô lọt vào đáy mắt anh. Thân thể anh rắn chắc khác với cô. Tối ấy cô bám lấy bả vai anh, thoát xác trở thành một người phụ nữ dưới tiếng thở dốc của anh.

Anh là người đàn ông của cô, tới bây giờ vẫn là người đàn ông duy nhất của cô. Khi đối mặt với gương mặt giống y như đúc ấy, cô không thể dũng cảm như Cố Sơ, đành chọn cách thoái lui. Có người chọn cách đối mặt, giống như Cố Sơ. Cũng có người chọn cách lãng quên, giống như cô. Đã không phải người đàn ông của cô thì có giống nữa cũng không phải.

Khi người nhân viên bước lên, khóe mắt Lăng Song đã ửng đỏ. Thấy có người lại gần, cô giơ tay dụi dụi mắt. Đoạn ký ức xưa cũ ấy bị ánh đèn đường thành phố thay thế. Người nhân viên nhắc cô nên về rồi, hội trường đã thu dọn sắp xong, chỗ này cần phải tắt điện. Lăng Song đứng dậy, mặc áo khoác vào, sau khi bước ra khỏi hội trường, hành lang cực kỳ yên ắng. Trời lạnh rồi, người làm thêm giờ cũng ít đi. Qua giờ tan ca, trời lại tối thêm một chút, cả khu văn phòng cũng không còn ồn ào. Ra khỏi tòa nhà là lập tức lạnh ngắt, Lăng Song kéo sát chiếc áo khoác để ngăn làn gió đông. Xe đã bị đồng nghiệp lái đi, cô gọi một chiếc xe. Lúc đợi xe lại chợt nhớ tới Tiêu Tiếu Tiếu bèn gọi điện thoại cho cậu ấy.

Lại rất lâu không có ai nhận máy. Con người này rốt cuộc bị làm sao không biết, ra nước ngoài mà suốt ngày không bắt máy. Đang mải nghĩ thì có hai người mặc cảnh phục từ chỗ đỗ xe đi tới. Lăng Song không để ý, chẳng ngờ họ đi tới trước mặt cô thì dừng bước. Lăng Song cứ tưởng mình chắn đường của họ, đang định dịch sang bên cạnh thì nghe thấy một trong hai cảnh sát lên tiếng: “Cô Lăng Song phải không?”

Lăng Song sững người.

Người vừa nói giơ thẻ ngành ra: “Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan tới vụ án chia xác nửa tháng trước. Mời cô đi theo chúng tôi.”

“Hả?”



Thượng Hải, nhà Tây. Đêm đã khuya, dường như cả gió cũng ngừng lặng, chiếc lá lơ lửng trên cành cây cũng đứng im. Từ góc đường có một chiếc xe chầm chậm đi tới, cuối cùng dừng lại ở một vị trí cách nhà Cố Sơ khoảng trăm mét. Sau khi đỗ xe rồi, Chloe đội chiếc mũ của áo khoác lên đầu, cả gương mặt tuấn tú chìm trong bóng tối. Anh ta đeo một chiếc balo hai quai rất to, cùng một màu với bộ trang phục màu đen. Anh ta bước đi bình thường, khi ngang qua cửa nhà Tây của Cố Sơ thì liếc thấy chiếc xe đen cách đó không xa. Anh ta biết bên trong chính là đám vệ sỹ 24 tiếng thay phiên nhau bảo vệ sự an toàn của Cố Sơ.

Làm bạn của Lục Bắc Thần, Chloe nên bước tới chào hỏi vệ sỹ của cậu ấy nhưng bây giờ anh ta không muốn, vì nếu giờ này mà để vệ sỹ bắt gặp anh ta vào nhà Cố Sơ, chưa biết chừng họ lại mách Lục Bắc Thần. Lắc lắc đầu, Chloe vòng sang bên kia nhà Tây, né tránh tầm nhìn của đám vệ sỹ, anh ta quan sát tình hình tường bao xung quanh. Anh ta nhảy vọt một cái gọn gàng, nhún người rơi xuống vườn nhà Tây. Không ngừng nghỉ, anh ta lại tiếp tục mượn đường ống nước lộ ra ngoài, leo lên tầng hai cực nhanh. Nơi này thông thẳng tới phòng sách, cửa sổ là kiểu cổ, dù có khóa cũng dễ mở, chút chuyện vặt này không làm khó được anh ta. Cứ như vậy, từ dưới nhà leo lên tầng hai, Chloe mất chưa tới ba phút.

Giờ này Cố Sơ đã ngủ từ lâu. Hành lang không bật đèn, đành bước thẳng nhờ ánh trăng. Mặc dù ban ngày Chloe từng tới đây nhưng chưa lên tầng hai, thế nên chưa nắm rõ được kết cấu tầng trên. Anh ta lần mò trong bóng tối, đẩy một cánh cửa ra. Trong phòng có mùi thơm con gái thanh ngọt. Anh ta biết mình tìm đúng rồi, có lẽ đây chính là phòng ngủ. Trên thảm trải sản có một đống đen xì xì, Chloe đang mải nghĩ phải dùng cách gì để đánh thức Cố Sơ dậy mà không làm cô hoảng sợ, hoàn toàn không để ý dưới chân mình, lập tức giẫm lên. Thứ gì đó mềm mềm, anh ta nhất thời không biết là gì, bước hẫng một cái, cả người ngã sõng xoài xuống giường.

Dưới người cũng mềm mềm, ngay sau đó là tiếng kêu thét của Cố Sơ, cực kỳ chói tai trong một đêm tối như thế này. Chloe kinh hoàng, vội bịt chặt miệng cô lại. Cố Sơ đang định cắn anh ta thì anh ta thì thầm: “Còn hét nữa tôi hôn cô đấy.”

Vừa nghe thấy là giọng Chloe, Cố Sơ lại càng cắn mạnh. Chloe kêu đau, vội buông tay: “Là tôi đây, không nhận ra giọng tôi sao?”

“Anh đứng dậy cho tôi!” Cố Sơ ra sức đẩy anh ta qua một bên rồi trở mình bò dậy khỏi giường. ‘Tách’ một tiếng, cô bật đèn lên, nhìn Chloe đang trồng cây chuối một bên, khẽ quát: “Anh có bệnh à, nửa đêm chạy tới nhà tôi làm gì? Đợi đã, sao anh vào được đây?” Cô làm mặt cảnh giác.

Chloe xoa tay, ngồi dậy, lúc này mới nhìn rõ dưới đất có một chiếc gối ôm rơi xuống, chẳng trách giẫm lên lại mềm mềm. Còn về việc ban nãy ngã xuống dưới người cũng mềm mềm… Anh ta nhướng đôi mắt hoa đào nhìn Cố Sơ. Cô mặc váy ngủ màu trắng, mái tóc để thả, dưới váy là từng đường nét lồi lên. Anh ta cười hì hì, tỉ mỉ hồi tưởng lại ban nãy, hóa ra cũng để lại chút dư vị.

“Còn không nói là tôi báo cảnh sát đó!” Cố Sơ nhìn chằm chằm ánh mắt ‘đầy ý đồ xấu’ của anh ta, quát to.

Chloe không chọc cô nữa, vội vàng giải thích: “Chẳng phải cô muốn cứu Tiếu Tiếu sao? Tôi tới là để đón cô đi cùng.”

“Á?”

Cố Sơ đầy một bụng nghi vấn, đang định hỏi lại cho rõ ràng thì nghe thấy dưới nhà vọng lên tiếng chuông cửa. Chloe sụp đổ: “Ông trời ơi!”

Cố Sơ không kịp ‘hỏi cung’, vội khoác áo đi xuống nhà, cất giọng hỏi qua cánh cửa: “Ai đó?”

“Cô Cố, muộn vậy rồi mà đèn trong phòng ngủ của cô lại sáng, xảy ra chuyện gì thế ạ?”

Là vệ sỹ, đây là thời điểm họ cảnh giác nhất.

Cố Sơ quay đầu lại nhìn, Chloe đã lẳng lặng đi xuống nhà từ lúc nào, đang ung dung ngồi lên sofa cười với cô. Cô cảm thấy ghê, da gà nổi khắp người, nói vọng ra ngoài: “Không có gì, tôi chỉ gặp ác mộng thôi.”

“Nếu có chuyện gì, cô Cố cứ báo với chúng tôi bất kỳ lúc nào.”

“Được, cảm ơn.”

Vệ sỹ đi rồi, Cố Sơ hùng hổ đi tới trước mặt Chloe, còn chưa lên tiếng chất vấn, Chloe đã cướp lời trước: “Cái cậu Lục Bắc Thần này khôn lắm, chuyện cảnh sát không được làm thì bắt tôi làm, ví dụ như phá hoại gì đó. Muốn cứu Tiêu Tiếu Tiếu, đi giờ này là thích hợp nhất. Đột nhập thẩm mỹ viện lúc nửa đêm, điều tra rõ ràng.”

“Anh đường hoàng đi vào nhà là được rồi, sao lại phải lẻn vào lén lút như trộm thế hả?” Ban nãy Cố Sơ nhìn rất rõ, khóa cửa nhà không bị hỏng, nhưng cửa phòng sách lại mở toang, gió từ cửa sổ vù vù thổi vào trong. Có cửa đàng hoàng thì không đi, cứ nhất quyết phải leo cửa sổ? Sao không ngã chết toi đi?

Chloe cười ‘vô tội’: “Trong điện thoại, Lục Bắc Thần đã hạ ‘tử lệnh’ cho tôi rồi, tôi mà dám đưa cô đi mạo hiểm, cậu ấy quay về nhất định sẽ giết chết tôi. Thế nên cô mà muốn đi với tôi trước hết phải giấu được đám vệ sỹ kia.”

“Sao có thể giấu được họ? Tôi cũng phải đi ra ngoài chứ?”

“Đơn giản thôi, trèo ra ngoài.”

Cố Sơ á khẩu.

Điện thoại của tầng một đột ngột vang lên, đồng thời làm Cố Sơ và Chloe giật nảy mình. Chloe gần như ngã rạp ra sofa, ôm tim nói: “Thời đại nào rồi mà còn có máy bàn hả?”

Cố Sơ mặc kệ anh ta, đi tới bên máy bàn. Điện thoại là Lục Bắc Thần đặc biệt lắp đặt. Nói theo lời của anh thì gọi vào di động không thể chắc chắn được cô có ở yên trong nhà hay không, máy bàn là có thể bảo đảm chắc chắn nhất cô đang ở nhà nghiêm túc học hành. Số máy bàn cũng chỉ có mình anh biết, giờ này gọi tới chắc chắn cũng chỉ có anh mà thôi.

Khoảng hơn nửa phút sau cô mới nhấc máy, lại không thể để giọng nói của mình quá tỉnh táo, cô cố tình lơ mơ ‘alô’ một tiếng.

“Em gặp ác mộng à?” Lục Bắc Thần ở đầu kia khẽ cười.

Da đầu Cố Sơ căng ra, đám vệ sỹ ngoài cửa quả nhiên đầy trách nhiệm, mới đó đã thông báo cho anh rồi. Cô khẽ ‘ừm’ một tiếng, không nói thêm gì. Lục Bắc Thần rất nhạy bén, cô sợ nói nhiều sai nhiều.

“Chắc chắn là không có chuyện gì chứ?” Anh hỏi.

“Anh còn mong em gặp chuyện gì à?” Cố Sơ cố tình làm nũng.

Bên kia cười rất nhẹ, như có chút cưng chiều: “Không có chuyện gì thì tốt, muộn lắm rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”

“Oh.” Cô đáp lại rồi hỏi ngay: “Phía các anh điều tra ra sao rồi?”

“Mọi chuyện thuận lợi.”

Cố Sơ cắn môi: “Thế… anh chú ý an toàn đấy.” Cô giữ lại một câu trong lòng, cô mong anh có thể sớm quay trở về.

“Ừ.”

Sau khi cúp máy rồi, Chloe ở bên cạnh chua xót nói: “Nanh vuốt của Lục Bắc Thần đúng là giăng khắp mọi nơi.”

“Sao? Đi bây giờ chứ?” Cố Sơ hỏi thẳng.

Chloe đánh giá cô từ trên xuống dưới: “Cô mặc thế này á? Người muốn giết cô đứng ở góc đường là có thể nhắm chuẩn vào cô để nổ súng. Có quần áo đen không? Thay vào!”

Không cần anh ta nhiều lời, Cố Sơ đương nhiên hiểu. Cô chuồn lẹ vào phòng thay đồ, lục tìm một bộ quần áo đen.



Mười mấy phút sau, một cái bóng đen trèo ra khỏi tường, một cái bóng đen khác giẫm lên một đống đồ đạc được xếp cao, cũng trèo lên được tường mà không tốn quá nhiều sức. Bóng đen bên ngoài tường giơ tay lên: “Nhảy đi! Tôi đỡ!”

Vừa dứt lời, bóng đen trên tường đã nhảy ngay xuống. Cả hai người lập tức ngã dúi dụi xuống đất. Chloe trở thành cái đệm thịt, bị Cố Sơ đè lên, trên đầu sao nổ đôm đốp, suýt nữa thì tắt thở. Cố Sơ không sao, bò dậy khỏi người anh ta, nhảy chồm chồm một hai cái: “Hi, sử dụng hết khả năng leo trèo cây cối của tôi lúc nhỏ rồi.”

Chloe cũng bò dậy, lắc lắc cổ, nhe răng rồi lại không dám nói quá to, chỉ có thể hạ thấp giọng: “Tôi còn chưa hô bắt đầu cô đã nhảy rồi, muốn đè chết tôi hả?”

“Làm sao tôi biết được anh chưa chuẩn bị xong?” Cố Sơ cười gian, coi như trả thù. “Này, còn không đi đám vệ sỹ phát hiện ra đấy.”

Chloe lẩm bẩm: “Giống thì như đóa tường vy, thực chất là hoa hồng, khắp người đầy gai nhọn!”

“Cảm ơn đã khen.” Cố Sơ cười.

Né tránh tầm nhìn của đám vệ sỹ, hai người rảo bước quay trở về xe. Cố Sơ ngồi lên ghế lái phụ, không gian nhỏ hẹp khiến người ta khó chịu. Cô thắt xong dây an toàn: “Đằng nào cũng thuê xe sao không thuê cái nào to to tý.” Đi thuê cái Chery bé tý hin, nghĩ kiểu gì vậy?

“Tôi vốn định thuê xe đua cơ nhưng mà ầm ĩ quá, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là cái này tốt, tiết kiệm lại tiện lợi.”

Cố Sơ câm nín.

“Ngồi vững đấy.” Chloe khởi động xe.

Đúng lúc này, di động vang lên, chiếc xe đột ngột dừng lại.

“Sao cô mang di động?” Chloe căng thẳng hỏi.

Cố Sơ vừa móc di động ra vừa nhìn anh ta: “Ra ngoài dĩ nhiên phải đem di động rồi, lỡ có chuyện gì còn cầu cứu chứ.” Cô cầm di động lên xem, là Lục Bắc Thần.

Cô lập tức trợn tròn mắt: “A! A! A!” Cô chỉ tay vào di động, mãi không dám nhận. Chloe nhìn qua rồi hỏi: “Chẳng phải nãy vừa gọi sao?”

Cố Sơ cũng không biết có chuyện gì, đành bấm bụng nghe máy.

“Em đang ở đâu?” Đầu kia, Lục Bắc Thần khẽ hỏi.

Tóc tai Cố Sơ sắp dựng đứng cả lên. Cô hắng giọng: “Ở nhà mà.” Trong xe cũng khá yên tĩnh, không nghe thấy tạp âm.

“Đưa di động cho Chloe.”

“Hả?”

“Đưa di động của em cho cậu Chloe ngồi bên cạnh, bảo cậu ấy nghe điện thoại một chút.” Lục Bắc Thần nhấn mạnh thêm lần nữa một cách cực kỳ kiên nhẫn.

Cố Sơ suýt nghẹt thở, nắm chặt di động, mở cửa xe rồi bắt đầu ngó nghiêng xung quanh. Sao anh biết cô và Chloe đang đi cùng nhau? Chloe cũng không phải người ngốc, nhìn nét mặt của Cố Sơ là trong lòng cũng đã đoán ra bảy, tám phần. Anh ta cầm lấy di động, thở dài nặng nề: “Hi!”

“Tôi cảnh cáo cậu, Cố Sơ mà thiếu một sợi lông nào tôi cũng sẽ lấy mạng cậu.” Lục Bắc Thần mất hết vẻ dịu dàng, giọng điệu chuyển lạnh, đầy uy nghiêm…

~Hết chương 298~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi