BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Cố Sơ không thể thay Lục Bắc Thâm trả lời câu hỏi này, vì ngoài bệnh tình của anh ấy ra, cô chẳng nghĩ được nguyên nhân nào khác. Một lát sau, tâm trạng của Lăng Song mới ổn định trở lại. Cố Sơ không nhìn cô ấy mà yên lặng hướng ánh mắt về phía một đôi tình nhân đứng dưới tán ngọc lan cách đó không xa. Nam sinh có lẽ vừa đánh bóng xong, đầu nhễ nhại mồ hôi, cô gái mỉm cười đưa giấy cho cậu ấy lau. Trên con đường này người qua kẻ lại nhộn nhịp nhưng trong mắt họ chẳng chứa thêm được ai nữa. Hai người nhìn nhau mỉm cười, ngọt ngào thấm vào không khí, ngay cả Cố Sơ ngồi bên cạnh cũng cảm nhận được.

“Nếu như…” Cô lên tiếng, có chút ngập ngừng.

Lăng Song nhìn cô.

“Nếu bệnh tình của Lục Bắc Thâm thật sự rất nghiêm trọng, cậu còn ở bên anh ấy không?” Cố Sơ hỏi câu này.

Lăng Song khẽ thở dài, “Cố Sơ, nghe nói Lục Bắc Thần cũng không khá khẩm gì, sao cậu không rời xa đi?”.

Cố Sơ sững người, quay đầu nhìn cô ấy. Lăng Song cười, giải thích: “Có một lần Tiếu Tiếu kể, nhưng cậu ấy cũng không có ác ý gì đâu, chỉ vì lo cho cậu thôi.” Thấy Cố Sơ vẫn nhìn mình mãi, Lăng Song hết cách, “Cậu yên tâm, tôi làm tạp chí chứ không làm paparazzi, sẽ không công khai chuyện này đâu”.

“Đạo đức nghề nghiệp của cậu không có biên giới.” Cố Sơ lẩm bẩm. Nhưng thật ra cô hiểu nếu Lăng Song đã nói vậy thì cậu ấy sẽ không làm.

Lăng Song bĩu môi.

“Tôi sẽ không rời xa anh ấy.” Cố Sơ trả lời, “Thật ra là như vậy. Có một loại người mà cậu đã gặp rồi thì cho dù bỏ lỡ để tìm kiếm ai khác, tất cả bọn họ đều có hình bóng của người ấy, tôi không cần một kẻ thế thân”.

Lăng Song trầm mặc, rất lâu sau mới buồn bã nói: “Suy nghĩ của tôi nào có khác cậu”.

Cố Sơ nhìn cậu ấy, cậu ấy mỉm cười, “Làm con gái thật ngốc, phải không?”.

“Yêu đúng người thì không gọi là ngốc.” Cố Sơ nói.

“Không ngốc ư?” Lăng Song cười khẩy, “Ngốc nghếch chỉ chờ đợi một người, ngây ngô cho rằng trong lòng người ấy có cậu, khờ dại từ chối hoa hồng của tất cả những người khác, ngờ nghệch lãng phí cả tuổi xuân”.

Cố Sơ thở dài, “Đó gọi là cố chấp. Nếu trên đời này tồn tại một loại tình cảm có thể khiến chúng ta vì nó mà cố chấp thì ngoài tình thân ra còn có tình yêu. Chính vì cố chấp nên đợi chờ mới trở nên có ý nghĩa”.

Lăng Song cười khẽ, không nói gì. Cố Sơ quay đầu nhìn cậu ấy, tủm tỉm cười, nhưng tận sâu trong đáy mắt là một sự kiên định. Phải, có lúc đối mặt với tình yêu, người con gái nào cũng vậy, bất luận đoạn đường đầy chông gai, đã nhắm chuẩn ai là sẽ không hối hận. Cô tin rằng Lăng Song là người có thể đợi chờ. Chẳng phải bao nhiêu năm rồi cậu ấy vẫn đợi mãi đó sao?

“Xem ra cậu không muốn chia sẻ chuyện giữa cậu và Bắc Thâm.”

Lăng Song nghiêng đầu nhìn thẳng cô, “Xem ra giao tiếp với người thông minh cũng có cái lợi, không cần nói mấy câu dư thừa”.

Cố Sơ mím môi cười khẽ. Không nói thì thôi, ai chẳng có một chút bí mật riêng tư. Lăng Song cũng cười, nhẹ nhõm hơn nhiều so với lúc mới tới, có lẽ đã được giải tỏa. Khoảng thời gian ở bên Bắc Thâm tuy ngắn nhưng cũng là những kỷ niệm quý giá của cậu ấy. Chính vì quá quý giá nên mới không nỡ mang ra chia sẻ với người khác.



Đó là khoảng thời gian ai ai cũng thích lên mạng chơi trò “Ném bình thư”*. Mặc dù học y nhưng cô rất yêu thích văn chương nên thi thoảng lại viết những câu văn “súp gà” bồi bổ tâm hồn rồi nhét vào trong bình thư, rồi cũng nhận được không ít hồi đáp. Trong số vô vàn những lời thư trả lời ấy, có không ít những câu trả lời tương đồng nhau. Chỉ duy có một người không đồng tình, thậm chí phê bình rằng: Nếu canh gà mà chỉ nấu bằng mỗi trứng gà không thì uống vào cũng chẳng có dinh dưỡng mấy.

*Một trò chơi giao lưu tìm bạn trên QQ bằng cách ấn nút chọn ném bình thư hoặc vớt bình thư trong một khu vực được người chơi lựa chọn. Những người bắt cặp sẽ chia sẻ thư và trò chuyện, làm quen với nhau.

Lúc đó trên mạng hay đăng một số bài báo đưa tin những quốc gia và khu vực gặp thiên tai. Mặc dù thường ngày cô không nói ra nhưng thực chất vẫn rất quan tâm mấy tin thời sự này, hay cùng với các bạn trên mạng gửi lời chúc phúc tới những nạn nhân, sau đó ký gửi cảm xúc của mình vào chiếc bình thư. Nghe người đó nói vậy, cô phản bác: Lẽ nào tặng lời chúc phúc cũng là sai? Làm người lẽ nào nên lạnh lùng hờ hững?

Người đó trả lời lại rất nhanh: Biểu hiện của sự quan tâm nên dừng lại ở những hành động thực tế. Một là bạn không kịp thời tới được hiện trường để giúp đỡ, hai là bạn cũng không quyên tiền ủng hộ cho họ. Cùng cả đám người hô hào ầm ĩ rồi bình luận cố lên, đừng khóc để làm gì chứ? Nói trắng ra đó cũng chỉ là một trò tiêu khiển trên mạng. Nó không chứng minh được sự quan tâm của bạn, chỉ thể hiện rõ sự rảnh rỗi của bạn.

Thế là cô đã đối đầu với người ấy.

Dần dà, cô cảm thấy tò mò về con người này. Mặc dù anh nói năng không lọt tai cho lắm nhưng suy nghĩ rất độc đáo, không hiểu sao, cô bắt đầu chờ đợi được nói chuyện với anh hằng ngày. Mạng ảo không nên tiếp xúc với thực tại, giống như biết bao người bạn khác, cô nên triệt để tuân theo nguyên tắc “không ai liên quan tới ai, cả hai là người xa lạ”. Thế nhưng cô vẫn tới gặp mặt người đó.

Giây phút gặp gỡ cô đã sửng sốt, hóa ra chính là Lục Bắc Thâm.

Nhưng lúc đó Lục Bắc Thâm và Cố Sơ đã qua lại rất thân thiết rồi. Mặc dù hai người họ chưa chính thức ở bên nhau nhưng ngày nào Cố Sơ cũng lải nhải như một kẻ si dại: Học trưởng Lục của tớ, Lục soái ca của tớ… Cố Sơ là một cô gái hành động rất mạnh mẽ. Sau đợt quân sự trở về, cậu ấy liền chống nạnh đứng bên cạnh bàn trong ký túc xá, tuyên bố với cô và Tiếu Tiếu: Học trưởng Lục là của tớ, mấy cậu dám có ý nghĩ gì sai lệch với anh ấy, đừng trách tớ trở mặt tuyệt giao!

Vì thế, cô thường xuyên nhìn thấy Cố Sơ chạy tới phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thâm, viện đủ mọi lý do, thậm chí có lúc nửa đêm hưng phấn không ngủ được còn kéo cô và Tiếu Tiếu hỏi: Này, hai cậu bảo có phải học trưởng Lục thích tớ không? Tớ cảm thấy anh ấy thích tớ, tớ xinh thế này, anh ấy kiểu gì cũng thích.

Cô rất muốn nói với Cố Sơ rằng: Bạn của mạng của tớ chính là học trưởng Lục đấy.

Cô bỗng bứt rứt, một mặt ngập ngừng không biết có nên nói cho Cố Sơ không, một mặt lại mong ngóng được gặp mặt Lục Bắc Thâm. Cô biết mình làm vậy là không đúng, nhưng không kiểm soát được trái tim mình, sau đó lại ra sức viện cớ cho chính mình: Không sao đâu, Cố Sơ còn chưa phải bạn gái của anh ấy mà…

Mỗi lần hẹn hò, Lục Bắc Thâm đều chọn buổi tối. Họ luôn nói chuyện rất tâm đầu ý hợp. Cô biết mình đã yêu anh nhưng lại không dám hỏi anh: Rốt cuộc anh thích em hay Cố Sơ?

Cuối cùng có một ngày, Lục Bắc Thâm đã hôn cô. Có một lần hẹn hò bên bến Thượng Hải, bỗng nhiên trời đổ mưa. Anh kéo tay cô lao vào trú mưa, tối đó dưới mái hiên chỉ có mình cô và anh, đứng trong không gian nhỏ hẹp, quần áo của họ đều ướt sũng.

Ngoài trời mưa như trút nước, hơi thở của cả hai quấn bện vào nhau. Anh cúi đầu hôn cô, giây phút ấy, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Lục Bắc Thâm thích cô. Anh không nói nhưng cô có thể cảm nhận được. Thế nên mỗi lần nhìn thấy Cố Sơ hớn ha hớn hở kể về Lục Bắc Thâm, cô lại rất muốn nói với cậu ấy: Đừng mơ hão nữa, học trưởng Lục thích tôi.

Cô những tưởng như vậy, thế nên có một ngày cô đã lấy hết dũng khí để hỏi anh: Bắc Thâm, người anh thích là Cố Sơ ư?

Anh im lặng nhìn cô rất lâu. Tối đó, đôi mắt anh sáng rực lạ thường. Cô hơi rụt rè vì sự trầm mặc ấy, cô bỗng sợ câu trả lời của anh. Thế là cô lí nhí nói: Nếu anh cũng thích Cố Sơ thì sau này đừng tới tìm em nữa.

Cô không muốn chìm trong mối quan hệ này, mặc dù cô đã lún xuống rất sâu rồi.

Nhưng anh bỗng kéo cô lại, đặt lên môi cô một nụ hôn sâu.

Sự im lặng của anh khiến cô bối rối, nhưng nụ hôn của anh lại vô hình khiến cô kiên quyết. Cô muốn lật bài ngửa với Cố Sơ, bắt Cố Sơ lùi bước. Cô yêu Lục Bắc Thâm, không thể rời xa anh được.

Nhưng vào lúc cô đang chuẩn bị cách nói rõ ràng thì không ngờ Cố Sơ lại dội cho cô một quả bom. Lục Bắc Thâm tỏ tình với cậu ấy vào đúng ngày sinh nhật, tuyên bố cậu ấy là bạn gái của anh trước mặt rất nhiều người. Hôm đó cô cũng có mặt, vì biết Lục Bắc Thâm có cuộc thi nên đứng từ xa nhìn anh, không dám bước tới làm phiền, sợ anh phân tâm. Vậy mà điều khiến cô không ngờ là Cố Sơ lại dẫn theo cả một đội cổ vũ tới cổ động. Hôm đó vì lời tỏ tình của Lục Bắc Thâm, Cố Sơ trở thành công chúa được mọi người chú ý.

Cô đứng trong đám đông nhìn thấy hai người họ. Cố Sơ cười tươi như hoa, nụ cười cũng vo tròn trong đôi mắt Lục Bắc Thâm, vừa ngọt ngào, vừa cưng chiều. Trái tim cô vỡ vụn, anh cũng đã từng nhìn cô như thế.

Tối đó, Cố Sơ hạnh phúc tới mất ngủ, ngay cả Tiếu Tiếu cũng mừng cho cậu ấy, chẳng ai chú ý tới sự lạc lõng và đau khổ của cô.

Cô liều mạng liên lạc với Lục Bắc Thâm, thậm chí chặn anh trước cửa phòng thực nghiệm, bất chấp tất cả. Cô chất vấn anh vì sao lại làm vậy. Đôi mắt anh nhìn cô lại vô cùng lạnh nhạt và xa lạ. Anh không nói gì, mặc cho cô điên cuồng.

Cuối cùng cô mệt mỏi, khóc lóc, lao tới ôm anh, vứt hết mọi tôn nghiêm để van nài anh: Bắc Thâm, em yêu anh, em không thể không có anh…

Nhưng cảnh ấy bị Cố Sơ nhìn thấy.

Kể từ ngày đó, ở trong mắt Cố Sơ, cô trở thành kẻ đào góc tường của bạn, ngay cả Tiếu Tiếu cũng trách cô không phải. Cô có trăm cái miệng cũng không thể ngụy biện, mỗi lần đi tìm Lục Bắc Thâm, anh lại né tránh không gặp.

Cô bắt đầu căm hận Lục Bắc Thâm, cũng trở nên ghét Cố Sơ. Tới tận khi Cố Sơ và Lục Bắc Thâm chia tay, có một tối anh uống say xỉn bị cô bắt gặp. Cô dìu anh về ký túc xá. Anh nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng say: Gã họ Kiều kia tốt hơn anh ư? Yêu em hơn anh ư?

Cô biết anh nhận cô thành Cố Sơ. Cô đỏ mắt, định bỏ đi nhưng anh giữ rịt tay cô lại, nghiến răng nghiến lợi nói: Em dám giấu anh, lén lút vụng trộm với tên họ Kiều đó trong khách sạn, anh sẽ không để em sống yên đâu! Cố Sơ, em nhớ kỹ đấy, anh sẽ bắt em sống không bằng chết!

Cô ngẩn người, không biết hóa ra Cố Sơ lại làm chuyện ghê tởm ấy.

Nhưng Lục Bắc Thâm bỗng bật khóc. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh khóc, nước mắt chảy dọc theo hốc mắt, mỗi giọt lệ nặng tựa đá đập thẳng vào trái tim cô. Anh ôm chặt cô, cầu xin: Cố Sơ, anh có thể không để tâm chuyện em đã làm với tay họ Kiều đó. Đừng rời xa anh, em muốn gì anh cũng cho em, được không?

Cô cũng khóc rồi đẩy anh ra, quát lớn: “Anh mở to mắt ra mà nhìn, tôi không phải Cố Sơ!”.

Hôm đó cô mới biết mình đã thua Cố Sơ, thua thảm hại. Một người đàn ông được nữ sinh toàn trường tôn là nam thần lại có thể hạ mình cầu xin một người con gái quay trở lại, hơn nữa còn rơi nước mắt.

Kể từ ngày đó, cô càng căm hận Cố Sơ, hận cậu ta rõ ràng có được Lục Bắc Thâm mà không biết trân trọng, hận cậu ta sáng nắng chiều mưa, bắt cá hai tay, hận cậu ta chỉ coi Lục Bắc Thâm như trò chơi, nhẫn tâm tổn thương…

Tới tận năm năm sau Lục Bắc Thần xuất hiện, cô mới ý thức được, người bị cô ôm lấy tỏ tình trong phòng thực nghiệm là Lục Bắc Thần, người tối đó say xỉn nước mắt lưng tròng cũng là Lục Bắc Thần.

Cô như bị sét đánh, vậy còn Lục Bắc Thâm của cô?

Bây giờ, tất cả mọi chuyện đều đã nổi lên mặt nước. Cô đã biết mọi chân tướng. Nhưng cô và Lục Bắc Thâm vẫn còn cách nhau một khoảng. Cô không cam tâm, lần này cô tuyệt đối không bỏ cuộc nữa.



Hôm nay đường xá tắc lạ thường, quãng đường từ đại học A về nhà Tây không dài mà đi mất hơn bốn mươi phút. Cuối cùng Cố Sơ chịu không nổi phải xuống xe, đi bộ về có khi đã tới nhà từ lâu.

Ráng trời tràn ngập bầu trời, rồi lại lập tức bị một đám mây đen che chặt, xem ra đêm nay trời sẽ đổ mưa, gió thổi qua cũng đã mang một mùi ẩm ướt. Cố Sơ nắm chặt di động trong lòng bàn tay, lỡ như Lục Bắc Thần gọi, cô có thể nhận máy ngay.

Về tình hình của Lục Bắc Thâm, ngoài tò mò thì cô thấy lo lắng nhiều hơn, trông anh ấy có vẻ rất tệ, nhưng theo cô suy luận có thể vấn đề tâm lý dẫn tới vấn đề sinh lý, đương nhiên, tất cả chỉ là suy đoán. Thật ra cô lo cho Lục Bắc Thần hơn. Em trai quay về vốn là một chuyện vui mừng, ai ngờ hết cơn sóng này tới cơn sóng khác.

Lục Bắc Thâm liệu có nói thật với anh không? Nói thật rồi, đó liệu có phải là sự thật mà anh có thể chịu đựng được? Cứ nghĩ tới lời của Smith, lòng Cố Sơ lại nặng như đeo đá.

Lúc sắp về tới nhà, Smith lại gọi điện cho cô, thông báo rằng phương án phẫu thuật và các tài liệu có liên quan đã được gửi vào hòm mail của cô rồi dặn dò cô nếu muốn khuyên Lục Bắc Thần nên lựa chọn thời cơ thích hợp. Ông bổ sung một câu: “Cháu cũng biết đấy, có lúc Vic rất bướng, chuyện gì nó đã quyết định thì người khác rất khó thay đổi’.

Đúng vậy, cô phải nghĩ ra một cách hay, chuyện liên quan đến sống chết cơ mà.

Đúng là nhiều chuyện, Cố Sơ khẽ thở dài. Gió lớn dần, cô kéo chặt áo lại, nhớ về chuyện của mình và Bắc Thần, chuyện của Tư Tư, chuyện của Lăng Song, còn cả chuyện của Tiếu Tiếu. Trong lúc đợi đường tắc, cô đã gọi điện cho Tiếu Tiếu. Trong điện thoại, tâm trạng cậu ấy vẫn vậy, báo với cô tuần sau sẽ đi làm.

Cô hỏi Tiếu Tiếu chuyện với Cố Khải Mân là thế nào, Tiếu Tiếu trầm mặc. Cố Sơ thấy cô ấy không lên tiếng, trái tim bỗng run lên, khi truy hỏi thì Tiếu Tiếu nói: Khi nào gặp mặt rồi kể.

Xem ra, đúng là mỗi nhà mỗi cảnh.

Cô bước vào cửa, ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn. Gió to ào ào thổi, từ xa Cố Sơ đã nghe thấy tiếng chuông gió trong phòng khách kêu đinh đang. Sáng sớm nay ra ngoài không đóng cửa, ai ngờ được tới tối thời tiết đổi thay đột ngột?

Cô thay giày, vừa vào trong phòng khách đã giật mình bởi người đàn ông ngồi tựa trên sofa. Là Lục Bắc Thần, chẳng biết anh đã quay về từ lúc nào, cả người bị bóng tối bao trùm, gương mặt nghiêng chìm sâu vào suy tư.

Tia sáng duy nhất nằm giữa ngón tay anh. Ở đó có một điếu thuốc, đang cháy chút lửa nhỏ nhoi cho căn phòng tăm tối. Gió thổi vào trong mà vẫn không đánh bay được suy nghĩ của Lục Bắc Thần, có lẽ anh quá chuyên chú, hoàn toàn không nghe thấy tiếng chuông gió.

Mùi thuốc lá xộc vào mũi Cố Sơ. Cô ho khẽ một tiếng, vừa hay ngắt ngang mọi tâm tư của anh. Anh tỉnh lại, thấy cô đã trở về bèn tiện tay dập tắt điếu thuốc, lúc ấy mới nhận ra bốn bề gió thổi, bèn đứng dậy đóng cửa sổ.

“Sao không gọi điện để anh tới đón em?” Lục Bắc Thần đóng xong cửa bèn quay lại hỏi cô.

Cố Sơ để tạm túi xách lên ghế, bước lên quan sát anh, “Trường học gần nhà như thế, không cần đón mà”.

Lục Bắc Thần giơ tay vuốt lại tóc cô, im lặng mỉm cười. Cố Sơ thấy rõ, anh tuy cười nhưng không phải nụ cười tận đáy lòng, có lẽ vì anh còn có tâm sự, nếu không hàng lông mày của anh đã chẳng nhăn lại.

Cô giơ tay lên vuốt phẳng nó ra. Lúc ấy anh mới nhận ra, bèn dãn đôi mày, nụ cười tươi tỉnh hơn, “Anh không sao”.

“Anh ăn cơm chưa?” Cô khẽ hỏi.

Thật ra cô muốn hỏi tình hình của Bắc Thâm hơn nhưng thấy vẻ mệt mỏi trên gương mặt anh, chắc là mọi chuyện vẫn còn rất tệ nên cô đành thôi. Để anh chủ động kể là hơn.

Lục Bắc Thần lắc đầu.

Cố Sơ xoay người bỗng anh giữ ngay cánh tay cô lại, ôm cô vào lòng. Cô dựa vào ngực anh, dịu dàng nói: “Em đi nấu cơm”.

Người đàn ông sau lưng không buông tay, ngược lại cúi mặt xuống, sống mũi thẳng tắp xuyên qua mái tóc cọ cọ vào vành tai cô. Cô cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được, khẽ cười rồi nghiêng đầu né tránh. Anh lại càng chủ động tấn công, bờ môi mỏng lam cổ cô bỏng rát.

“Đừng như vậy, Bắc Thần.” Cố Sơ quay người lại, níu lấy cổ anh, “Em phải làm cho cái bụng anh no căng trước đã”.

Lục Bắc Thần thì thầm, “Anh giúp em”.

Phòng khách chưa bật đèn, cô nhìn sâu vào đôi mắt u tối của anh, vừa đau lòng vừa xót xa. Cô dùng hai tay nâng mặt anh lên, nói: “Anh có muốn nghe lời khuyên của bác sỹ không?”.

“Nếu hợp lý anh sẽ xem xét ghi nhận.”

“Lúc này tốt nhất anh hãy cố gắng nghỉ ngơi.” Nói rồi, cô đẩy anh về phía phòng ngủ, “Khoa học chứng minh, lúc ăn cơm người ta phải vui vẻ mới có thể hấp thu tất cả các chất dinh dưỡng. Anh xem, trông anh mệt mỏi thế này, lãng phí tài nấu ăn của em”.

Lục Bắc Thần đứng tựa vào tay vịn cầu thang, nắm lấy tay cô, “Anh không tệ đến mức ấy chứ hả?”.

“Ấy, tài nghệ nấu ăn của em không phải lúc nào cũng được mang ra khoe đâu, anh phải trân trọng mỗi lầne m xuống bếp, biết không? Phải đón chờ món ăn của em bằng một tâm trạng tốt nhất, nếu không sẽ lãng phí tâm ý của em.” Cố Sơ tủm tỉm cười.

Lục Bắc Thần chẳng biết làm sao.

Cô thay quần áo ở nhà rồi đi vào bếp, lấy một ít thức ăn từ trong tủ ra. Cố Sơ là người tôn trọng thực phẩm, thế nên dù trong bất kỳ tình huống nào cũng không để lãng phí. Cũng vì cô có khả năng nấu nướng tốt nên mới có thể tận dụng mọi nguyên liệu.

Lúc chuẩn bị, cô liếc thấy có thêm một cái bóng ngoài cửa, ngoái đầu lại để chắc chắn, là Lục Bắc Thần. Anh không lên gác nghỉ ngơi mà đứng đó nhìn cô.

“Anh không mệt à?” Cố Sơ cười.

Lục Bắc Thần khoanh hai tay trước ngực, “Anh muốn ngắm em”.

Ngắm thì ngắm đi vậy. Cố Sơ cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng, chỉ có cảm giác hôm nay tâm trạng anh không tốt lắm, đã không muốn ngủ thì cô cũng không miễn cưỡng.

Ánh đèn trong bếp êm dịu, không nhức mắt.

Lục Bắc Thần mải miết nhìn theo bóng lưng cô, rất lâu sau mới hỏi: “Sao em không hỏi anh chuyện Bắc Thâm?”.

Cố Sơ cầm chỗ rau vừa mới rửa, lúc xếp vào đĩa chợt khựng lại, quay đầu nhìn cô, “Nếu anh muốn nói, em sẵn sàng lắng nghe”.

Lục Bắc Thần không nói nữa.

Cố Sơ cắn môi, “Thật ra tại em sợ anh không muốn nói, em hỏi nhiều anh sẽ chê phiền”.

“Anh biết.” Sao anh không hiểu những suy nghĩ của cô cơ chứ.

“Vậy bây giờ anh có muốn kể cho em nghe không?” Cố Sơ đặt thức ăn sang một bên, nhìn anh hỏi.

Lục Bắc Thần nhìn cô rất lâu rồi nói: “Làm cơm trước đi”.

Cố Sơ không biết anh nghĩ gì, thấy vậy bèn gật đầu, rồi quay người lại tiếp tục nấu cơm. Lục Bắc Thần không đi đâu, đứng dựa vào cửa ngắm cô.

Bóng người con gái dưới ánh đèn càng trở nên yêu kiều. Cô mặc bộ đồ ngủ màu trắng, vạt dưới dài chưa tới đầu gối, rộng rãi thoải mái, cơ thể cô được bọc bên trong càng trở nên nhỏ nhắn xinh xẻo. Đôi chân trần hở ra ngoài, da thịt mềm mại và nhẵn nhụi, trắng như được bôi sữa vậy. Vừa rửa rau xong, nước bắn lên người cô làm ướt một chút áo, cái cảm giác dinh dính như có như không càng khiến cô trông quyến rũ thêm.

Lục Bắc Thần nhìn mãi nhìn mãi, yết hầu trượt lên trượt xuống, cuối cùng không kìm được, bèn tiến lên.

Cố Sơ đang thái rau, phía sau bỗng có một cánh tay rắn chắc ôm lấy cô, một vòm ngực nam tính, nóng rẫy dựa vào cô.

“Này, em đang nấu cơm mà.” Cô trách móc.

“Em cứ nấu đi.” Lục Bắc Thần một tay vòng quanh người cô, một tay nghịch ngợm.

Cố Sơ né tránh tay anh nhưng bị anh nhân cơ hội ấy luồn tay vào trong áo ngủ. Da thịt chạm vào da thịt, giọng cô mềm hẳn đi, “Anh thế này em nấu kiểu gì?”.

Anh áp sát cả người lại, không nói năng gì, bàn tay như một ngọn lửa hừng hực. Cô cảm nhận được, bất lực dựa vào lòng anh, hông bị thứ cứng rắn kia chạm phải.

“Bắc Thần, anh ra ngoài đi đã, đừng quấy rầy em nấu cơm.” Cô yếu ớt nói.

Lục Bắc Thần cắn nhẹ tai cô, hơi thở trầm nặng: “Sáng mai xin nghỉ nhé”.

Cố Sơ không hiểu, đang định hỏi cho rõ ràng thì anh đã xoay mặt cô lại, hôn xuống.

Hơi thở bỗng trở nên ngắt quãng. Nụ hôn của anh ngang ngạnh như đang tìm tòi, lại như đang bộc phát một cảm xúc nào đó. Cố Sơ ngẩng đầu đón nhận, nhưng anh đã cắn đau đôi môi cô, cô chỉ có thể chống tay lên ngực anh để kháng nghị.

Nhưng ngay sau đó cô bị anh ấn lên bệ bếp. Cô xoay lưng về phía anh, không nhìn rõ gương mặt anh, muốn dậy đã bị tay anh ghìm chặt.

“Bắc Thần, anh…”

Còn chưa nói xong, cô đã nghe thấy tiếng anh kéo khóa.

Nhận ra ý định của anh, cô vội vàng xin: “Đừng ở đây”.

Anh vén váy cô lên, áp má xuống, giọng điệu dịu dàng, “Chúng ta còn chưa thử trong bếp lần nào”.

Mặt Cố Sơ đỏ bừng vì anh. Cô hiểu anh, có lẽ đây là cách trực tiếp nhất để giải tỏa mọi tâm sự trong anh. Có lẽ anh đã gặp chuyện khó khăn, có lẽ tình hình của Bắc Thâm khiến anh lo lắng…

Cô không giãy giụa nữa, dán chặt vào người cô.

Anh đè người xuống.

Ngoài cửa sổ, mưa đã rơi, từ rả rích rồi lớn dần, làm mờ cả cửa sổ, mờ dần cả bóng hai người đang quấn lấy nhau trong căn phòng…

~Hết~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi