BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Gọi xong, cô chần chừ không nói, Lục Bắc Thần phát giác ra tâm trạng của cô, cười hỏi cô gặp phải khó khăn gì. Một lúc lâu sau mới dịu đi cảm giác tắc nghẹn nơi cổ họng, nhưng vừa mở miệng, nước mắt đã tuôn rơi, mặc dù chưa òa khóc nhưng mũi đã sụt sịt.

“Em sao thế?” Lục Bắc Thần bị cô làm cho căng thẳng.

“Em không sao.” Cố Sơ ra sức thầm mắng bản thân vô dụng rồi lại bấu mạnh vào người, mới chuyển hóa được cảm xúc suýt nữa thì mất kiểm soát. Cô nói: “Em không biết sau này mình có là một bác sỹ giỏi hay không…”

Lục Bắc Thần không vỗ về mù quáng, anh hiểu rõ Cố Sơ, nếu không gặp chuyện gì cô tuyệt đối sẽ không nói vậy, phải biết rằng mấy ngày nay cô vẫn tràn đầy hứng khởi. Anh hỏi tình hình của cô, cô vẫn luôn nói sung sướng nói với anh rằng cảm giác rất tuyệt. Anh trầm mặc một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Cố Sơ suýt nữa thì định kể cho anh nghe cảnh nhìn thấy trong phòng mổ, nhưng vẫn kiềm chế, ngẫm nghĩ rồi nói: “Em… Hôm nay em vào phòng mổ.”

“Sau đó thì sao?”

Cô ra sức bặm môi, siết chặt ngón tay: “Sau đó nhìn thấy Tiếu Tiếu thuần thục dùng dao mổ, em cảm thấy em kém cậu ấy quá xa.”

Trước nay vẫn tài năng, bỗng nhiên lòng tự trọng chịu tổn thương sẽ gây ra sự nhiễu loạn về tâm lý, đây là chuyện thường gặp, thế nên nghe cô nói vậy, Lục Bắc Thần cũng hiểu một cách hợp logic. Anh cười khẽ: “Được lên bàn mổ ngoài khả năng còn phải tích lũy rất nhiều kinh nghiệm thực tiễn, Tiếu Tiếu đâu phải ngày đầu tiên đã được lên bàn mổ, rồi một ngày em cũng làm được.”

“Ừm.” Cô buồn bã.

Trong lòng đầy ân hận, cô biết rõ Lục Bắc Thần bận rộn cỡ nào, gọi cho anh thế này ngoài việc khiến anh thêm lo thì chẳng có tác dụng gì, lẽ nào cô không dám lên bàn mổ còn cần Lục Bắc Thần tận tay chỉ dạy hay sao? Sự thay đổi tâm lý này, anh ở Bắc Kinh xa tầm tay với, chỉ có cô giúp được bản thân mình mà thôi. Anh đang tiếp xúc toàn với những vụ án lớn liên quan đến mạng người, cô lại vì cảm xúc của bản thân mà khiến anh thêm bối rối, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy áy náy.

Lục Bắc Thần ở đầu kia vẫn rất nhẫn nại, khuyên cô: “Mọi việc cứ từ từ, em vừa quay lại trường, mặc dù là năm cuối nhưng dù sao cũng đã rất lâu rồi không tiếp xúc với lâm sàng. Đừng gấp gáp, hãy cho mình thời gian thích ứng.”

“Em không sao rồi, chỉ là tâm lý hơi khó chịu chút xíu thôi.” Cô không muốn anh lo lắng, nếu không sẽ cảm thấy mình đúng là tệ hại.

Lục Bắc Thần cười: “Sinh viên sắp tốt nghiệp là hay hoang mang về xã hội, em cũng vậy thôi.”

“Em đi làm rồi.” Cố Sơ phản bác.

“Mấy công việc nửa vời.” Lục Bắc Thần cho cô một đánh giá không nặng không nhẹ: “Sau này em phải nắm giữ sự sống chết của người bệnh, nên áp lực lớn là chuyện thường thôi.”

Cố Sơ mím môi: “Đâu có nghiêm trọng như anh nói.”

“Bác sỹ Cố à, tốt nhất y thuật của em nên tốt một chút, nếu không đưa tới chỗ anh lại lãng phí thời gian của anh.” Anh chọc cô.

Cố Sơ bật cười, tâm trạng khá hơn một chút: “Em không để anh có cơ hội bắt thóp đâu.”

Có người gọi Lục Bắc Thần, cô nghe rất rõ ràng là tiếng của La Trì, chắc chắn là lại thảo luận vụ án, lập tức nói: “Em không sao rồi, anh làm việc đi.”

“Tối anh gọi cho em.” Lục Bắc Thần nói.

“Ừm…”

Lúc sắp cúp điện thoại, cô lại gọi tên anh.

Anh cười: “Sao thế?”

“Em… nhớ anh.”

Cô nhớ anh rồi, dù gặp hay không gặp cũng nhớ vô cùng. Cảm giác này rất kỳ lạ, khi Lục Bắc Thần ở Thượng Hải cũng vậy, anh ở ngay bên cạnh cô cũng nhớ nhung, dù ở trong lòng anh cũng giống như chỉ cần buông tay thôi là anh sẽ không còn nữa. Có lẽ vì xung quanh có quá nhiều người, cô càng yêu sâu đậm thì càng sợ đánh mất.

Kết thúc cuộc điện thoại, cô vừa đút di động vào túi thì nghe có giọng nói vọng xuống: “Được bạn trai an ủi một lát, tâm trạng khá lên rồi à?”

Cố Sơ quay đầu lại nhìn, là Tiêu Tiếu Tiếu. Nhớ lại cảnh tượng sáng nay trong phòng phẫu thuật, mặt cô chỗ trắng chỗ đỏ. Cô không nói gì, cuộn hai chân ngồi lên ghế gỗ. Tiêu Tiếu Tiếu ngồi xuống bên cạnh cô, đưa cho cô một cốc trà sữa nóng. Cố Sơ đón lấy, không uống, chỉ dùng để ủ ấm.

“Không ăn gì cũng phải uống chút nước chứ?” Tiêu Tiếu Tiếu nhìn cô, nói.

Cố Sơ lắc đầu: “Cũng không uống nổi.”

“Tớ còn tưởng Lục Bắc Thần giỏi an ủi cậu lắm cơ.”

Cố Sơ khẽ thở dài: “Tớ không nói với anh ấy sự thật.”

“Vì sao lại giấu?”

Cố Sơ cảm thấy lòng bàn tay ấm áp hơn một chút, khí lạnh cũng tan đi nhiều. Cô cụp mắt: “Sự thật là ngay bản thân tớ cũng không biết mình đang sợ cái gì, nhưng khi đứng trong phòng phẫu thuật tớ không thể ở lâu thêm.”

“Trước đây cậu từng làm trị liễu giải mẫn cảm mà, lẽ nào lại mẫn cảm với máu?” Tiêu Tiếu Tiếu nghi hoặc hỏi.

Cố Sơ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: “Hình như không phải mẫn cảm với máu.”

Tiêu Tiếu Tiếu gật đầu: “Phải, cậu ở bên cạnh giáo sư Lục lâu như vậy rồi, nếu thị giác cảm thấy không thoải mái thì khi nhìn thi thể sẽ kích thích mãnh liệt hơn chứ.”

Cố Sơ đặt cốc trà sữa qua một bên, thở dài nặng nề. Lục Bắc Thần từng lệnh cho Ngữ Cảnh giải mẫn cảm cho cô nhưng Ngữ Cảnh quá ‘hiền từ’, cộng thêm sau đó cô cũng không tiếp xúc với vụ án nữa nên chuyện này cũng dang dở.

Trầm mặc một lát, cô lại hỏi: “Bệnh nhân buổi sáng sao rồi?”

Nét mặt Tiếu Tiếu lạnh nhạt: “Bệnh nhân bị biến chứng não bộ, phẫu thuật cung động mạch chủ, tuổi cao khiến cho phẫu thuật tồn tại nguy hiểm cao, sóng huyết áp luôn không ổn định, không cấp cứu được.”

Trái tim Cố Sơ chợt thắt lại, không hiểu sao sống mũi cay xè, khóe mắt lại đỏ rực, trong lòng tắc nghẹn, trong đầu toàn là hình ảnh khi bố mẹ được đưa vào bệnh viện cấp cứu, tiếng những chiếc máy đó liều mạng kêu gào khiến cô sốt ruột phát điên, cả hình ảnh máu ngập tràn đôi mắt khiến người ta nghẹt thở. Tiêu Tiếu Tiếu thấy vậy, kéo cô: “Cậu sao vậy?”

“Người đó chết rồi, phải không?” Rất lâu sau, cô mới bật ra tiếng.

“Đúng vậy.”

Cố Sơ ngước mắt nhìn cậu ấy, thấy nét mặt bình thản, trong lòng có chút khó chịu: “Tiếu Tiếu, một mạng người không còn nữa, sao cậu lạnh lùng vậy?”

Tiêu Tiếu Tiếu hơi sững người, sau đó hỏi: “Thế tớ phải làm sao? Gào khóc một trận à?”

“Đó là bệnh nhân của cậu mà, không phải sao?”

“Đúng thế, hơn nữa đã nhập viện một năm rồi, một năm qua đều do tớ chịu trách nhiệm bệnh tình của ông ấy.”

“Vậy sao cậu còn…”

“Tiểu Sơ, chúng ta làm bác sỹ, không thể trao quá nhiều đồng cảm. Ở những nơi này, ngày ngày phải đối mặt với biết bao cảnh sinh tử, chúng ta cứ động lòng, chẳng phải sẽ mệt chết sao?” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ nói: “Trách nhiệm của chúng ta là trị bệnh cứu người nhưng không thể đặt quá nhiều tình cảm vào người bệnh.”

Nói tới đây, cậu ấy lại thở dài: “Tình cảm của con người có hạn thôi, vượt quá nhiều, người ta ngược lại sẽ trở nên tê dại.”

Cố Sơ nhìn cậu ấy như nhìn một người xa lạ: “Tiếu Tiếu, tớ cảm thấy cậu thay đổi rồi.”

“Không phải tớ thay đổi, chỉ là tớ biết làm sao để trân trọng bản thân mình.” Tiêu Tiếu Tiếu dựa vào ghế gỗ, siết chặt áo, nói: “Tình cảm phải dùng vào lúc thích hợp, nếu không sẽ trở thành làm việc theo cảm tính. Khi chúng ta đi học, giáo sư đã nói rồi, bác sỹ là phải lý trí chứ không được cảm tính.”

Cố Sơ lắc đầu: “Tớ không thảo luận đến vấn đề đạo đức nghề y. Tớ cảm thấy cậu không còn cởi mở như trước nữa.”

“Sau khi trải qua chuyện đó cũng phải cho phép tớ ngẫm suy chứ?” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ nói.

“Tiếu Tiếu, đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Tiêu Tiếu Tiếu nhìn về phía xa, ánh mắt nhạt nhòa: “Ông trời sẽ dạy đạo lý cho chúng ta bằng các cách khác nhau. Chuyện bắt cóc là nỗi đau trong lòng tớ, tớ không muốn nghĩ lại quá nhiều, nhưng không thể không thừa nhận rằng, sau lần bắt cóc này, cuối cùng tớ cũng đã đoạn tuyệt những suy nghĩ không nên có.”

Cố Sơ nghe câu này có chút hoang mang, nhìn về phía cậu ấy: “Suy nghĩ gì không nên có?”

“Kiều Vân Tiêu.”

Cố Sơ thầm sửng sốt, nụ cười trong đôi mắt Tiếu Tiếu hờ hững đến mức khiến người ta tuyệt vọng, cô cảm thấy lo lắng thấp thỏm.

“Bây giờ cuối cùng tớ cũng thức tỉnh rồi. Kiều Vân Tiêu chính là một giấc mơ của tớ, giấc mơ có đẹp thế nào rồi cũng phải tỉnh dậy để đối mặt với hiện thực, không phải sao?”

“Nhưng chẳng phải gần đây anh Vân Tiêu đối xử với cậu rất tốt sao? Anh ấy…”

“Tiểu Sơ.” Tiêu Tiếu Tiếu ngắt lời cô, nhìn về phía cô, mỉm cười nhẹ nhàng nhưng trong mắt Cố Sơ, nụ cười ấy có chút gì cô quạnh: “Trong bữa cơm tối qua, Cố Khải Mân đã cầu hôn tớ.”

Cố Sơ chết sững: “Cậu…”

“Tớ đồng ý rồi.” Nói rồi, Tiêu Tiếu Tiếu giơ tay ra trước mặt cô, chiếc nhẫn kim cương lấp lánh trong quầng sáng có phần bí bách, làm tôn lên sắc mặt nhợt nhạt của Tiếu Tiếu.

“Cậu điên rồi sao?” Cố Sơ sốt sắng: “Người cậu thích là Kiều Vân Tiêu, vì sao lại nhận lời Cố Khải Mân?”

Tiêu Tiếu Tiếu rút tay về, nhét lại vào túi, khẽ thở dài, cất giọng cô đơn: “Cố Sơ, rồi có một ngày cậu sẽ hiểu, mỗi người có một số phận của riêng mình, mà trong số phận này, tớ không đấu lại được, nên đành chấp nhận số phận thôi.”

Một nỗi bi thương chợt trào dâng trong lòng Cố Sơ.



Hai chiếc đèn xanh, hai con rối gỗ.

Một đôi do Cố Sơ ký nhận, đôi phía sau được lấy từ tay Hứa Đồng. Khi La Trì nghiên cứu đèn xanh thì Lục Bắc Thần xem rối gỗ, bài đồng dao đó được phát đi phát lại, đến nỗi La Trì cũng thuộc lòng rồi. Anh ấy nghe mà phát điên: “Bà nội nó, càng nghe bài này càng thấy ma quái!”

Lục Bắc Thần không lên tiếng, so sánh đi so sánh lại hai con rối gỗ, cuối cùng gõ vào cả hai. La Trì không biết anh đang làm gì, vừa định hỏi thì thấy Lục Bắc Thần cầm một con lên, dùng dao rạch ra, chỉ nghe thấy ‘cạch’ một tiếng, rồi có thứ gì rơi bộp xuống đất.

Lục Bắc Thần cầm lên xem, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm nghị. La Trì đứng bật dậy, kinh hoàng: “Thứ gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi