BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Thời gian công bằng với mỗi con người. Trong quá trình du đãng, có lúc con người thúc đẩy sự việc, giống như Lục Bắc Thần và La Trì, họ tranh thủ từng phút từng giây để lật mở từng lớp chân tướng của vụ án; Có lúc là sự việc thúc đẩy con người, giống như Cố Sơ. Các phương diện khác của việc thực tập đều không có vấn đề gì, từ lý luận tới thực tiễn đều khiến các giáo viên rất hài lòng, Cố Khải Mân rất kỳ vọng ở Cố Sơ, không chỉ một lần nói rằng cô có nền tảng lý luận vững chắc trong cuộc họp, thái độ học hành nghiêm túc. Nhưng Cố Sơ lại có một khuyết điểm trí mạng, các thực tập sinh khác, nhất là các sinh viên ngập tràn hứng thú với ngoại khoa đều không có suy nghĩ cự nự phòng phẫu thuật, duy chỉ có Cố Sơ.

Bước vào phòng phẫu thuật cô vẫn đau đầu, ghê tởm, nhất là không nghe được tiếng vang của các loại máy móc trong phòng, lúc nghiêm trọng cô thậm chí còn ngất xỉu. Vì chuyện này, không ít lần Cố Khải Mân thở dài nói với Tiêu Tiếu Tiếu: Là một hạt giống tốt của ngoại khoa thần kinh, rất nhiều suy nghĩ của em ấy rất khá, luôn có thể thoát khỏi những cách tư duy truyền thống. Nhưng nếu như không dám bước vào phòng mổ thì cũng vô ích, dù có là một thiên tài, bệnh viện cũng không thể nhận.

Những lời này thật ra Cố Khải Mân cũng từng nói với Cố Sơ. Cố Khải Mân không phải thầy giáo của cô nhưng lại vượt qua giáo viên tới nói chuyện thẳng với cô, có thể thấy anh ta rất trọng dụng người tài. Cố Sơ cũng sốt ruột, bất luận cô có muốn khắc phục trở ngại tâm lý này cách mấy cũng vô dụng, phản ứng sinh lý của cô như thể xung khắc với phòng phẫu thuật vậy. Giáo viên quy kết phản ứng của cô vào lý do quá ít kinh nghiệm lâm sàng, nhưng trước đây có Cố Khải Mân và Tiêu Tiếu Tiếu bảo đảm, cô mới có thể thuận lợi vào phòng phẫu thuật, thật không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Cố Sơ đổ bệnh, chẳng biết là vì nóng ruột quá kích động vào tim hay bị cảm lạnh thật. Lúc gọi điện cho Lục Bắc Thần, cổ họng cô đã đau nhức, chưa tới nửa tiếng đồng hồ sau đã bắt đầu nặng đầu nghẹt mũi. Cô định đi kê một ít thuốc, khi ngang qua vườn hoa thì vừa hay nhìn thấy Tiêu Tiếu Tiếu đứng gần đó, cảm thấy rất kỳ lạ cô định bước lên hỏi, nhưng vừa dịch được thêm một bước, trong tầm mắt lập tức xuất hiện thêm một người.

Tiêu Tiếu Tiếu không đứng một mình ở đó, người đứng cùng với cô ấy là… Kiều Vân Tiêu.

Hai người đứng cách Cố Sơ một khoảng, cô không nghe được họ nói gì nhưng nghiêng mặt nhìn về phía này, cô có thể nhìn rõ biểu cảm của họ. Kiều Vân Tiêu nhíu mày cực kỳ nghiêm nghị, Tiêu Tiếu Tiếu cúi đầu cụp mắt, đôi tay đút vào túi áo blouse, không nói một câu. Cố Sơ đứng đực ra đó, cõi lòng nặng nề, cho dù không nghe được họ nói gì cô cũng biết nội dung cuộc đối thoại là gì.

Tiêu Tiếu Tiếu chấp nhận lời cầu hôn của Cố Khải Mân, chuyện này cả bệnh viện đều đã biết, giống như một cục diện không thể vãn hồi, cô không ngờ lần này Tiêu Tiếu Tiếu lại dứt khoát như vậy. Thật ra Cố Khải Mân cũng là một người đàn ông không tồi, muốn có danh tiếng có danh tiếng, muốn có tướng mạo có tướng mạo, đối với Tiếu Tiếu quả thực cũng thật lòng. Khi chưa vào bệnh viện cô tưởng Cố Khải Mân thấy Tiếu Tiếu trở nên xinh đẹp mới động lòng mà theo đuổi, vì cô từng nghe Tiếu Tiếu kể mấy lời tương tự, nhưng vào bệnh viện rồi mới biết là không phải. Khi Tiếu Tiếu còn là học trò của Cố Khải Mân, anh ta đã đối xử với cậu ấy rất tốt rồi, chứng tỏ anh ta cũng không phải loại người ưa bề ngoài.

Nhưng con người sợ nhất là so sánh, nếu không có Kiều Vân Tiêu, Cố Khải Mân cũng được coi là long phượng trong loài người, nhưng vì đã có Kiều Vân Tiêu, danh hiệu này trở nên lập lờ. Làm bác sỹ phải cẩn trọng nhẹ nhàng, làm kinh doanh phải thận trọng thâm sâu, một người sâu sắc chín chắn dĩ nhiên sẽ có sức hấp dẫn hơn một người nho nhã. Lòng riêng của Cố Sơ hướng về Kiều Vân Tiêu, mặc dù ấn tượng Cố Khải Mân tạo cho cô cũng không tệ.

Đang mải nghĩ thì cô thấy Tiêu Tiếu Tiếu ngẩng đầu lên, không biết nói câu gì mà Kiều Vân Tiêu sững lại. Nhìn lén kiểu gì cũng ngượng ngập, Cố Sơ định đi bỗng thấy Tiêu Tiếu Tiếu quay phắt lại, một giây sau bị Kiều Vân Tiêu giữ lại. Thay đổi góc độ như vậy, Cố Sơ nhìn thấy đôi mắt Tiêu Tiếu Tiếu rơm rớm, Kiều Vân Tiêu thì sốt sắng.

Có điều, như vậy khiến cả hai người họ đều nhìn thấy cô, cả hai đều ngẩn người.

Cố Sơ đi cũng không phải, không đi cũng không đúng, bỗng chốc cứ đờ ra đó không biết nên làm sao.

Vẫn là Tiêu Tiếu Tiếu phá vỡ cục diện bế tắc, hất tay Kiều Vân Tiêu ra. Lúc đi ngang qua Cố Sơ, cậu ấy không nói gì, vội vàng bỏ đi. Kiều Vân Tiêu không đuổi theo, chỉ đứng sững đó, đáy mắt ngập tràn thất bại. Lát sau, anh ấy bước lên, thấy chóp mũi cô đỏ ửng bèn hỏi: “Em làm sao vậy? Không sao chứ?”

“Câu này em nên hỏi anh mới phải.” Cố Sơ thở dài.

Cô chẳng qua chỉ cảm mạo thôi, nếu Kiều Vân Tiêu đánh mất Tiêu Tiếu Tiếu mới là chuyện lớn.

Kiều Vân Tiêu không nói gì nhưng sắc mặt không ổn lắm, không biết thật sự vì chuyện của Tiếu Tiếu hay vì ánh nắng ngày đông thiếu sức sống, khiến làn da anh cũng nhợt nhạt. Trước đi khi, anh chỉ nói một câu: “Cố gắng chăm sóc bản thân.” Rồi không nói thêm gì nữa.

Cố Sơ đứng yên ở đó rất lâu, cõi lòng thổn thức. Gió thổi qua, đầu óc cô càng thêm váng vất, cô thu chặt quần áo lại, rời đi.



Ở phía Bắc Kinh, mấy người đang tranh luận sôi nổi về kết quả giám định DNA.

Ngư Khương kiên trì cho rằng máy tính bị hỏng, Phan An chê cười cô vứt hết kiến thức chuyên ngành đi rồi, cho dù kết quả có vấn đề thì cũng không phải chuyện của máy tính, có trách thì trách hệ thống mạch dẫn xảy ra vấn đề. Ngữ Cảnh thấy họ cứ tranh cãi qua tranh cãi lại, chỉ coi như xem trò vui. Suy nghĩ của Chloe thì khá táo bạo, xua tay nói: Có gì mà kỳ lạ đâu? Đều là người một nhà cả!

Lục Bắc Thần đón lấy tài liệu máy phân tích lại xem, đọc một lúc, không nói câu nào. Ngư Khương tiến lên nói: “Nếu không phải máy móc có vấn đề thì cũng là chu trình chuyển đổi kết quả của máy tính có vấn đề, tìm người xem sao đi.”

Lục Bắc Thần vẫn nhìn chăm chú vào mấy tổ số liệu đó, rất lâu sau mới hỏi: “Sao còn có số liệu của Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều?”

“Chẳng biết là phía bộ phận giám định xảy ra sai sót hay La Trì đưa nhầm mẫu vật, hoặc có thể người ta không đưa nhầm, có điều đã mang tất cả những thứ dính líu tới máu và có dính lông tóc tại hiện trường đi làm giám định không chừng.” Ngư Khương không vui vẻ lắm, vì chuyện này thật ra chủ lực là phía giám định, cô không chịu trách nhiệm. Theo cô thấy, hàm lượng kỹ thuật của việc này rất ít ỏi, lãng phí thời gian của cô. Bây giờ lại xảy ra vấn đề, cô quả thực bực mình. Cô lại nói: “Giám định DNA sao có thể xảy ra vấn đề? Cho dù có thêm số liệu của Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều thì sao có thể giám định ra ty thể tương đồng? Thật sự quá nực cười!”

Lục Bắc Thần cầm một bản báo cáo giám định trong tay, trong báo cáo đối chiếu được số liệu DNA của Thẩm Cường và Bàng Thành, xác định chắc chắn xương sọ trong rối gỗ là của Thẩm Cường, còn xương ở tứ chi rối gỗ là của Bàng Thành, trùng khớp với những gì ban đầu anh phân tích. Còn các bột xương khắp cơ thể vì không có số liệu gốc để căn cứ thế nên không thể xác định có phải là Mục Thanh Đăng hay không. Nhưng rất kỳ lạ là số liệu DNA trong bột xương lại có độ thống nhất cao với số liệu DNA trong lông tóc của hai người kia thu thập được ban đầu. Nói cách khác, gen di truyền DNA trong ty thể của ba người này hoàn toàn tương đồng.

Điều này hoàn toàn vượt ra ngoài tưởng tượng của Lục Bắc Thần.

“Mục Thanh Đăng, Tề Tuyết và Thích Kiều Kiều, ba người có lai lịch khác nhau, quê quán xuất thân khác nhau, vì sao gen di truyền DNA trong ty thể lại tương đồng?” Ngư Khương vẫn cho rằng là người của khoa giám định nhầm lẫn.

Ngữ Cảnh đeo kính, phát biểu suy nghĩ: “Có lẽ thật sự là nhầm lẫn, chúng ta đều biết rằng thật ra giám định DNA chuẩn xác nhất là mẫu máu tươi, những mẫu vật của chúng ta biết đâu đưa ra số liệu không chuẩn xác thì sao?”

Lục Bắc Thần đặt văn bản xuống, nhìn về phía Ngư Khương: “Chỉnh lý số liệu của mấy người này ra rồi đưa anh.”

“Anh định làm gì?” Ngư Khương không hiểu.

“Anh phải lập tức tới khoa giám định theo dõi họ làm lại lần nữa.” Nói rồi, Lục Bắc Thần tháo găng tay khử trùng ra, sắc mặt bình tĩnh: “Ngoài số liệu kết cấu của ty thể ra, anh cũng phải biết rõ kết quả cuối cùng của nhiễm sắc thể DNA thường.”

Ngư Khương sững người, Phan An cũng cất ngay biểu cảm bắng nhắng đi, sửng sốt nhìn Lục Bắc Thần: “Lẽ nào anh nghi ngờ.”

“Có lẽ câu nói đùa của Chloe đã thành sự thật rồi.” Lục Bắc Thần thay áo blouse ra. Các nhân viên trong phòng giám định đều có kinh nghiệm làm việc nhiều năm, những sai lầm cơ bản này sẽ không phạm phải. Có lẽ trong này thật sự cất giấu một bí mật kinh thiên động địa.

Chloe nghe xong lập tức phấn khích: “Chưa biết chừng họ là chị em thất lạc nhiều năm.”

“Có phải thất lạc nhiều năm hay không thì chưa rõ nhưng nếu ba người này thật sự có quan hệ thì có thể chứng minh một vấn đề.” Lục Bắc Thần đón lấy tài liệu của Ngư Khương, sắc mặt nghiêm túc: “Mối quan hệ giữa Quách Hương Vân và nhà họ Thịnh không hề đơn giản, có thể Thịnh Thiên Vỹ còn có chuyện giấu chúng ta.”



Cố Sơ vừa uống thuốc, Tiêu Tiếu Tiếu đã gõ cửa đi vào.

“Bị ốm thì xin về nhà nghỉ ngơi đi.” Cậu ấy xách một chiếc bình giữ nhiệt, nhìn thấy mấy hộp thuốc trên mặt bàn, nhìn Cố Sơ ngao ngán.

“Cảm xoàng thôi mà, không việc gì.” Cố Sơ kéo ghế cho cậu ấy, tỏ ý mời ngồi.

“Làm bác sỹ mà bản thân còn bị ốm thì làm sao khám bệnh được cho người khác? Phải chăm sóc tốt bản thân, đây cũng là trách nhiệm của người bác sỹ.” Tiêu Tiếu Tiếu đặt chiếc bình trong tay lên bàn, mở nắp ra, bên trong khói bốc nghi ngút. Cậu ấy rót một cốc cho cô: “Uống đi.”

Mùi gừng rất nồng, Cố Sơ vội vàng bịt mũi lại, chau mày: “Mang đi, mang đi, tớ ghét cái mùi này nhất.”

“Cất đi cái gì mà cất đi? Tớ đặc biệt bảo nhà ăn nấu cho cậu đấy, nước đường đỏ với tía tô và gừng tươi, uống đi cho nóng.” Tiêu Tiếu Tiếu gần như kề sát môi cô: “Giờ mũi tắc thế này vẫn còn ngửi được, để tớ xem mấy hôm nữa cậu tịt hẳn thì còn ngửi thấy cái gì? Lạnh thế này mà còn ăn mặc phong phanh đi ra ngoài.”

Cố Sơ biết cậu ấy ám chỉ chuyện nhìn thấy cô trong vườn hoa. Cô bèn đón lời, vội hỏi: “Kiều Vân Tiêu biết chuyện cậu đính hôn, anh ấy tới tìm cậu chứng tỏ trong lòng có cậu, cậu đừng có hành động theo cảm tính mà lấy Cố Khải Mân đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi