BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Giảng đường danh nhân rất rộng, bục giảng là nơi quan trọng, diện tích nghĩ cũng đủ biết. Nếu người đứng trên bục không áp đảo được nó, tất sẽ trở nên rất mỏng manh. Nhưng Lục Bắc Thần vừa bình thản lại vững vàng như cột trụ. Tựa như có vô vàn tia sáng hội tụ rồi trút xuống dáng hình cao lớn của anh. Bục giảng không những không còn trống trải, ngược lại vì có sự tồn tại của anh mà trở nên nhỏ hẹp, khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều như ngưng đọng trên người anh.

Nhìn thấy một Lục Bắc Thần như vậy trên bục giảng, lòng Cố Sơ ngọt ngào, luyến lưu tình cảm. Trước đây cô từng theo anh tới cục cảnh sát báo cáo, biết rõ sự ‘chói lòa’ của người đàn ông này nhưng vẫn chưa có dịp nghe anh thuyết giảng. Lúc trước Ngữ Cảnh từng nhắc đến, nói rằng các buổi thuyết giảng của anh ở học viện pháp y đại học Yale và đại học Stanford đều rất chấn động, nội dung thuyết giảng đều được học viện liệt thành tài liệu tham khảo quan trọng. Mỗi lần kể, Ngữ Cảnh đều vô cùng hãnh diện rồi lại làm ra vẻ nuối tiếc, nhìn cô nói: Đáng tiếc quá, cô chưa được lĩnh hội sức hấp dẫn của giáo sư trên bục giảng. Buổi thuyết giảng của anh ấy luôn đông người nhất, hơn nữa không chỉ thu hút riêng sinh viên của viện pháp y.

Lần này, Lục Bắc Thần còn chưa bắt đầu, cô đã lãnh hội được sức hấp dẫn của anh rồi, cũng hiểu được nét mặt sùng bái của Ngữ Cảnh. Anh như đứng trên vạn người, mỗi một hành động đều quyền uy.

Một người đàn ông như vậy khiến người ta tâm phục nhất, mà sự quyền uy đó tới từ chính sự chuyên nghiệp và kinh nghiệm của anh.

Giảng đường vẫn yêu cầu toàn thể sinh viên tắt di động, các vật dụng như máy ảnh, bút ghi âm đều nhất loạt không được đem vào. Không giống các vị khách mời khác, buổi thuyết giảng của Lục Bắc Thần trước nay không công khai.

“Xin chào các em, tôi là Lục Bắc Thần.” Anh lên tiếng, tự giới thiệu ngắn gọn từ lúc mở đầu. Thông qua micro, giọng anh trầm ấm, quyến rũ và êm ru. Câu nói này vừa dứt, cả hội trường lại sôi động, còn có không ít các sinh viên nữ gọi tên anh.

Cố Sơ quay đầu sang nhìn, mấy sinh viên đó kích động tới nỗi mặt mũi méo xệch, cánh tay cô chợt nổi da gà, rồi khi quay lại vô thức quét qua Phó Lượng bên cạnh. Ông trời ơi, cậu ấy cũng bày ra vẻ si mê.

Anh mới nói một câu thôi mà, có cần phải vậy không?

Đang mải nghĩ thì cô bỗng nghe thấy một tiếng ‘Rít…” bật ra khỏi micro, cực kỳ chói tai.

Cả hội trường sửng sốt.

Cố Sơ ngẩn người, đây là tiếng tín hiệu bị gây nhiễu.

Rất nhanh, cô nhìn thấy Ngữ Cảnh bước xuống, tìm nguồn dựa theo tín hiệu gây nhiễu. Lục Bắc Thần không nói gì, chỉ yên lặng chờ đợi trên bục giảng. Tất cả mọi người đều nhìn theo Ngữ Cảnh, chẳng mấy chốc cậu ấy đã đi tới hàng cuối cùng, đứng trước mặt một nữ sinh, làm động tác ‘mời’ với cô ấy. Nữ sinh đó đầu tiên là ngượng ngập sau đó sắc mặt chuyển sang đỏ bừng, hét lên phía bục giảng: “Giáo sư Lục, em lập tức tắt điện thoại được không ạ? Em muốn nghe thầy giảng.”

Từ đầu tới cuối Lục Bắc Thần không nói câu nào, sắc mặt không nóng không lạnh.

Ngữ Cảnh xin lỗi một câu rồi tiếp tục mời cô bé đi ra. Những người khác dĩ nhiên cũng không muốn câu giờ, nhất loạt khiển trách hành vi lén lút dùng di động chụp ảnh của cô ấy, tất cả đều ầm ĩ yêu cầu cô ấy ra ngoài. Nữ sinh không còn cách nào khác đành buồn bã đi ra.

Một sự cố nhỏ, Lục Bắc Thần bình tĩnh nhắc nhở mọi người rằng trong buổi thuyết giảng của anh phải tuân thủ quy định của anh. Cố Sơ hiểu sự hà khắc, xa cách này của anh, một số buổi thuyết giảng không công khai dĩ nhiên cấm chụp ảnh ghi âm, vì nội dung của nó có thể không thích hợp lưu truyền ra ngoài. Thật ra cô cũng nhận thấy anh không thích thú lắm mấy buổi nói quy mô lớn thế này. Nghe Ngữ Cảnh kể, mấy lần thuyết giảng về sau của anh ở nước ngoài đều cấm các sinh viên bên ngoài tham gia, chỉ giảng cho sinh viên viện pháp y. Thái độ này chắc chắn là hoàn toàn khác biệt với các vị khách trong nước. Nhìn thấy biển người của giờ phút này, chắc là trong nội dung anh cũng có phần giữ kín.

Đợi tất cả yên lặng rồi Lục Bắc Thần nhìn về phía mọi người: “Sau đây tôi có thể nói tiếp rồi chứ?”

Một câu nói đùa khiến hội trường rộ lên tiếng cười.

Cố Sơ ngồi dưới thầm nghĩ anh chàng này nếu làm thầy giáo cũng được đấy, chưa biết chừng cũng có học trò khắp nơi như mấy giáo sư trong trường. Nhưng sau đó cô lại nghĩ anh có thể làm một người thầy tốt được không? Đám Ngữ Cảnh cũng quanh năm đi theo anh, lúc mắng họ anh không chút nể nang. Sinh viên bây giờ cá tính lắm, anh mà làm thầy giáo chẳng biết một ngày bị tố cáo mấy lần.

Cô còn đang mải nghĩ thì Lục Bắc Thần đã bắt đầu nói, không có quá nhiều lời mở đầu, thậm chí không giới thiệu thêm về bản thân ngoại trừ câu “Tôi là Lục Bắc Thần” ấy. Sau lưng là một màn chiếu lớn, các khách mời khác thường chiếu giáo án của mình lên đó. Anh thì không, không có những con chữ di dít cùng những hàng những đoạn dài dằng dặc, nó chỉ đang tạm thời trầm mặc đợi chờ.

Anh không nhắc lại từ những vấn đề cơ bản một cách cũ rích. Buổi thuyết giảng này vốn nhắm vào sinh viên viện pháp y, còn về các khoa khác, anh cũng không thể phổ cập lại một lượt các kiến thức cơ bản trong giáo trình. Đại đa số là các án lệ quốc tế. Anh dần dần đi vào một cách tuần tự, từ giản đơn đến phức tạp, đi cùng với chất giọng trầm của anh, không thể không thừa nhận đây như một bữa tiệc của đôi tai. Có rất nhiều vụ Cố Sơ không biết, nhưng cô hiểu rõ nếu Lục Bắc Thần đã mang tới buổi thuyết giảng thì chắc chắn là đồ của riêng anh, nói một cách khác là những vụ án đã qua tay anh. Mặc dù Lục Bắc Thần chưa từng kể cho cô nghe những vụ án anh từng giải quyết, nhưng việc này cũng không khó đoán. Anh là một người đàn ông kiêu ngạo dường nào, dĩ nhiên không thể lấy kinh nghiệm của người khác để làm phong phú buổi giảng của mình.

Chủ đề buổi giảng của anh lần này là ‘Sống chết’, một cái tên rất lạ nhưng sau khi được anh giải thích thì mọi người đều tỉnh ra. Chết, cái chết, nạn nhân. Chết bình thường hay bất thường? Chết như thế nào? Quá trình tử vong? Đây là một hệ thống vĩ đại của pháp y, từ khảo sát hiện trường cho tới giám định, anh đều lần lượt nói rõ bằng những án lệ hết sức đặc sắc; Sống cũng chưa hẳn là theo nghĩa đen, anh coi từ ‘sống’ này giải thích cho những lời khai của nạn nhân.

“Đừng tin rằng người chết là im lặng, họ sẽ nói cho bạn tất cả mọi chuyện xảy ra.” Lục Bắc Thần đứng giữa bục giảng, ánh mắt kiên định.

Cố Sơ nghe đến thất thần. Đâu chỉ mình cô? Cả các sinh viên không thuộc chuyên ngành pháp y cũng rất say sưa.

Phó Lượng ghi chép liến thoắng, toàn là những điểm mấu chốt trong lời nói của Lục Bắc Thần.

Trong quá trình thuyết giảng, đôi mắt anh vẫn bình tĩnh di chuyển khắp hội trường, không ‘đắm đuối’ trao đổi ánh nhìn với Cố Sơ. Ngoại trừ lúc mới vào hội trường, về sau cho dù nhìn về phía cô anh vẫn rất bình thản.

“Khi chưa qua phân tích chuyên nghiệp và logic, đôi mắt của bạn vĩnh viễn là đui mù.” Anh lại nói.

Câu nói này khiến các sinh viên xì xào bàn tán.

“Có người sẽ chất vấn câu nói này. Vậy được, nếu không phiền tôi sẽ thử kiểm tra mọi người.” Lục Bắc Thần nghiêng người: “Mời mọi người nhìn lên màn hình.”

Khi anh hơi giơ tay lên, ánh sáng màu vàng trên ngón tay chợt lấp lánh.

Cố Sơ bất chợt nắm chặt bàn tay đeo nhẫn của mình. Chiếc nhẫn ấy nhẹ nhàng xoay trên ngón giữa, trái tim cô cũng trở nên nóng bỏng. Phó Lượng nhìn Lục Bắc Thần chằm chằm như hổ đói rồi ghé sát mặt qua, buôn dưa: “Nhìn thấy chưa?”

“Thấy gì?”

“Chiếc nhẫn trên tay thầy ấy kìa.” Phó Lượng rì rầm.

Như có một con quỷ đột nhiên chui vào lòng Cố Sơ, cô vội vàng đút bàn tay đeo nhẫn vào túi, ‘à’ một tiếng.

Nhưng sự chú ý của Phó Lượng vốn không đặt vào động tác nhỏ nhặt của cô mà thở dài nặng nề. Cố Sơ quay đầu nhìn biểu cảm hụt hẫng của cậu ấy, cảm thấy rất buồn cười bèn hỏi: “Sao thế?”

“Thầy ấy đeo nhẫn rồi.”

“Đeo nhẫn thì làm sao?” Cố Sơ không hiểu.

Phó Lượng ủ đột: “Thì chứng tỏ thầy ấy là hoa đã có chủ chứ sao.”

Đây là lần đầu tiên cô thấy có người dùng cụm từ ‘hoa đã có chủ’ để hình dung một người đàn ông, thầm lẩm bẩm trong lòng: Người đàn ông của ai cậu cũng chú ý à. Nhưng ngoài miệng không thể nói vậy, quan hệ giữa cô và Lục Bắc Thần đúng là người xung quanh có biết nhưng chuyện này không cần rêu rao ầm ĩ. Trong chuyện tình yêu, cô không phải kiểu người thích khoe mẽ, cả Lục Bắc Thần cũng vậy. Không cố tình nói ra nhưng cũng chẳng mất công giấu giếm, mọi chuyện không khác gì các cặp đôi yêu nhau bình thường cả.

Trước mắt, đối diện với cái nhìn chòng chọc của Phó Lượng, theo lý mà nói cô nên tốt bụng nhắc nhở một câu, chí ít cũng để dập tắt ngọn lửa trong đôi mắt ấy. Nhưng cô lại nghĩ, Phó Lượng và các nữ sinh có thể nuốt sống Lục Bắc Thần ngồi kia đang ở trong giai đoạn hưng phấn, lúc này mà cô bất thình lình nói “Lục Bắc Thần là bạn trai của tớ” thì chắc là Phó Lượng chẳng còn tâm tư nghe buổi thuyết giảng nữa, nhất định sẽ bám lấy cô hỏi cho bằng được.

Nghĩ vậy, cô bèn nói bóng nói gió: “Ánh mắt gì thế hả? Nhẫn của thầy ấy đeo vào ngón giữa chứ có phải ngón áp út đâu, chưa biết chừng là đeo cho vui thôi.”

“Cậu thì biết cái gì, mẫu đàn ông nghiêm túc, cao ngạo như thầy ấy có thể tùy tiện đeo nhẫn lên tay để chơi hay sao?” Phó Lượng nhìn cô, giọng điệu dạy dỗ: “Cậu nhìn tay thầy ấy đi, ngoài đồng hồ ra thì chỉ còn lại chiếc nhẫn đó thôi. Thầy ấy làm nghề gì? Làm pháp y, đôi tay đó quý như vàng đấy, nếu không phải có ý nghĩa đặc biệt, tớ tin thầy ấy tuyệt đối không đeo lên đâu. Ngón giữa đại diện cho điều gì, là hôn ước, là lời thề, kiểu gì cũng là nhẫn đính hôn.”

Cố Sơ nuốt nước bọt, chân thành bái phục: “Khả năng quan sát của cậu siêu thật.”

“Hãy gọi tớ là ‘thần thám Lượng’, xin cảm ơn.” Phó Lượng cười hì hì rồi lại nhanh chóng xị mặt xuống: “Haiz, ước gì tớ phán đoán sai.”

“Tớ cảm thấy cậu suy luận không sai đâu.” Cố Sơ bá vai cậu ấy: “Cậu học pháp y, nếu một chút suy luận cỏn con này cũng không có thì lãng phí mấy năm học hành rồi.”

Phó Lượng nghe xong lại càng ủ ê.

“Người ta có bạn gái rồi, cậu mau hoàn hồn lại đi.”

“Đây là sự ngưỡng mộ tinh thần, có hiểu không hả?” Phó Lượng tìm một cái cớ để vịn vào: “Cậu nhìn nữ sinh khắp hội trường mà xem, có ai không ngưỡng mộ tinh thần? Đừng nói là thầy ấy đã đính hôn, cho dù hôm nay thầy ấy đeo nhẫn lên ngón áp út cũng vẫn có những cô gái nhào tới, cậu tin không?”

Cố Sơ lườm nguýt, không định quan tâm tới cậu ấy nữa.

Trên màn chiếu lớn là một bức ảnh hiện trường vụ án.

Bên cạnh sofa có một nạn nhân nữ nằm giữa vũng máu, tay phải cầm một con dao, lưỡi dao dính máu hướng xuống dưới, trên động mạch chủ có vết cứa, trên vết thương có vết máu đông. Bên cạnh bức ảnh này là hình ảnh giải phẫu nạn nhân, đầy đủ mỗi một bộ phận, vô cùng sắc nét.

“Bây giờ mọi người đang xem một vụ án xảy ra tại một gia đình ở London. Năm đó vụ án này cũng đã dấy lên không ít tranh luận, trong đó tranh luận lớn nhất chính là về nguyên nhân cái chết của nạn nhân nữ.” Lục Bắc Thần dùng bút hồng ngoại chỉ lên bức ảnh trên màn chiếu: “Pháp y phụ trách vụ án này sau khi nhận được sự đồng ý của người nhà nạn nhân đã làm giải phẫu tình hình của nạn nhân như phía dưới.”

Dứt lời, anh quay xuống dưới.

“Tôi nghĩ ở đây sẽ có một số sinh viên sau này theo nghiệp pháp y, vậy ai có thể nói cho tôi biết suy luận của các em?”

“Thưa giáo sư!” Bên dưới có một sinh viên nam giơ tay lên, nói: “Dựa vào một bức ảnh là có thể suy luận toàn bộ tình tiết vụ án, cá nhân em cho rằng có hơi võ đoán.”

“Trong điều kiện tình hình không cho phép, ảnh là manh mối quan trọng nhất.” Ánh mắt Lục Bắc Thần điềm đạm, lại đầy nghiêm nghị. “Ngoài ra, em phải nhớ rằng, khi đối mặt với vụ án không có chủ nghĩa anh hùng cá nhân. Đây là công việc cần sự hợp tác của toàn thể. Nếu em nghi ngờ bức ảnh thì chứng tỏ em không hoàn toàn tin tưởng đồng nghiệp của em hoặc nhân viên khám nghiệm hiện trường.”

Sinh viên nam xoa xoa mũi, không nói thêm gì nữa.

Cố Sơ chứng kiến hết thảy, thầm nghĩ: Con người ta khi còn trẻ và đầy sức sống hay nghĩ tới những lẽ tất nhiên. Ví dụ như nam sinh kia cho rằng quá mù quáng sẽ dẫn tới võ đoán mà không biết trên đời này núi cao còn có núi cao hơn, giống như vị trên bục kia, đừng nói là dựa vào một bức ảnh, cho dù chỉ là vụn xương cũng có thể tìm ra manh mối.

Lại có người giơ tay: “Em cho rằng là tự sát.”

“Lý do?”

“Rất đơn giản, nếu đây là hiện trường đầu tiên của vụ án thì một khi giết người ắt sẽ để lại dấu vết.” Đó là một cô gái, ăn nói rất hùng hồn. “Nhưng trong bức ảnh không có dấu hiệu vật lộn, trên vũng máu không có dấu chân hỗn loạn, trên xác nạn nhân không có dấu hiệu giằng co. Từ vết thương trên cổ có thể thấy đó là vết thương trí mạng. Cô ấy đã cứa vào động mạch chủ dẫn tới tử vong.”

Lục Bắc Thần nửa đùa nửa thật hỏi: “Em là sinh viên viện pháp y à?”

“Không ạ.”

“Bình thường thích xem phim hình sự phá án phải không?”

“Vâng thưa giáo sư.”

“Sau này em có định theo nghề pháp y không?”

“Dạ không, em chỉ đơn thuần có hứng thú với suy luận nhưng sẽ không đi theo ngành này.”

Lục Bắc Thần cười khẽ: “Tôi rất mừng vì em không phải sinh viên viện pháp y, càng may mắn hơn nữa khi tương lai em không đi theo nghề này.”

Sinh viên nữ sững người.

Cố Sơ thầm thở dài trong lòng, Lục Bắc Thần ăn nói luôn không dễ nghe, đối phương là con gái đấy, nể mặt người ta chút chứ. Không đúng, cả cô cũng nhận ra đầu mối, chẳng trách Lục Bắc Thần không khách khí như vậy. Phó Lượng rất chắc kiến thức, nghe cô bạn kia nói xong bèn bĩu môi: “Mang mấy cái trò trên phim truyền hình ra là dám nói à? Đừng bảo giáo sư Lục chê cười, cả sinh viên viện pháp y bọn tớ cũng cười cho.”

Nữ sinh kia đã mất hết thể diện, dĩ nhiên không phục: “Giáo sư Lục, thầy nói vậy là có ý gì ạ? Lẽ nào em suy luận không logic chút nào sao?”

“Có, chỉ là lý luận suông hoặc chỉ là suy luận logic dễ hiểu.” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng đáp: “Thật mừng vì em không học tại viện pháp y, chứng tỏ mọi suy luận của em đều bắt nguồn từ những tác phẩm phim ảnh. May mắn tương lai em không theo nghề này vì sẽ bớt đi một vụ án oan sai.”

Sắc mặt nữ sinh đó không ổn cho lắm.

“Điểm gây tranh luận của vụ án này hoàn toàn không nằm ở việc tự sát hay bị giết hại.” Lục Bắc Thần uống một ngụm nước, ánh sáng hắt lên chân mày đuôi mắt anh. “Nhưng nếu như đã có sinh viên nghi ngờ là tự sát, vậy có ý kiến phản bác nào không?”

Lúc này, có sinh viên viện pháp y giơ tay bày tỏ quan điểm: “Từ chi tiết nạn nhân cầm dao tay phải là có thể loại trừ khả năng tự sát.”

Lục Bắc Thần ra hiệu cho sinh viên nói tiếp.

Cố Sơ nhìn lên gương mặt Lục Bắc Thần, cứ cảm thấy mắt anh hơi đỏ, giống như tia máu. Anh mất ngủ sao?

Sinh viên kia tiếp tục phát biểu: “Nếu là tự sát, lưỡi dao phải hướng lên trên chứ không hướng xuống dưới như trong ảnh.” Cậu ấy giơ tay lên minh họa. “Tự sát không giống như thái rau, không có ai hướng lưỡi dao xuống dưới rồi lại xoay ngược để cứa vào cổ, quá phiền phức. Dĩ nhiên, lưỡi dao cũng có thể hướng sang trái hoặc sang phải. Nhưng nếu là tự sát, khả năng hướng lên trên là lớn nhất.”

“Lý do?”

“Con người luôn mang nỗi sợ hãi đối với cái chết, dù là người tự sát cũng không ngoại lệ. Cô ấy cứa cổ, trong quá trình chờ đợi cái chết nhất định sẽ căng thẳng, nếu căng thẳng sẽ vô thức cuộn chặt tay lại, chuôi dao ở trong tay cô ấy thông thường sẽ không có không gian để tùy ý trượt xuống.”

Lục Bắc Thần mỉm cười, xem ra suy đoán của cậu ấy không sai.

“Nếu không phải là tự sát, nghi ngờ lưỡi dao bị kẻ khác cố tình sắp đặt thì rất có thể là bị sát hại. Em suy đoán, người này bị hạ độc.” Cậu ấy nói tiếp: “Lý do là trong bức ảnh giải phẫu, hệ thống thần kinh trung khu của nạn nhân, cũng tức là màng nhện xuất huyết và huyết quản nhỏ trong não có hiện tượng xung huyết. Em cho rằng, nạn nhân đã sử dụng những thuốc thuộc loại barbiturat* dẫn đến trúng độc tử vong. Thế nên, nghiêm túc mà nói đây là một vụ đầu độc có chủ đích.”

*Thuốc độc bảng B gây hiện tượng buồn ngủ, rung giật nhãn cầu, lo sợ, lú lẫn.

Lục Bắc Thần gật đầu.

Sinh viên phát biểu vô cùng đắc ý.

Nhưng Lục Bắc Thần lại nói: “Các em khác thì sao? Có ý kiến nào khác không?”

Cả hội trường râm ran bàn luận.

Phó Lượng cũng tập trung chú ý vào vụ án, chau mày rất chặt: “Nhìn thế nào cũng giống bị hạ độc mà chết, sao lại không đúng nhỉ? Chì, thủy ngân hoặc cồn đều có thể khiến màng nhện xuất huyết và huyết quản nhỏ trong não xung huyết, hoặc là thoát vị màng não tủy hoặc là bệnh về não do trúng độc. Nhưng nhìn lên hình ảnh giải phẫu thì khả năng thiên về barbiturat nhiều hơn, các loại thuốc khác không giống lắm.”

Cố Sơ ngồi dựa vào ghế, yên lặng quan sát bức ảnh trên màn chiếu, suy tư sâu xa.

Phía dưới vẫn bàn tán không ngừng nhưng không ai dám thoải mái phát biểu ý kiến. Một vụ án tưởng chừng như đơn giản nhưng hình như lại không đơn giản. Lục Bắc Thần ở trên bục khá nhàn nhã, chậm rãi uống nước cho nhuận giọng, ánh mắt vững vàng dừng lại trên người Cố Sơ cách đó mấy mét, khóe môi rướn lên bị miệng cốc che khuất, dáng vẻ cô khi nhíu mày trông rất đáng yêu.

Lại một lúc nữa, anh đặt cốc nước xuống, nói: “Không ai có ý kiến khác à?”

Mấy sinh viên viện pháp y mồm năm miệng mười: “Tính chất của thuốc độc chính là loại thuốc barbiturat.”

“Đây là kết quả thống nhất của các em?”

Mấy sinh viên đó cũng không dám nói là chắc chắn một trăm phần trăm.

Bên tai Cố Sơ không còn âm thanh nào khác, trong đầu hiện qua toàn là những cảnh tượng trong phòng thực nghiệm, còn cả những cái xác vụn ghê người. Cô nhìn chằm chằm mấy bức ảnh, một tia sáng chợt lóe lên, một suy nghĩ bất chợt hiện ra khỏi đầu. Cô buột miệng: “Là oxit cacbon!”

Giọng cô không lớn nhưng đủ để các sinh viên khác nghe thấy.

Tiếng tranh luận đột ngột im bặt.

Lục Bắc Thần nhìn về phía cô, khóe môi khẽ cười, nụ cười lan tận vào đôi mắt, cực kỳ khẽ khàng. Anh nói: “Lý do?” Giọng điệu vẫn giống như thường ngày nói chuyện với cô trong phòng thực nghiệm nhưng cũng lại có vẻ không khác gì khi nói với các sinh viên kia.

Lúc ấy Cố Sơ mới ý thức được mình đã buột miệng, muốn rút lại đã không còn khả năng nữa. Lục Bắc Thần lần này thẳng thắn nhìn cô, như cười như không. Cô hắng giọng nói: “Hình ảnh giải phẫu rất rõ ràng ạ, chính là hít phải quá nhiều oxit cacbon dẫn tới trúng độc.”

Lục Bắc Thần còn chưa lên tiếng đã có sinh viên của viện pháp y nói: “Này, bạn có phải sinh viên viện pháp y không? Không hiểu thì đừng có nói bừa, trên hình giải phẫu điểm nào biểu thị chất độc là oxit cacbon?”

Chuyện Cố Sơ không sợ nhất chính là có người khiêu khích, càng có người phản đối, ý chí của cô càng mãnh liệt. Cô đáp không chút khách khí: “Đúng là tôi không học ở viện pháp y nhưng độc vật học không chỉ có viện pháp y các bạn mới biết học, hiểu không? Lẽ nào học viện của chúng tôi không dạy sao?”

“Vậy được, bạn nói là oxit cacbon, vậy việc màng nhện của nạn nhân xung huyết, xuất huyết thì giải thích thế nào?”

“Bạn à, loại thuốc barbiturat thường dùng trong lâm sàng, dược tính và độc tính có sự khác biệt rất lớn, thông thường phải dùng gấp hơn mười lần lượng trị liệu thì mới trúng độc, sự khác biệt trong độc tính của các loại thuốc barbiturat khác nhau cũng khá cao. Nhìn qua hình giải phẫu, màng nhện của nạn nhân quả thực có hiện tượng xung huyết, nhưng quan sát kỹ lượng xung huyết thì chưa đến mức độ đủ để mất mạng.”

“Vậy bạn dựa vào đâu để suy đoán chất độc là oxit cacbon?”

“Dựa vào gương mặt và máu huyết của nạn nhân.” Cố Sơ hừ khẽ một tiếng, nhàn nhã trả lời.

Mấy sinh viên không phục bỗng sững lại.

“Bạn à, giáo viên của các bạn chưa dạy cho các bạn phản ứng khi trúng độc oxit cacbon sao? Máu huyết và sắc mặt của nạn nhân đều thể hiện màu đỏ như hoa đào, đây là phản ứng thường gặp khi trúng quá nhiều độc oxit cacbon.” Cố Sơ nhướng mày, vô cùng đắc ý.

Các sinh viên khác kinh ngạc, lúc này mới chú ý đến màu máu và sắc mặt của nạn nhân.

Cố Sơ chưa dừng ở đó, uể oải nói: “Nhưng mà chuyện này cũng không thể trách các bạn. Chính giáo sư Lục đã cố ý gây nhiễu sự chú ý của các bạn, chiếu ra bao nhiêu là hình ảnh giải phẫu. Thật ra vốn không cần nhìn hình giải phẫu.” Dứt lời, cô sung sướng nói với Lục Bắc Thần trên bục: “Phải không, giáo sư Lục.”

Lúc ấy các sinh viên viện pháp y mới ngớ ra là bị lừa.

Có các sinh viên khác vỗ tay cho Cố Sơ, vừa nhìn là biết bên phía viện y học. Cả buổi thuyết giảng bị viện pháp y chèn ép, họ quả thực ngột ngạt.

Lục Bắc Thần nhìn thẳng vào ánh mắt hừng hực khí thế của cô, nụ cười càng thêm đậm, cười khẽ qua micro: “Khá lắm, cô nhóc lanh lợi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi