BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Cùng là một ngày nắng đẹp, Cố Khải Mân chưa chắc đã cảm thấy dễ chịu.

Hắn bị Kiều Vân Tiêu đưa tới một nơi, nhốt suốt cả một đêm, muốn trốn ra nhưng ngoài cửa lại có mấy tay vệ sỹ, người nào người nấy cũng cao hơn hắn hẳn một cái đầu, hệt như bị một ngọn núi sừng sững chắn lối, không có đường thoát. Kiều Vân Tiêu cũng không bảo các vệ sỹ làm gì hắn ngoài mấy cú đấm ở trên xe. Cố Khải Mân điên cuồng gào thét cả một đêm, tới ngày hôm sau đã rũ rượi.

Khi Kiều Vân Tiêu xuất hiện trở lại, Cố Khải Mân lao về phía anh, gầm gào như một con thú bị nhốt trong cũi, “Tao sẽ kiện mày, bắt giam người trái phép!”.

Kiều Vân Tiêu ngồi xuống sofa, châm thuốc lên, mỉm cười, “Bác sỹ Cố, bây giờ cửa đang mở, anh có thể đi bất kỳ lúc nào, tôi hoan nghênh anh cứ thoải mái kiện cáo”.

Cố Khải Mân nhìn anh đầy cảnh giác.

Một tập phong bì được đập “bộp” xuống trước mặt hắn. “Đã suy nghĩ kỹ chưa, ký tên đi.”

“Không bao giờ!” Cố Khải Mân hằn học bổ sung thêm, “Đừng có mơ!”.

Kiều Vân Tiêu nhàn nhã nhả khói thuốc, “Anh muốn trở mặt với Tiếu Tiếu cũng nên cân nhắc xem mình là ai. Bác sỹ Cố, nắm đấm của anh không chỉ vung lên người một mình Tiếu Tiếu chứ hả?”.

Cố Khải Mân sững người, hỏi lại theo phản xạ rất nhanh, “Mày có ý gì?”.

“Để có thể ra tòa làm chứng chưa chắc đã cần tới Tiếu Tiếu. Bác sỹ Cố, tôi ít nhiều vẫn có khả năng bảo vệ một người. Tới ngày đó, mẹ của Thiên Thiên, cũng tức là mẹ ruột của con trai anh sẽ chấp nhận ra tòa vạch trần cái ‘sở thích’ của anh.” Kiều Vân Tiêu nói rất thản nhiên, “Tới lúc đó Tiêu Tiếu Tiếu chỉ cần đề nghị đơn phương ly hôn là có thể được thụ lý”.

“Cái gì? Mày…” Cố Khải Mân gào to. Hắn không ngờ Kiều Vân Tiêu lại thuyết phục được mẹ của Thiên Thiên.

“Một người khi đang rất cần tiền sẽ không quá cố chấp.” Kiều Vân Tiêu cười nhạt, “Hơn nữa, cô ấy cũng rất thông minh, chuyện gì đáng làm cô ấy đều biết rõ”.

Cố Khải Mân cuộn chặt tay lại, mặt tái xanh.

“Tôi xưa nay không sợ làm ầm ĩ. Ví dụ như anh nói dối Thiên Thiên là con nuôi của anh, rồi lại ví dụ như anh ở ngoài ra cái vẻ bác sỹ tốt, ngụy quân tử, về nhà thì lại mang khuynh hướng bạo lực, trước khi kết hôn làm người ta ễnh bụng lên lại không chịu trách nhiệm… Tất cả những việc làm này sẽ trở thành tin đồn lề đường về bác sỹ Cố Khải Mân, muốn nhiều bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Trán Cố Khải Mân gồ lên những gân xanh, nghiến răng ken két, “Kiều Vân Tiêu, coi như mày giỏi!”.

“Thế nào? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?” Kiều Vân Tiêu chầm chậm nói, “Đừng có quên, anh bị bắt cóc ra khỏi bệnh viện, không xuất hiện trong một thời gian quá dài, các đồng nghiệp của anh sẽ sinh nghi. Lỡ như có vị đồng nghiệp nào quan tâm anh quá mức lại báo cảnh sát thì chuyện này anh có muốn giấu cũng khó đấy”.

Cố Khải Mân giận dữ lườm anh, hệt như một con sói hoang đã bị ép tới bờ vực thẳm, đôi mắt phát ra tia sáng xanh phẫn nộ. Hai người cứ giằng co một lúc lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp, “Bút”.

Kiều Vân Tiêu bật tay một cái, người vệ sỹ đứng ngoài cửa bước lên. Anh ra lệnh, “Phục vụ anh Cố đây ký tên”.

Người vệ sỹ tiến lên đưa bút.

Cố Khải Mân mở phong bì ra, rút đơn ly hôn ở bên trong ra. Lúc ký tên, hắn do dự vài giây rồi cuối cùng cũng đặt bút. Kiều Vân Tiêu cầm tờ đơn xem qua, thầm thở phào một hơi rồi gấp tờ đơn lại, cười nói: “Bác sỹ Cố là người thông minh, hợp tác với những người thông minh luôn rất vui vẻ”.

“Kiều Vân Tiêu, đừng tưởng mày đã thắng!”

Kiều Vân Tiêu cố tình tỏ ra ngỡ ngàng, “Đúng vậy, rất có thể sau này anh sẽ trả thù Tiếu Tiếu. Thế này đi, tôi sẽ giữ giúp anh video bằng chứng mà mẹ Thiên Thiên ghi lại. Chỉ cần sau này anh đừng có ý định quấy rối vợ cũ, tôi bảo đảm nó sẽ không bị tuồn ra ngoài”.

“Mày…” Cố Khải Mân chỉ muốn giết anh ngay lập tức. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, coi như hắn đã bại trận trong tay Kiều Vân Tiêu rồi…



Lục Bắc Thần ngủ một mạch tới xế chiều.

Phòng nghỉ trong phòng khám dĩ nhiên không dễ chịu bằng ở nhà, nó chỉ là nơi nghỉ ngơi tạm thời cho các bác sỹ trực đêm mà thôi. Không gian nhỏ, không có cửa sổ, bình thường các bác sỹ hay than thở vì chuyện này, nhưng lại rất hợp với một người không thích ánh sáng như Lục Bắc Thần, căn phòng nhỏ hẹp tối tăm này bỗng dưng trở thành không gian dừng chân tuyệt nhất.

Giữa chừng có một số đồng nghiệp lục tục tới, Cố Sơ đều cố gắng giải quyết nhanh gọn. Khi cô còn chưa có khả năng giúp Lục Bắc Thần dẹp yên mọi sóng gió bão bùng thì điều duy nhất cô có thể làm là cứu vớt giấc ngủ vốn đã yếu của anh. Cũng may, anh không hề thức giấc, xem ra anh mệt thật.

Lúc làm báo cáo chuyên đề, Cố Sơ vừa viết vừa dừng, chốc chốc lại chạy vào phòng nghỉ xem xét. Lục Bắc Thần ngủ vốn luôn yên tĩnh, cả đêm dường như chỉ giữ nguyên một tư thế, khi không ôm cô đa phần anh thích nằm thẳng, hai tay thả tự nhiên ở hai bên. Cố Sơ thường cảm thấy kỳ lạ, không biết anh có chịu ảnh hưởng của nghề nghiệp hay không, sau đó cô lại nhớ đến một câu La Trì từng nói: Tay Lục Bắc Thần đó hay nằm lên bàn để xác, trông ghê rợn lắm.

Lúc cô vào phòng ngủ vẫn thấy anh nằm thẳng cẳng như thế. Nhờ ánh sáng bên ngoài phòng, cô phát hiện anh đang nắm tay rất chặt, đây không phải thói quen nằm ngủ của anh, có lẽ vì áp lực quá lớn. Cô bước lên, nhẹ nhàng mở tay anh ra, hy vọng anh ngủ thoải mái hơn một chút.

Cố Sơ không biết anh ngủ được bao lâu. Đương nhiên, cô hy vọng anh ngủ say giấc. Công việc pháp y đã định sẵn phải chịu đựng nhiều nóng lạnh cuộc đời. Giống như hôm nay, anh không nói cô cũng biết Lục Bắc Thâm chung quy vẫn không thể né tránh. Nếu trong giấc mơ anh có thể nhẹ nhõm hơn chút thì đây cũng là mong muốn của cô.

Tiếc là, chiếc điện thoại đầu giường đã tước đoạt đi “giấc mơ vĩ đại” của cô.

Nó rung liên tục, màn hình màu xanh lam khiến Cố Sơ nhớ tới bàn để xác trong phòng thực nghiệm. Cô bắt lấy di động, tên của La Trì không ngừng nhấp nháy bên trên. Cố Sơ nhìn chằm chằm vào tên anh ấy, không hiểu sao trong lòng bỗng cảm thấy không yên tâm. Trong lúc cô đang do dự không biết có nên gọi anh dậy hay không thì anh đã dậy mất rồi. Thấy cô ngồi đầu giường, di động sáng, sắc mặt cô thì tái mét, anh bèn hỏi: “Của anh à?”.

Cố Sơ thấy anh đã bị đánh thức đành đưa di động cho anh, thầm trách La Trì máu lạnh vô tình.

Sau khi nhận máy, Lục Bắc Thần chỉ “alô” một tiếng còn lại toàn là La Trì nói. Cố Sơ loáng thoáng nghe thấy tên Lục Bắc Thâm, rồi anh lập tức đứng phắt dậy.

Cái cảm giác không an tâm ấy tự động dâng lên trong cô, trở thành nỗi sợ hãi.

Cô chỉ nghe thấy Lục Bắc Thần chốt lại một câu: “Được, tôi biết rồi.” Cuối cùng nỗi sợ bung ra, không thể cứu vãn. Cô lập tức đứng dậy, “Xảy ra chuyện gì rồi?”.

“Anh cần tới chỗ La Trì một chuyến.” Anh không giấu cô.

Cố Sơ không muốn tiếp tục mơ mơ hồ hồ bèn bám lấy anh suốt dọc đường, “Lý do?”.

Đứng trước bồn rửa tay, Lục Bắc Thần rửa mặt qua quýt, trút hết mọi uể oải ban nãy. Gương mặt anh trong gương lại nặng nề thêm vài phần, giống như lúc vừa tới bệnh viện tìm cô, khiến con tim cô liên tục thắt lại. Anh lau mặt, “Bắc Thâm đã bị La Trì đưa đi, giờ nó xảy ra chút vấn đề”.

Một câu nói ngắn gọn, anh nói cũng nhẹ nhàng nhưng chỉ khiến cô tim đập chân run. Cô đứng đực ra trước cửa phòng nghỉ như một khúc gỗ đã bị phong hóa, nhìn anh chằm chằm, trong đầu là một cơn bão đang được cảnh báo màu đỏ cấp độ mười. Lượng thông tin trong câu nói ấy quá lớn, cô theo không kịp.

Cô vội buột miệng, “Em cũng đi”.

Lục Bắc Thần quay đầu nhìn cô.

Cô mặc chiếc áo blouse trắng, gương mặt chỉ to hơn lòng bàn tay một chút bị sắc màu này tôn thêm cái nhợt nhạt, bả vai yếu đuối dường như chỉ cần hơi dùng sức là nát vụn. Nhưng giọng điệu của cô chắc nịch, đôi mắt sáng rực như đang có một nguồn sức mạnh bộc phát từ trong cơ thể bé nhỏ.

Lục Bắc Thần hơi sững người. Từ trước tới nay anh luôn cho rằng cô là người cần được bảo vệ, vì anh biết rõ khi trước cô là một cô gái kiêu kỳ đến mức nào, vì anh cũng biết rõ hiện tại cô khổ sở đến mức nào. Nhưng chính trong khoảnh khắc này, vào lúc cô dùng ánh mắt kiên định để nói với anh, anh bỗng nhiên cảm thấy có lẽ cô không yếu đuối như anh tưởng tượng. Vô hình trung, cô đã động viên anh bằng một sự mạnh mẽ vô bờ.

“Dù có thế nào, em cũng sẽ ở bên anh.” Cố Sơ nói rõ ràng từng câu từng chữ, trút hết mọi suy nghĩ trong lòng.

Đó đồng thời là một câu nói với nhiều ý nghĩa, bao gồm chuyện của Bắc Thâm, cũng bao gồm cả chuyện nhà họ Lục đã làm với nhà họ Cố.

Tư Tư ném ra một quả ngư lôi, sức ảnh hưởng tuyệt đối vượt xa quả bom hồng họ sắp mang tới cho mọi người. Sự thẳng thắn của Lục Bắc Thần khiến cô thêm âu lo, cô như rơi vào địa ngục, chịu đựng nỗi đau khủng khiếp. Nhưng chính vào hôm nay, khi anh mang theo cơ thể mệt mỏi ôm cô và nói anh chỉ muốn tới tìm cô, khi nhìn thấy anh ngủ say sưa trong phòng nghỉ thì trái tim vẫn còn u mê trong màn sương mù của cô đã trở nên rõ ràng.

Liên quan gì tới Lục Bắc Thần? Anh há chẳng phải là một nạn nhân hay sao?

Cô cảm thấy mình đã chịu ảnh hưởng của Cố Tư, có phần băn khoăn khó xử, có phần soi mói bới móc, mà suýt đánh rơi một sự thật quan trọng: Cô yêu Lục Bắc Thần. Vì đã từng trải qua nỗi đau chia ly nên nó như một cây kim lơ lửng lúc nào cũng đâm vào cô, nhắc nhở cô không được để mất nữa. Thế nên, cuối cùng cô mới hiểu bản thân nhất định phải bất chấp tất cả.

Cô không thể vì hành động của nhà họ Lục mà đổ lên người anh, như vậy là không công bằng với anh, với một người đàn ông suýt nữa mất mạng vì cô. Cô phải đứng bên cạnh anh, cho dù sau này còn ngàn vạn đau khổ, lần này cô cũng phải đi theo tiếng gọi của trái tim mình.

Cô tin rằng Lục Bắc Thần sẽ hiểu câu nói này.

Mà thực tế là anh cũng hiểu. Sau vài giây nhìn sâu vào mắt cô, anh bèn giơ tay ra trước mặt cô.

Cô rảo bước lên trước, ôm chầm lấy anh.

Lục Bắc Thần kề bên tai cô thủ thỉ: “Cảm ơn em…”.



Lục Bắc Thâm dường như đã biến thành một người khác.

Đây là cảm giác trực quan nhất sau khi họ gặp cậu.

Cậu không ngồi trên ghế mà co rụt cả người lại trong góc, hai tay ôm lấy đầu gối, vùi mặt xuống rất sâu. Bả vai run rẩy như chịu một sự hoảng sợ không hề nhỏ, hoàn toàn khác với hình tượng ôn nhu như ngọc thường ngày. Cố Sơ không nhìn thấy nét mặt của cậu, nhưng vô thức cảm thấy cậu đang sợ hãi thứ gì đó, trở thành một đứa trẻ trơ trọi. La Trì đứng bên cạnh, tỏ ra vô tội, mấy lần định kéo cậu dậy nhưng vô ích.

Cố Sơ nhìn thấy mà thắt lòng, nói chi tới Lục Bắc Thần. Nhìn thấy cảnh ấy, anh nổi giận, “La Trì, cậu là đồ khốn!” Dứt lời, anh định xông vào ngay.

Anh bị hai đồng nghiệp trong tổ chuyên án chặn lại, một hai trong người khuyên nhủ chân tình, “Giáo sư Lục, cảnh sát La không làm gì anh ấy cả. Thật mà, anh ấy tự nhiên thành ra như vậy, chúng tôi nhìn cũng cảm thấy lạ”.

“Bỏ ra.” Lục Bắc Thần lạnh như băng.

Hai người đồng nghiệp này đều từng hợp tác với anh, biết anh xưa nay luôn bình tĩnh, nhưng cảm giác khó thở như hôm nay đúng là lần đầu tiếp xúc, nhất thời không biết phải làm sao. Cố Sơ thấy vậy bèn giữ anh lại, hạ thấp giọng, “Đợi La Trì ra đã, anh xông vào như vậy không có ích gì đâu”.

Cuối cùng Lục Bắc Thần vẫn nghe lời khuyên của Cố Sơ, kiềm chế giận dữ, ngồi xuống: “Mời cảnh sát La của mấy cậu ra đây”.

Cố Sơ nhìn vào bên trong tấm kính, thầm thở dài, lúc ấy cảm giác tức ngực mới được xoa dịu phần nào.

Chẳng bao lâu sau, La Trì đã bước ra, nhìn Lục Bắc Thần bằng vẻ mặt không mấy tự nhiên. Anh ngồi đó, nhìn anh ấy chằm chằm, sắc mặt rất khó coi, khiến Cố Sơ cũng sợ hãi. Cô thấy anh cứ nắm chặt tay lại, sợ anh nổi giận lại đánh La Trì ngay trước mặt mọi người.

Người ta dẫu sao cũng là cảnh sát, hành hung cảnh sát là phạm luật.

“La Trì.” Lục Bắc Thần rít gọi tên anh ấy, “Tôi cần cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý”.

Cố Sơ biết anh đang cố nén giận. Một người đàn ông không bao giờ nghe giải thích và viện cớ giờ lại ép La Trì lý giải, có thể thấy ở trong lòng anh Bắc Thâm quan trọng nhường nào. Cô tin rằng La Trì cũng hiểu điểm này. Anh ấy lau mồ hôi, ra hiệu bằng ánh mắt cho hai đồng nghiệp.

Các đồng nghiệp gật đầu, vừa định ra ngoài thì bị La Trì gọi giật lại.

“Có thuốc lá không?” La Trì cuộn đầu lọc lại rồi ném vào thùng rác.

Một trong hai người đưa cho anh ấy bao thuốc. Cố Sơ nhận ra loại thuốc này, năm ngoái cô từng mang đi bán. La Trì đón lấy, ngạc nhiên: “Vẫn loại năm ngoái à?”.

Người đồng nghiệp gật đầu, “Các anh em bên mình thường ngày bận rộn chẳng có thời gian hút”.

“Còn hút được không?” La Trì chau mày.

“Dạ được, chưa quá hạn.”

La Trì bèn xua tay.

Sau khi họ đi khỏi, anh ấy giơ hộp thuốc lá lên trước mặt Cố Sơ, “Nhờ phúc của em, của Cục Cảnh sát không lo hết thuốc hút”.

Lúc ấy Cố Sơ mới biết số thuốc năm xưa đi đâu về đâu.

La Trì rút một điếu đưa cho Lục Bắc Thần, anh không nhận vẫn chỉ nhìn anh ấy không rời khiến anh ấy bối rối. Cố Sơ làm người giảng hòa, “Em còn ngồi đây mà, định coi em làm máy lọc không khí cho hai anh đấy à?”.

La Trì gượng cười, cũng không hút nữa.

“Từ lúc ở nhà đi, cậu ấy chưa như vậy, rất bình thường.” La Trì chủ động nói rõ tình hình, “Ở đây khoảng một tiếng chẳng nói năng gì rồi thành ra như vậy”.

Lục Bắc Thần vẫn lẳng lặng nghe.

La Trì sốt ruột, giơ tay thề thốt, “Có trời đất làm chứng, tôi thật sự không làm gì cậu ấy cả. Cậu ấy là em trai cậu, nhìn mặt cậu ấy khác gì nhìn mặt cậu đâu, tôi có thể ra tay thô lỗ được sao? Cậu không tin vẫn còn CCTV, cậu có thể xem lại”.

Cố Sơ tuyệt đối tin tưởng La Trì. Đối mặt với một gương mặt giống Lục Bắc Thần y như đúc, là bạn ai cũng sinh lòng trắc ẩn. Mà Lục Bắc Thần cũng vậy nên không kiểm tra lại, sự chán ghét trong ánh mắt cũng tan dần, “Tại sao lại như vậy chứ?”.

~Hết~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi