BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Buổi chiều, Tiếu Tiếu không đến khám tại nhà. Cô xin nghỉ về trước, cô giáo ở trường mẫu giáo của Thiên Thiên muốn gặp phụ huynh nên cô đến đó. Mặc dù hành động của Cố Khải Mân khiến lòng cô buốt lạnh nhưng Thiên Thiên vô tội, cô không thể đổ mọi oán giận lên đầu đứa nhỏ.

Cô giáo của Thiên Thiên nói về một số tình hình gần đây của Thiên Thiên, rằng ngày nào thằng bé cũng mặt mày ủ rũ, buổi sáng hôm qua còn tranh giành đồ chơi với bạn khác rồi ra tay đánh nhau. Nếu không có cô giáo ngăn lại thì bạn nhỏ kia sẽ bị thương.

Tiêu Tiếu Tiếu nghe xong mà run người, cô giáo lại khuyên nhủ chân thành, “Thiên Thiên trước đây không như vậy, tâm lý của con trẻ thay đổi thường có quan hệ rất mật thiết với chuyện gia đình”.

Lên xe rồi, Tiêu Tiếu Tiếu vẫn còn mải nghĩ tới lời của cô giáo, thở dài nặng nề. Thiên Thiên ngồi bên cạnh, thấy Tiêu Tiếu Tiếu im lặng thì có chút bối rối, lát sau nó nói: “Con không cố tình giật đồ chơi”.

Tiêu Tiếu Tiếu quay đầu nhìn nó, “Thiên Thiên, vì sao con lại đánh nhau với bạn?”.

“Nó mắng con không có mẹ!” Thiên Thiên tức giận.

Tiêu Tiếu Tiếu sững người.

“Cô không phải mẹ thật của con, các bạn nhỏ ở trường mẫu giáo đều biết chuyện này.” Thiên Thiên tỏ ra không vui.

Thật ra Tiếu Tiếu không giỏi trong việc giao tiếp với con nít. Nghe xong, cô đành dựa theo cảm giác của mình để đáp lại nó, “Thiên Thiên, cho dù con không phải do mẹ sinh ra nhưng mẹ vẫn là mẹ con. Mẹ sẽ nuôi con khôn lớn thành người, khỏe mạnh rắn rỏi, còn tốt hơn cả mẹ ruột nữa, biết không?”.

Thiên Thiên im lặng, bĩu môi.

Cô không biết phải nói tiếp với nó thế nào, nghĩ tới Cố Khải Mân, tâm trạng lại rối như tơ vò.

“Bố con đánh cô, đúng không?” Bỗng nhiên, Thiên Thiên hỏi.

Tiêu Tiếu Tiếu nhớ tới chuyện tối qua khi Cố Khải Mân ra tay, Thiên Thiên ở ngay trong phòng, biết cũng chẳng giấu được nó, bèn thở dài, “Không phải, tại bố con bất cẩn thôi.” Chí ít thì cô không thể để Thiên Thiên có bóng ma tâm lý. Chuyện nó ra tay đánh bạn khiến cô rất lo lắng.

Nhưng Thiên Thiên lại bĩu môi, “Thật ra trước đây bố từng đánh mẹ”.

Trong đầu Tiếu Tiếu đang mải nghĩ tới chuyện Cố Khải Mân bạo hành, nhất thời chưa phản ứng lại. Lát sau cô mới run người, sửng sốt nhìn Thiên Thiên, “Con vừa nói gì cơ? Bố con từng đánh mẹ?”.

“Con nghe mẹ con kể vậy.” Thiên Thiên bứt ngón tay, “Mẹ nói bố hung dữ lắm”.

Tiếu Tiếu thở gấp, “Con… có mẹ?”.

“Đương nhiên!” Thiên Thiên nhìn cô bất mãn, “Mẹ con tốt lắm, người còn thơm nữa, đâu có giống cô, khắp người toàn mùi bệnh viện!”.

Tiêu Tiếu Tiếu bỗng chốc hoang mang, vô thức hỏi, “Bố con sống cùng mẹ con sao?”.

“Mẹ nói lúc con còn rất nhỏ, rất nhỏ, mẹ đã từng sống với bố, sau đó vì bố hung dữ nên mẹ mới bỏ đi.” Thiên Thiên chu môi, “Con hy vọng mẹ có thể quay về, sống cùng với bố”.

Sau đó, Thiên Thiên nói gì Tiếu Tiếu cũng không nghe được nữa. Cô chỉ cảm thấy đầu óc như nổ tung trong khoảnh khắc, ngay cả ý thức cũng bị nổ tới tan tành.

Chính anh ta nói, Thiên Thiên là đứa trẻ anh ta nhận nuôi…

Tình trạng hôn nhân của anh ta cũng là chưa kết hôn…

Bây giờ, sao Thiên Thiên lại có thêm một người mẹ, sao anh ta lại có thêm một người vợ?



Sau khi tan ca, việc đầu tiên Cố Sơ làm chính là chui vào siêu thị. Lúc trở về nhà, Cố Tư đã nấu nướng xong xuôi, thấy cô xách túi lớn túi nhỏ, nó vội chạy tới đỡ, nhìn thấy toàn là thức ăn, nó kêu gào, “Sớm biết thế này em đã chẳng nấu cơm, ngồi đợi chị trổ tài”.

“Có phải làm cho em ăn đâu.” Cố Sơ thay giày, “Làm xong canh chị còn đến phòng thực nghiệm”.

Cố Tư đặt túi vào trong bếp, quay người đứng dựa vào tường nhìn cô, “Chị bảo kiểu của chị có được gọi là “trọng sắc khinh em” không?”.

“Chị cũng đâu có nói em không được uống ngụm nào.” Cố Sơ rửa tay rồi vào bếp xem xét, hài lòng gật đầu, “Khá đấy, hai món mặn hai món chay, kết hợp rất hài hòa, cộng thêm một món bánh ngọt. Tư Tư à, có phải em đang hướng đến con đường “vợ đảm mẹ hiền” rộng thênh thang không? Có điều làm hơi nhiều một chút. Chị đã bảo em bao nhiêu lần rồi, cơm có thể để qua đêm nhưng thức ăn mà để qua đêm là mất hết chất dinh dưỡng”.

“Em tưởng La Trì sẽ tới.” Cố Tư dẩu môi, “Ai mà biết được anh ấy lại cho em leo cây vào phút chót”.

“Anh ấy bắt được Bắc Thần, lại thả ra chắc?” Cố Sơ cười, chuẩn bị nguyên liệu rất nhanh gọn rồi nói với con bé, “Chúng ta ăn trước đã, còn về tấm lòng của em, hôm nay chị sẽ mang tới”.

“Gì chứ? Tấm lòng nào của em?” Cố Tư ngồi bên bàn ăn, cầm đũa lên phản đối.

“Chị là chị gái em, em nghĩ gì lẽ nào chị lại không biết.” Cố Sơ bật bếp, bắt đầu hầm canh, “Khoảng thời gian này hai người thường xuyên dính lấy nhau, bây giờ em nói chuyện cứ động một tý là nhắc tới anh ấy”.

Cố Tư thu hai chân lên ghế, chống cằm xuống đầu gối, không nhịn được cười, lí nhí một câu: “Anh ấy rất tốt mà”.

Câu này bị Cố Sơ nghe rõ mồn một, cô quay đầu nhìn nó, tươi cười, “Là quá tốt. Người ta coi trọng em lắm, vì em có thể khúm núm nịnh nọt chị”.

“Chị, chị đừng có ức hiếp anh ấy.” Cố Tư hờn dỗi.

Cố Sơ vờ tỏ ra kinh ngạc, “Có trời đất chứng giám, chị ức hiếp anh ấy khi nào chứ? Làm ơn đi, anh ấy là cảnh sát, chị dám sao? Còn nói chị trọng sắc khinh em, em thì sao?”.

“Trời ơi, chị à, anh ấy là cảnh sát ngốc, nói năng vụng về. Em quá hiểu cái miệng của chị mà, làm sao anh ấy đỡ nổi.”

Cố Sơ bó tay, lắc đầu, “Chị đúng là oan uổng chết mất. Anh ấy ngốc hả? Tư Tư thân yêu của chị ơi, em phải biết trên đời có một loại đàn ông chỉ trở nên ngốc nghếch trước mặt người mà anh ta yêu thương thôi. Cái miệng anh ấy không phải lợi hại bình thường đâu”.

Cố Tư mím môi cười.

“Này, em vất vả làm cả bàn ăn cho anh ấy, lát nữa cùng chị tới phòng thực nghiệm đi, chắc chắn anh ấy ở đó đấy.” Cố Sơ đề nghị.

Cố Tư ngẫm nghĩ, “Thôi đi”.

“Sao vậy cô nương?”

“Anh ấy thích ăn thì ăn, em đâu có chủ động tặng, cứ làm như em bám lấy anh ấy, sợ ế chồng vậy.”

Cố Sơ phản ứng rất nhanh, “Này Cố Tư, em mắng ai đấy hả?”.

Cố Tư phì cười, gọi cô ngồi xuống, “Ăn thôi, ăn thôi, nguội hết cả rồi”.



Hầm canh xong cũng trở thành bữa ăn đêm. Nếu là bình thường, Cố Sơ tuyệt đối không tán đồng uống canh muộn như vậy. Nhưng cô hiểu Lục Bắc Thần, mặc dù anh đã thề thốt với cô sẽ cắt giảm lượng công việc nhưng dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết anh chỉ qua loa cho xong. Món canh này có thuốc bắc, lợi cho việc thanh nhiệt giải độc, cô còn sợ anh ghét mùi thuốc bắc nên đã cho thêm thịt gà để dậy mùi.

Nói có sai bao giờ, đèn ở phòng thực nghiệm vẫn sáng trưng, mọi người đều có mặt, có điều trông Ngữ Cảnh có vẻ ủ dột, Phan An ngậm tăm trông như chó nhà mất chủ, chỉ riêng Ngư Khương là vẫn tỏ ra ngứa mắt sau khi thấy cô đến.

Hỏi tới Lục Bắc Thần, Ngữ Cảnh chỉ tay lên gác, Phan An tinh mắt, thấy cô cầm bình giữ nhiệt lập tức phấn chấn trở lại, nhào tới, “Có phải mang đồ ăn ngon đến cho bọn anh không?”.

Tổng cộng, Cố Sơ xách hai bình giữ nhiệt và một hộp cơm. Thấy vậy, cô lập tức bảo vệ, đưa một bình giữ nhiệt cho Phan An, “Còn hai cái này là của trên gác, của các anh là bình này”.

Phan An cảm kích như sắp khóc tới nơi, đoạt lấy, mở ra, “Đúng là mỹ vị chốn nhân gian”.

“Phan An, anh không sợ bị ăn mắng à?” Ngư Khương lạnh nhạt buông một câu.

Cố Sơ không hiểu, Phan An cười khẩy, “Đồ của bạn gái cậu ta mang tới, tôi không tin cậu ta dám mắng!”.

Thế này là sao? Cố Sơ cảm thấy mọi người trong căn phòng này đều kỳ quặc, nhưng không kịp hỏi han, cô ôm bình giữ nhiệt và hộp cơm lên gác.

Cánh cửa phòng làm việc khép hờ, tiếng tranh cãi vọng từ trong ra, toàn bộ đều liên quan đến việc phân tích vụ án, nghe kỹ thì hóa ra là giọng của Chloe và La Trì. Hai người này rõ ràng đang có hai luồng quan điểm.

Cô đẩy cửa đi vào, nhìn ngay thấy cảnh tượng này:

La Trì ngồi trên bàn làm việc, tay cầm tài liệu, đầu tóc bù xù, mặt mũi hăm hở, giống như đang diễn thuyết; Chloe ngồi đối diện La Trì, cũng phệt thẳng lên bàn, chỉ tay vào La Trì và nói: “Cậu tưởng bao năm làm thám tử tư của tôi là vứt đi à? Cảnh sát La, tôi đắt lắm đấy! Giúp cậu phân tích án là “lấy gáo vàng múc nước giếng bùn” có biết không?”.

Rồi khi nhìn tới Lục Bắc Thần, anh đang ngồi trên chiếc ghế da phía sau bàn làm việc, ngón tay kẹp điếu thuốc, bộ dạng nhàn nhã, mặc cho hai người đàn ông cao to đỏ mặt tía tai.

“À… hi!” Cố Sơ bước vào, chào mọi người, “Đừng cãi nhau!”.

Ba người nghe xong, đồng thời nhìn ra phía cửa.

“Sao em lại đến đây?” Lục Bắc Thần đứng dậy, nở nụ cười, rõ ràng rất vui.

Cố Sơ nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay anh, khịt mũi một tiếng nhắc nhở. Lục Bắc Thần rất nghe lời, lập tức dập ngay đầu lọc vào gạt tàn. Lúc ấy vẻ không vui mới tan đi trên gương mặt cô. Cô bước lên, đặt hộp cơm và canh lên mặt bàn.

“Các anh ấy à, uống xong canh đi rồi cãi tiếp.” Cố Sơ mở bình giữ nhiệt ra, lại lấy thêm đũa từ trong túi ra, “Cái này vốn là chuẩn bị cho Bắc Thần, các anh được hời đấy”.

Thấy Chloe định giơ tay ra, cô chặn lại, cười tươi như hoa: “Ngại quá, em không chuẩn bị bát đũa cho anh”.

La Trì nghe xong phá lên cười.

Chloe sững người, “Vì sao chứ?” Rồi lại thấy món canh quá hấp dẫn, anh ta không nhịn nổi, bước lên ngửi ngửi, “Anh cũng đang khát khô cổ đây”.

“Anh thấy đấy, em chỉ mang hai bộ bát đũa, ai bảo anh tới?” Cố Sơ quyết không để anh ta uống, “Anh tưởng em sẽ khoản đãi một người đàn ông đã chứa chấp bạn trai của em sao?”.

~Hết~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi