BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Cảm giác này giống như cô nhìn thấy Cố Sơ sắp bước về phía một biển hoa, bản thân cô cũng cảm thấy không bao lâu nữa là tới biển hoa. Thế mà cứ có một người kiên quyết nói với cô đó là vực thẳm, chỉ là vẻ bề ngoài tươi đẹp như biển hoa đang che mắt mà thôi.

Hà Nại không được như những gì La Trì mong đợi. Sau khi được đưa về, anh ta hầu như chỉ im lặng, thi thoảng có đáp vài câu qua loa đại khái và không hề liên quan như: Tôi không biết; Tôi không rõ… . Người của tổ chuyên án hỏi được một lúc lâu thì Hà Nại đột nhiên biểu hiện rất không thoải mái, đây cũng là nguyên nhân La Trì bị gọi gấp về Cục. Nhưng sau khi anh về tới nơi thì Hà Nại lại đưa ra lời giải thích rằng: Tôi buồn ngủ rồi, tôi mà buồn ngủ là sẽ rất khó chịu.

Mọi chuyện liên quan tới Hà Nại đều do Lục Bắc Thần kể lại với Cố Sơ.

Sau một hồi vần vũ ở một nơi vốn dành để nấu nướng, Cố Sơ mới hiểu ra một đạo lý: Những người đàn ông bề ngoài càng đạo mạo đứng đắn, về nhà cởi quần áo ra đều là cầm thú. Vấn đề phức tạp như “cầm thú” hoàn toàn được đơn giản hóa, cách biểu đạt trực tiếp nhất là hành động bằng cơ thể. Có lẽ phát tiết và bao dung dùng trên kết cấu cơ thể là thích hợp nhất, mà biết đâu các cụ đời trước khi phát minh ra hai từ này thật ra cũng chính là có ý này. Sự mệt mỏi và trầm buồn của Lục Bắc Thần cùng với đám “con cháu” của anh đều được trút hết ra ngoài. Anh lợi dụng chiếc súng trường của mình một cách thích hợp len sâu vào khu rừng thần bí trong cơ thể cô, cô lại dùng sự dịu dàng nữ tính của mình để ôm trọn lấy những kích động, tấn công của anh. Cuối cùng, càng lúc càng si mê trong sự đầy đặn ấy…

Kết quả chính là người nấu bữa tối biến thành Lục Bắc Thần, còn người bao bọc là cô cuối cùng nằm rũ ra giường, như con cá bị táp lên bờ biển, chết khát.

Sấm chớp ngoài cửa đã lặng từ lâu. Cơn mưa dữ dội ấy như chuẩn bị cho họ vậy, từ lúc âm u mây mù cho tới khi mưa dông gió giật, cả một quá trình đằng đẵng cũng chính là thời gian cho Lục Bắc Thần xoa dịu những bí bách. Cuối cùng mưa tạnh, anh cũng dừng.

Bữa tối đơn giản mà rất tinh tế. Cố Sơ không thể không thừa nhận khả năng bếp núc của Lục Bắc Thần cao hơn cô, cho dù chỉ là một món salad hết sức bình thường anh cũng có thể làm cho ra hình ra khối. Cô ngồi yên trên giường, hưởng thụ cảm giác được một anh chàng đẹp trai cấp bảy sao phục vụ như đang ở cữ. Quan trọng hơn là, còn có thể ngắm nhìn bằng mắt nửa người ở trần của anh. Nói theo cách lý luận ăn uống của Cố Sơ thì cả cơ thể và trái tim đều vui vẻ.

Xem ra Lục Bắc Thần không định giấu cô. Dùng bữa tối xong, anh chủ động kể. Nghe xong, Cố Sơ cảm thấy buồn bã, cũng khó trách khi trở về anh lại mặt ủ mày chau như vậy. Trong quá trình anh tường thuật, Cố Sơ đã lập tức phân tích trong đầu một lượt bằng chuyên ngành mà mình học, cuối cùng cô khuyên anh nên mời bác sỹ tâm lý tham gia. Lục Bắc Thần lắc đầu nói: “Tình trạng của Bắc Thâm, anh từng tìm bác sỹ tâm lý phân tích, vẫn chỉ là vấn đề của loại thuốc kia thôi.” Tố Diệp được coi là chuyên gia được anh mời về nhưng đối mặt với tình trạng của Bắc Thâm, cô ấy cũng bó tay.

Có lẽ đúng như Bắc Thâm nói, người có thể cứu nó chỉ có Hà Nại. Mà Hà Nại rõ ràng đang mèo vờn chuột với cảnh sát. Sự thiếu hợp tác của hắn đã mấy lần khiến La Trì phát điên.

“Cũng tức là Hà Nại rất có thể liên quan tới cái chết của bốn người kia?” Cố Sơ truy hỏi. Cô có một dự cảm chẳng lành, nó đang mon men phát triển như một loài cây dại, túm chặt lấy thần kinh của cô. Mà gốc rễ của nó đã được trồng xuống rồi, đó là dấu vết trên người bốn người đó, là thái độ kỳ quặc của Tư Tư, tất cả đều khiến cô không thể ngồi yên.

Lục Bắc Thần im lặng một lúc lâu: “Bây giờ chưa có bằng chứng trực tiếp chứng tỏ Hà Nại có liên quan”.

“Thứ thuốc anh ta đưa cho Bắc Thâm uống lẽ nào chưa đủ?” Cố Sơ sửng sốt, “Ngư Khương đã đối chiếu tỷ lệ thành phần thuốc rồi. Hơn nữa bốn nạn nhân kia gần như chắc chắn là những người được dùng để thử thuốc. Thuốc mà Hà Nại đưa cho Bắc Thâm cũng là thuốc mới, nói cách khác, Bắc Thâm cũng là người được dùng để thử thuốc. Cộng thêm việc những loại thuốc này đều có liên quan trực tiếp tới thần kinh, lẽ nào đều chỉ là trùng hợp?”.

Lục Bắc Thần kéo cô qua, luồn những tay gầy vào mái tóc cô, vân vê đuôi tóc nghịch ngợm. “Mọi logic trong suy luận đều không có vấn đề, nhưng cảnh sát vẫn chứng cứ thực tế, em hiểu mà”.

Dĩ nhiên là Cố Sơ hiểu. Có lúc là vậy đấy, biết rõ hung thủ chính là một người nào đó, mọi điều kiện, mọi suy luận đều phù hợp, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng thì cũng đành bó tay. Về mặt thẩm vấn, La Trì đã có kinh nghiệm đầy mình, những người trong tổ chuyên án cũng không hề kém cỏi. Thường thì trải qua việc hỏi cung ở cường độ cao là sẽ lộ đuôi, nhưng Hà Nại có thể khiến La Trì giận dữ, chỉ có thể chứng tỏ hoặc là anh ta vô tội, hoặc là tâm lý của anh ta quá vững vàng.

“Kiểu gì cũng phải có cách giải quyết chứ? Không thể cứ nhốt Hà Nại mãi được?” Cố Sơ thở dài.

“La Trì đã thả hắn ra rồi.”

Cố Sơ kinh ngạc nhìn anh, “Thả rồi?” Còn chưa tới thời gian quy định mà?

“La Trì tự có tính toán của mình.” Lục Bắc Thần đáp nhẹ nhàng.

Cố Sơ bừng tỉnh. Đúng vậy, phá án có vô vàn cách thức, cũng không hạn hẹp trong việc hỏi cung. Có người tâm lý yếu, sau khi bị sử dụng chiến thuật lao lực sẽ không thể vòng vo dối trá nữa. Nhưng nếu đối phương là một kẻ tư duy tỉ mỉ, không có kẽ hở thì thứ lãng phí chỉ có thời gian, thậm chí còn có thể bỏ lỡ thời cơ phá án tốt nhất, để lọt manh mối. Cô tin La Trì đã có bước tiếp theo nên mới quyết định thả Hà Nại ra trước thời hạn.

Cô ngước lên nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh, nhớ lại dáng vẻ của anh khi đứng bên cửa sổ hút thuốc, cô chìm vào suy tư. Bệnh tình của Lục Bắc Thâm đúng là khiến người ta lo lắng, mối quan hệ không thể tách rời giữa anh ấy và Hà Nại cũng khiến người ta đau đầu. Nhưng Lục Bắc Thần xưa nay là người có khả năng chống lại áp lực rất tốt, nghề nghiệp đã tạo cho anh một khả năng vững vàng trước mọi sóng gió, thế mà anh vẫn chau mày. Điều khiến anh đăm chiêu là chuyện giữa Bắc Thâm và Hà Nại ư? Trước mắt Lục Bắc Thâm đang như vậy, còn Hà Nại thì bị La Trì theo dõi…

Có một suy nghĩ như tiếng sấm nổ tung trong đầu Cố Sơ. Cả người cô run lên, hô hấp trở nên gấp gáp dữ dội. Lục Bắc Thần nhận ra sự thay đổi của cô, anh quay đầu nhìn cô. Cô cũng nhìn anh, khi bốn mắt hướng thẳng vào nhau, anh trầm ổn bình tĩnh, cô ngập ngừng run sợ.

Vẫn là Lục Bắc Thần lên tiếng: “Em định hỏi gì?”.

Dường như anh đã đọc hiểu điều gì đó từ đôi mắt cô, đây là suy nghĩ trực tiếp nhất của Cố Sơ, nhưng cô cũng khẳng định rất nhanh là anh hiểu. Đè nén cảm giác sợ hãi xuống, Cố Sơ lên tiếng: “Nếu Hà Nại thật sự có chuyện, Lục Bắc Thâm phải làm sao?”.

Lục Bắc Thần nhìn thẳng vào mắt cô, “Thật ra điều em muốn hỏi hơn là một khi Hà Nại thật sự gặp chuyện, anh phải làm gì đúng không?”.

Bả vai Cố Sơ cứng đờ. Cô biết anh rất tinh, vừa nghe là đã nhận ra nên cô cũng không giấu anh nữa mà gật đầu. Thực ra đây mới là điều cô lo lắng. Lục Bắc Thần thương em trai nhất, nếu chỉ có Hà Nại mới giúp được Lục Bắc Thâm, hai người họ như kiến bò trên cùng một sợi dây thì nói cách khác, Lục Bắc Thần cũng gián tiếp bị trói cùng Hà Nại. Liệu anh có vì tình riêng mà phạm pháp không?

Ánh mắt Lục Bắc Thần tối đi, gương mặt nghiêm lại. Cô bỗng ý thức được suy nghĩ của mình hơi quá đáng, vội giải thích: “Em không có ý nghi ngờ anh, chỉ cảm thấy…” Cảm thấy chuyện này khiến người ta quá mâu thuẫn, một bên là em trai ruột, một bên là chính nghĩa. Nếu cô phải lựa chọn sẽ lựa chọn thế nào? Cô cũng khó quyết định.

Anh không có ý nổi nóng với cô, nét mặt chỉ có phần nặng nề. Anh kéo cô vào lòng, rất lâu sau mới nói: “Phải, anh sẽ không để Bắc Thâm gặp chuyện”.

Trái tim Cố Sơ chợt hẫng. Cô ngẩng đầu lên trong lòng anh, nhìn lên cằm anh: “Vậy anh… muốn làm thế nào?”.

Lần này Lục Bắc Thần không trả lời nữa.



Quỳnh Châu tạnh ráo, chỉ có gió phần phật thổi, tới lúc trời nhá nhem tối thì cũng ngừng, để lại một đống lá nửa xanh nửa vàng rụng đầy mặt đất. Cơn gió mạnh thổi bay cả chiếc ghế người ta bày ra để tối ngồi dưới bóng cây tán chuyện, trong tiểu khu cũng không thấy bóng một con chó, con mèo nào. Giờ học buổi chiều vừa kết thúc là Cố Tư về nhà ngay, không có những hoạt động đi ăn đi chơi cùng các bạn.

Cửa sổ để mở, trên khung cửa treo chiếc chuông gió làm bằng vỏ sò, là thành phẩm lúc trước chị Cố Sơ rảnh rang ngồi làm. Chị ấy thích những tiếng tinh tang này, lâu dần cũng trở thành thói quen của cả Cố Tư. Cố Tư khoanh chân ngồi trên tấm đệm rộng, trên đỉnh đầu chuông gió kêu vang. Cô gọi điện thoại hết lần này tới lần khác nhưng đều không liên lạc được. Cô càng thêm sốt ruột, cứ gọi liên tục như mắc chứng OCD.

Tới tận khi có người đập cửa mới cứu vớt những động tác mang tính lặp lại này.

Mở cửa ra nhìn thấy Sầm Vân, Cố Sơ ngẩn người, đờ đẫn hỏi: “Ngoài trời gió to như vậy, sao dì lại tới đây?”.

Sầm Vân vẫn còn khoác túi xách hàng hiệu, tóc hơi rối loạn. Cố Tư tin rằng trước khi ra khỏi nhà dì chắc chắn có trang điểm. Đây là thói quen của dì xưa nay, nhưng chắc vì gió giật quá mạnh, mái đầu bù xù ấy chính là chứng cứ. Bà gượng gạo vuốt lại mái tóc rồi đẩy Cố Tư sang một bên, nói ngay ý định của mình.

“Chuyện liên quan tới Lục Bắc Thần và gia đình chúng ta, hôm nay dì phải hỏi cho rõ ràng.” Bà ngồi phịch xuống sofa, đặt ngay ngắn chiếc túi sang một bên.

Cố Tư đau đầu, ngồi xuống bên kia sofa, kéo chiếc gối ôm lại, nói với vẻ không tình nguyện: “Những gì cần nói hôm đó con đã nói rõ ràng rồi ạ, dì còn muốn hỏi gì chứ?”.

“Hôm đó con nói chưa rõ ràng gì cả.” Sầm Vân không phải là người dễ qua mặt. Bà vỗ vỗ lên tay vịn sofa: “Mặc dù dì không mang họ Cố nhưng dì vẫn là trưởng bối duy nhất còn lại trong gia đình, có chuyện gì con bắt buộc phải nói với dì. Rốt cuộc hai gia đình có thâm thù đại hận gì?”.

Cố Tư ủ dột: “Cụ thể con đã nói rồi mà”.

“Đừng có vờ vịt!” Sầm Vân không vui, quát lên: “Chị con rõ ràng không tin lời con nói, nếu không sao đến bây giờ vẫn dính lấy Lục Bắc Thần? Con là con nít vắt mũi chưa sạch, lúc nhà mình xảy ra chuyện, con được mấy tuổi? Có biết bao nhiêu chuyện cả Cố Sơ còn chưa biết, làm sao con biết? Rốt cuộc ai đã nói với con mấy chuyện đó?”.

Cố Tư chống cằm xuống đầu gối, ép mãi mới nói được một câu: “Con không nói được”.

“Con có biết phân biệt nặng nhẹ không? Giữ bí mật hộ người khác? Đối phương là ai, có mục đích gì, con có biết rõ không? Lỡ như kẻ đó lợi dụng con để chia rẽ quan hệ giữa chị con và Lục Bắc Thần thì phải làm sao? Hoặc có thể còn có mục đích đen tối hơn nữa mà con không biết, tới lúc đó con chính là tòng phạm!”

“Không đâu mà.” Cố Tư giải thích.

Sầm Vân nhìn nó, tỏ vẻ nghi ngờ: “Vậy ý của con là con rất tin tưởng đối phương, thậm chí vượt qua cả chị con và Lục Bắc Thần?”.

“Con nào có nghi ngờ chị? Con muốn thức tỉnh chị ấy thôi.” Cố Tư phản bác, “Vả lại nếu không phải hôm đó chị ấy đột ngột chạy về nói muốn kết hôn với Lục Bắc Thần, liệu con có bùng nổ không? Chuyện này con định nói với chị ấy nhưng không muốn nói trước mặt anh ta”.

Sầm Vân nhìn nó rất lâu rồi nói: “Xem ra con đã khẳng định chuyện nhà họ Cố có liên quan đến nhà họ Lục rồi, chỉ nghe lời của kẻ lai lịch bất minh đó?”.

“Anh ấy* không phải lai lịch bất minh, anh ấy và nhà họ Cố có mối quan hệ rất sâu đậm!” Cố Tư sốt sắng buột miệng.

*Người dịch tạm để theo đúng ngôi tiếng Trung.

Sầm Vân tinh ý, nhướng mày, “Con nói gì? Nó là ai? Có quan hệ gì với nhà họ Cố?”.

“Con…” Cố Tư nhả ra một chữ lại lập tức im bặt.

“Con nhóc này, dì là dì của con, có chuyện gì mà không nói được với dì?” Sầm Vân lo lắng lại gào lên.

Cố Tư cảm thấy phiền bèn quăng gối sang một bên: “Người này lúc nhỏ con còn gặp rồi, thường xuyên tiếp xúc với bố. Tóm lại đây không phải kẻ xấu. Anh ấy là người rất đáng thương, là một nạn nhân”.

Sầm Vân nghe mà đờ người ra, “Sao lại có liên quan tới bố con? Tư Tư, con phải cẩn thận đấy, nói rằng là người nhà họ Cố thì sẽ là người tốt sao?”.

“Dì à, con cũng đâu hoàn toàn tin tưởng, chẳng phải con đang điều tra ra ngọn ra ngành đấy sao?” Cố Tư bực bội, “Bây giờ con cũng rất mâu thuẫn. Nếu một trăm phần trăm không tin Lục Bắc Thần thì kể cả giả vờ tự sát cũng phải lôi bằng được chị con về”.

Sầm Vân cực kỳ bất an. Mặc dù Cố Tư kể chuyện vẫn còn mông lung mơ hồ nhưng bà cứ cảm thấy có lẽ kiếp nạn của nhà họ Cố còn chưa chấm dứt.

Sau khi tiễn Sầm Vân đi, Cố Tư cảm thấy khó thở tới phát hoảng. Cô lại tiếp tục gọi điện nhưng vẫn không sao liên lạc được.

Cô chưa bao giờ bực bội như thế. Cảm giác này giống như cô nhìn thấy Cố Sơ sắp bước về phía một biển hoa, bản thân cô cũng cảm thấy không bao lâu nữa là tới biển hoa. Thế mà cứ có một người kiên quyết nói với cô đó là vực thẳm, chỉ là vẻ bề ngoài tươi đẹp như biển hoa đang che mắt mà thôi.

Cục diện vừa không thể tiến lên vừa không thể lùi bước như thế này hệt như hai bàn tay đang kéo cô, một bàn tay kéo lý trí, một bàn tay kéo cảm tính. Cô không biết nên tin đằng nào.

Trong lúc cấp bách, mắt cô chợt đỏ ửng, cuối cùng đổi số điện thoại để gọi, đầu kia bắt máy ngay.

“La Trì…” Vừa gọi tên anh, nước mắt cô đã rơi xuống.

Ở đầu kia La Trì còn đang họp, vừa nhận máy đã thấy cô mếu máo bèn giật mình, tỏ ý bảo mọi người cứ tiếp tục còn mình thì lập tức rời khỏi phòng. Ra khỏi hành lang, anh vội vã hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.

“Em đang đau khổ chết mất!” Cố Tư sụt sùi, mọi cảm xúc hóa thành nước mắt, tai áp vào ống nghe giọng nói của anh, lệ tuôn không ngừng.

La Trì cực kỳ lo lắng, sợ cô có chỗ nào trong người không khỏe. Thấy cô khóc mãi, lòng anh rối như tơ vò. Anh dịu giọng an ủi: “Tư Tư, em nín đi đã, từ từ nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì”.

Cố Sơ vừa nức nở vừa nói: “Em cảm thấy em như đang hại chị gái mình. Nhưng… Nhưng lại sợ chuyện này là thật, thế nên em luôn… luôn tìm bằng chứng…”.

Cô nói ngắt quãng nhưng La Trì đã hiểu: “Em muốn nói tới chuyện nhà họ Lục và nhà họ Cố?”. Lần trước cô có nhắc đến chuyện này.

“Ừm.” Cố Tư kéo gối qua ôm chặt, “Thật ra em rất không muốn chuyện này là thật. Em cũng hy vọng chị và Lục Bắc Thần có thể ở bên nhau. Nhưng… Nhưng lỡ như là thật thì phải làm sao? Nếu chị em lấy phải… con trai của kẻ thù, sau này chị ấy sẽ rất đau khổ”.

Cuộc điện thoại này của Cố Tư đối với La Trì mà nói giống như một đám mây mù bỗng nhiên có tia nắng chiếu vào vậy. Anh chợt ý thức được có lẽ mình đã bỏ qua một manh mối quan trọng, mà manh mối này e là Lục Bắc Thần đã sớm phát hiện ra, chỉ là cậu ấy im lặng không nói. Vì sao không nói? Vì muốn bảo vệ ai đó hay muốn âm thầm điều tra? Nhưng bất luận Lục Bắc Thần có phát hiện ra hay không thì anh cũng nhận ra rồi, điều này khiến anh cực kỳ phấn chấn.

Phải, sao anh có thể quên bẵng mất chuyện quan trọng này? Lúc trước Cố Tư từng gọi điện nói với anh.

“La Trì! Anh có nghe em nói không đó?” Cố Tư thấy anh không lên tiếng vừa giận vừa sốt ruột.

La Trì lập tức tỉnh lại, nói: “Tư Tư, nói cho anh biết, người đó là ai?”.

Cố Tư sững sờ: “Gì cơ?”.

“Em bảo chuyện này được nghe từ người khác, ai là người kể chuyện này cho em?”

Cố Tư cắn môi: “Em… Em đã hứa với người ta là sẽ không nói”.

“Em bắt buộc phải nói.” Thái độ của La Trì chưa bao giờ cứng rắn như thế, gần như là ra lệnh: “Tư Tư, nghe thấy chưa? Nói cho anh biết!”.

Cố Tư bỗng ý thức được chuyện này thật sự không đơn giản, tim bắt đầu đập thình thịch. Cô ngập ngừng, “Nhất định… phải nói ư?”.

“Đúng thế.” La Trì kiên quyết: “Có lẽ đây là một manh mối quan trọng”.

Cố Tư giật mình. Cô chưa bao giờ thấy La Trì nghiêm túc như vậy, nên cũng không dám giấu giếm thêm. “Được, em nói cho anh biết…”.

Ở bên này, La Trì áp sát tai vào điện thoại. Sau khi Cố Tư nói ra một cái tên, anh chợt sững người, rồi lập tức chau mày…



Cả đêm không mưa không gió, có lẽ vì bao nhiêu nước đã trút cạn hết cả.

Cố Sơ lại mơ không ít những giấc mơ kỳ quái. Nếu có một điện cực được đeo lên đầu, có lẽ sẽ nhìn thấy những hình ảnh lướt nhanh qua trong não bộ của cô. Cô mơ thấy Tiền Hào ngã từ trên cao xuống, muốn cố gắng níu lấy anh ta mà không được; lại mơ thấy Lưu Xuyên nằm trên giường, cơ thể lặng lẽ bốc cháy; Phùng Tử Liên mặt cắt không còn giọt máu, cô ta mất quá nhiều máu, không thể cứu được nữa; cuối cùng là Ngải Hân, đôi mắt như nhuốm máu, dữ dằn đâm thẳng ô tô vào gốc cây…

Cảnh tượng thay đổi lại nhìn thấy tất cả bọn họ. Họ đang cười với cô, vẫy tay về phía cô: Tới đây, tới đây, chúng tôi đưa cô tới một nơi không còn đau khổ. Cô sợ hãi liên tục lùi bước, nhưng chẳng mấy chốc họ đã biến mất.

Dường như Cố Sơ lại bước vào trong một vườn hoa, bốn bề chim ca hoa nở, xung quanh lại có vô số những cây cột cao vút, trên cột khắc một số thứ, giống như hoa văn lại giống như cầm thú chim muông. Cô nhìn không rõ lắm nhưng có thể nhìn thấy trên đỉnh cột treo rất nhiều xương. Chúng theo gió va vào nhau, phát ra những tiếng giòn tan, lanh lảnh.

Cô nhìn thấy bốn nạn nhân trong đó có Ngải Hân. Họ mặc áo trắng quỳ giữa bãi cỏ, trước mặt họ còn có một người rất cao lớn, cũng mặc áo dài trắng, giống như lễ phục của một buổi tế lễ. Chẳng biết người ấy nói gì với họ mà họ vừa quỳ vừa lạy. Cô bước lên, sau khi nhìn rõ mặt người ấy thì sửng sốt. Là Hà Nại, đôi mắt anh ta sáng rực lạ thường.

Cô chạy tới ra sức đẩy anh ta, hỏi anh ta Lục Bắc Thâm đâu? Hỏi anh ta đã giấu Lục Bắc Thâm vào đâu?

Hà Nại cười rất xa lạ, chỉ về phía sau lưng cô. Cô quay đầu lại nhìn, chẳng biết từ lúc sau lưng có thêm một chiếc tủ, vừa dài vừa hẹp, cô độc đứng đó, giống như… một chiếc quan tài được dựng thẳng lên!

Cô dè dặt đi tới, run rẩy đưa tay kéo ra. Trong tủ chính là Lục Bắc Thần! Anh mặc áo blouse trắng, sắc mặt cũng nhợt nhạt, mắt nhắm nghiền, chỉ có đôi môi hơi đỏ. Anh đứng trước mặt cô, không một hơi thở, như đã chết rồi!

Hà Nại cất giọng rợn người sau lưng cô: Lục Bắc Thần đã mang Lục Bắc Thâm đi, thì tôi phải lấy cậu ta làm người thử nghiệm thôi…



Khi Cố Sơ choàng tỉnh giấc thì trời đã sáng, mặc dù rèm cửa che kín nhưng cô vẫn cảm nhận được ngoài kia nắng vàng rực rỡ. Cô ngây người nhìn trần nhà rất lâu rồi mới nhúc nhích cái cổ khô khốc. Người đàn ông bên cạnh đã dậy từ sớm. Chỗ của anh luôn gọn gàng ngăn nắp, nếu không vì mùi hương của anh vẫn vảng vất quanh đây, cô sẽ hiểu nhầm rằng anh chưa từng về nhà ngủ.

Nhưng rõ ràng tối qua anh đi ngủ muộn, nửa đêm dậy uống nước cô thấy phòng sách vẫn còn sáng, không nghĩ cũng biết anh vẫn ngồi đọc tài liệu về vụ án. Cố Sơ bật dậy, đi tới kéo rèm cửa, vừa mở hé thì ánh sáng đã rọi đầy mắt, nắng cũng ồ ạt xông vào.

Quả nhiên là một ngày đẹp trời. Cũng khó trách, hôm qua gió mưa điên cuồng, hôm nay cũng nên là trời quang mây tạnh.

Ánh sáng dưới nhà còn đẹp hơn. Cánh cửa sát sàn được mở ra, hoa ngoài vườn được chuyển hết vào trong phòng khách. Thời tiết đẹp luôn cho người ta một sự chờ mong rằng có chuyện tốt tới gõ cửa. Cô chẳng mong có chiếc bánh béo bở nào từ trên trời rơi xuống, chỉ mong hôm nay có bước ngoặt, chứng minh những người có liên quan tới cô vô tội là được.

Lục Bắc Thần đã nấu xong bữa sáng. Thấy cô dậy, anh bê ra một phần salat tôm hùm cùng xoài xanh và dầu ô liu đặt lên bàn rồi cười nói: “Sắp nướng xong bánh mỳ rồi, em đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng”.

Cố Sơ nhìn kỹ lại. Cả một bàn ăn được cân bằng đầy đủ dinh dưỡng. Cô thò đầu vào, đã thấy Bắc Thần đi vào bếp.

Mặt trời dường như rất ưu ái anh. Anh đứng trong ánh nắng ban mai, chiếc áo trắng và chiếc quần dài màu be đậm, trông mông lung mà tuấn tú, anh tuấn phi phàm. Cố Sơ làm vệ sinh cá nhân nhanh chóng rồi đứng dựa vào cửa bếp ngắm anh, nghĩ xem liệu mình có nên lưu manh một lần như anh tối qua không. Đang mải nghĩ thì anh quay đầu lại, thấy vẻ uể oải của cô lại phì cười.

Gương mặt anh trông trắng hơn hẳn. Cố Sơ bất chợt run người. Cô nhớ lại giấc mơ đêm qua, giấc mơ anh bị nhốt trong chiếc quan tài…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi