BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

Thật ra cô mong sao hai người họ đều làm những nghề nghiệp bình thường, ví dụ như một nhân viên nhỏ trong một công ty chẳng hạn. Ngày ngày không phải đối mặt với sự ra đi của những sinh mệnh, không cần suy đoán cái thiện cái ác của đời người, bận rộn chỉ vì cuộc sống, vì tương lai.

Có người sợ bóng tối, không phải bản chất của đêm đen mà sợ những mối hiểm nguy chưa biết ẩn nấp phía sau bức màn đen kịt. Có một thời, Cố Sơ cũng vậy, vào quãng thời gian cô vẫn còn ôm rịt bức di ảnh của bố mẹ. Có điều cô không sợ nguy hiểm, mà sợ nỗi cô quạnh và bàng hoàng đang gặm nhấm trái tim. Cô chưa từng nghe nói tới chuyện có người sợ ban ngày, nhất là một buổi bình minh nắng vàng rực rỡ hoa thơm nở khắp nơi. Giống như, giờ phút này đây.

Thật ra nỗi khiếp sợ đích thực không nằm trong bóng tối mà ẩn ngay dưới ánh nắng, cái nguy hiểm mà rõ ràng bạn có thể thấy được mà không nhìn thấu được. Vì sao suy nghĩ này lại đột nhiên hiện ra? Xuất phát từ chính giấc mơ của Cố Sơ đêm qua. Trước mắt trời quang mây tạnh, Lục Bắc Thần ngâm mình trong nắng mai, bờ môi anh mỉm cười, lộ rõ cả nếp nhăn bên khóe miệng, thế mà chỉ khiến cô càng thêm lo lắng.

Cô bỗng nhiên sợ ác mộng thành sự thật, rồi sợ rằng bao điều tốt đẹp xảy ra trước mặt hóa ra chỉ là mơ. Một giây nữa thôi, chẳng biết lại có chuyện gì xảy ra. Cô càng sợ anh sẽ làm điều gì đó vì tối qua rốt cuộc anh vẫn chưa trả lời câu hỏi cô đặt ra.

“Bắc Thần.” Cố Sơ ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, vô thức gọi tên anh.

Bánh mỳ vừa kịp nướng xong, Lục Bắc Thần bê ra, tiện thể ngồi xuống đối diện cô, ngước mắt lên: “Sao vậy?”.

“Chúng ta sẽ bên nhau cả đời này, đúng không?” Cố Sơ vừa tỉnh dậy, mắt vẫn còn mông lung, nhưng tư duy thì rõ nét. Cô nắm chặt chiếc dĩa, hỏi câu đó.

Lục Bắc Thần đẩy quả trứng ốp la rán chín tới trước mặt cô, cười nói: “Đương nhiên.” Khi ăn trứng, cô mắc một tật xấu là không thích ăn lòng đào. Nói theo cách của cô thì thi thể của gà con chưa thành hình đang bày đầy ra bàn…

Cố Sơ “ồ” một tiếng, xiên dĩa vào trong trứng gà, độ chín của trứng vừa phải. Cô ăn một miếng, thấy Lục Bắc Thần còn đang đợi cô giải thích, cô bèn bổ sung một câu: “Không có gì, em sợ anh quên mất”.

Nhớ phải không.

Chỉ cần còn nhớ lời hẹn thề của anh và em, anh sẽ không làm những chuyện thiếu suy nghĩ.

Lục Bắc Thần nhìn cô rất lâu bỗng bật cười, đặt cả những lát bánh mỳ mỏng trước mặt cô, khẽ nói: “Mau ăn đi, ăn xong nhớ xin nghỉ”.

Hương trà thanh thanh phảng phất, đây là thói quen của anh, ít nhiều làm ấm áp mùi hương thanh lạnh trên cơ thể anh. Vị giác bắt đầu được gợi mở, Cố Sơ cũng thoát ra khỏi cơn ác mộng. Trước mặt cô là cốc sữa tươi nóng hổi, mùi sữa ngọt ngào béo ngậy va đập vào hương trà thơm đối diện, đây là buổi sáng mà cô ưa thích. Thật ra cô mong sao hai người họ đều làm những nghề nghiệp bình thường, ví dụ như một nhân viên nhỏ trong một công ty chẳng hạn. Ngày ngày không phải đối mặt với sự ra đi của những sinh mệnh, không cần suy đoán cái thiện cái ác của đời người, bận rộn chỉ vì cuộc sống, vì tương lai.

Nếu được vậy, một bữa sáng thế này sẽ chẳng còn là ảo vọng. Cô và anh hôm nào cũng có thể nhàn nhã ngồi đối diện nhau cùng ăn sáng. Cô có cốc sữa của cô, anh thưởng thức trà của anh.

Đặt chiếc cốc xuống, Cố Sơ khẽ thở dài: “Thứ hai Tiếu Tiếu mới đi làm được, em cũng xin nghỉ thì không hay lắm”.

“Không quá lâu đâu.” Rất bất ngờ, một người luôn đặt công việc lên trên hết như anh lại kiên quyết muốn cô xin nghỉ.

Cố Sơ nhìn anh với vẻ khó hiểu.

Lục Bắc Thần ngước mắt lên, thấy khóe môi cô dính chút sữa, đáng yêu như trên miệng mọc thêm hai cái răng nanh vậy, khiến anh phì cười. Anh rút giấy ăn đưa cho cô rồi nói: “Ăn xong anh đưa em tới một nơi”.

“Nơi nào vậy?” Cố Sơ tỉnh táo hẳn.

Lục Bắc Thần chỉ cười không nói.

“Thần bí vậy sao?” Cô càng thêm tò mò, “Liên quan tới vụ án à?”.

Lục Bắc Thần gắp một miếng thịt tôm nhét thẳng vào miệng cô, “Mau ăn đi”.

Thế là, Cố Sơ càng thêm hiếu kỳ.



Sau một đêm mưa gió, không khí thoáng đãng hơn nhiều, có điều thời tiết hơi se lạnh một chút. Ra khỏi cửa, Cố Sơ cảm thấy bả vai hơi lạnh. Cô liếc nhìn khu vườn của nhà bên cạnh, hoa tường vy đã tàn úa, có những phiến lá úa vàng bị bánh xe đi qua đè nát. Sắp tới mùa thu rồi phải không, chẳng mấy chốc mùa đông cũng tới, cô vừa chờ mong lại có chút không thích mùa này lắm. Tuyết trắng luôn mang tới cho người ta cảm giác yên bình. Có lẽ tới cuối năm, ngay cả thần Chết cũng lười biếng hơn nên mùa đông không còn cảm giác sinh ly tử biệt. Nhưng Thượng Hải lại là một thành phố không có tuyết rơi, cường độ cao tuần hoàn liên tiếp, kể cả khi đông về thần kinh của người ta cũng căng như dây đàn. Thế nên Cố Sơ đợi mùa đông nhưng không thích mùa đông Thượng Hải.

Cô vẫn xin nghỉ theo yêu cầu của Lục Bắc Thần. Khi đứng ngoài cửa đợi anh, sự tò mò vẫn treo lơ lửng trên cổ họng. Cô nghĩ khả năng cao nhất là có liên quan tới vụ án, người đàn ông ấy tuyệt đối sẽ không bỏ công việc qua bên để đưa cô đi phiêu bạt khắp nơi, thế nên lãng mạn không viết chung cùng Lục Bắc Thần.

Xe của anh chạy từ trong gara ra ngoài rồi đỗ lại trước mặt cô.

Lên xe rồi, cô chưa kịp thắt dây an toàn, Lục Bắc Thần đã với lấy một chiếc áo gió từ ghế sau lên, “Khoác vào, sáng sớm còn hơi lạnh”.

Cô mặc chiếc váy không tay, ban nãy gió thổi qua có phần chịu không nổi nhưng lại lười quay về lấy, không ngờ anh suy nghĩ thật chu đáo. Bả vai ấm hẳn lên, anh nghiêng người thắt dây an toàn cho cô. Nhìn gương mặt anh, cô mãi không biết chán, cười hì hì hỏi: “Vẫn không chịu bật mí cho em là đi đâu à?”.

“Vội gì chứ.” Lục Bắc Thần đáp, xem ra quả quyết không nói trươ.

“Vậy để em đoán nhé.” Cô nghiêng đầu.

Lục Bắc Thần ngồi thẳng dậy, cho xe chạy, “Với EQ của em chưa chắc đã đoán ra”.

“Ồ?” Cố Sơ nghe ra manh mối, “Không cần tới IQ?”.

Xe rẽ ra đường, Lục Bắc Thần tăng tốc, “Sáng nay em có thể tạm thời đặt IQ qua một bên”.

Cố Sơ nghịch ngón tay, phân tích câu nói của anh. Xem ra không liên quan tới vụ án, lẽ nào thật sự đưa cô tới một nơi lãng mạn nào đó? Anh chuẩn bị cho cô một bất ngờ khó tin? Nghĩ sao vẫn cảm thấy không đúng. Lục Bắc Thần không phải kiểu người ấy. Vả lại, phàm là những người bình thường một chút đều biết muốn làm gì lãng mạn người ta hay đợi tới tối, làm gì có ai mới sáng sớm đã tạo bầu không khí lãng mạn? Quan trọng hơn là, bệnh tình của Lục Bắc Thâm còn chưa rõ ràng, tình hình của Hà Nại thì căng thẳng, Lục Bắc Thần lấy đâu ra tâm tư để nghĩ tới chuyện khác?

Đoán thế nào cũng đoán không ra, cho dù phân tích bằng tình cảm cô cũng thấy không hợp lý. Cuối cùng, cô đùa một câu: “Lục Bắc Thần, không phải anh định bán em đi đấy chứ?”.

Con đường phía trước đã thông thoáng, xe đi qua một ngã tư, Lục Bắc Thần vững vàng điều khiển tay lái, nghe xong cố tình tỏ ra kinh ngạc: “Bị em đoán được thật sao?”.

“Hả?” Cố Sơ sững người. Gì cơ?

Lục Bắc Thần giơ một tay ra vò đầu cô, mắt nhìn thẳng, miệng tươi cười: “Anh định bán em đấy”.

Cố Sơ ngỡ ngàng: “Anh có ý gì?”.

Lục Bắc Thần chỉ tủm tỉm cười, không cho cô một câu trả lời.

“Này, anh nói cho rõ ràng đi.” Cố Sơ lắc lắc cánh tay anh.

Thế mà anh vẫn chỉ lặng yên.

Cứ thế, xe đi hơn hai mươi phút, lúc dừng xe đồng hồ đã chỉ số 9. Lục Bắc Thần tắt máy, “Xuống đi, tới nơi rồi”.

Cố Sơ cúi đầu nhìn tòa nhà bên ngoài rồi chết đứng. Lục Bắc Thần nhanh chóng mở cửa xe cho cô rồi giục: “Nhanh nào!”.

“Ơ…” Cô ngập ngừng.

“Ơ với a cái gì.” Lục Bắc Thần thẳng thừng kéo cô xuống xe rồi đóng sầm cửa lại.

Đầu óc Cố Sơ vẫn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ. Cô bị anh kéo lên cầu thang rồi đi qua một cánh cửa. Có những cặp đôi đi đi lại lại, hớn ha hớn hở cầm một cuốn sổ đỏ nhỏ xinh ôm nhau đi ngang qua cô. Phía sau lại có một đôi lôi lôi kéo kéo, vừa bước vào đã hét ầm ĩ. Người con gái rất cao giọng: Ly hôn! Đúng thế đấy! Người đàn ông không chịu kém cạnh: Ờ, thì ly hôn đi!

Cô run người, nhưng lập tức được Lục Bắc Thần ôm vào lòng.

Có cả một đám đông dài ngoẵng đang xếp hàng, trong tay mỗi người đều cầm số thứ tự. Cô nhìn thấy có một cô gái níu vạt áo một anh chàng, kích động nói: Em hồi hộp quá, căng thẳng quá!

Cô lại nuốt nước bọt, vô thức níu áo Lục Bắc Thần, lẩm bẩm: “Bắc Thần, anh…”.

Lục Bắc Thần chỉ im lặng liếc nhìn cô rồi chọn một chỗ vắng người, cầm di động gọi cho ai đó. Cố Sơ cảm thấy hơi thiếu khí, huyệt thái dương giật giật liên hồi. Cô không còn nghe thấy anh nói gì với đầu kia điện thoại, chỉ nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch, thình thịch, quá dữ dội.

Sau khi anh nói chuyện xong, cô vẫn còn đứng ngây ra đó, há hốc miệng, tận đáy lòng có một giọng nói đang thét gào, thậm chí hét chính câu nói ban nãy của cô gái nọ: Em hồi hộp quá, căng thẳng quá… Nhưng cổ họng cô khô khốc, giọng nói cũng không ép ra được khỏi họng, chỉ nhìn anh không chớp mắt, truyền đạt sự khó tin của mình qua ánh mắt.

Lục Bắc Thần thấy cô như vậy bèn cong môi cười, hai tay nhẹ nhàng nắm lấy bả vai cô, hơi cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, thì thầm: “Bán em cho anh nhé, được không?”.

Hơi thở của Cố Sơ bị cắt đứt, tim cũng ngừng đập đột ngột. Mấy giây sau mới bình ổn trở lại, đập điên cuồng không ngừng, giống như lồng ngực sắp không chứa nổi nó nữa. Cô biết anh đang nói gì nhưng đầu óc vẫn còn đang trống rỗng choáng váng, ngay cả con ngươi cũng không đảo. Ánh mắt anh đen láy và nóng rực, trong đôi mắt ấy in bóng hình cô, vừa hạnh phúc bất ngờ lại vừa như sửng sốt.

Gương mặt Lục Bắc Thần toát lên niềm vui, dường như đang buồn cười vì dáng vẻ của cô. Anh áp sát mặt mình vào mặt cô, giọng càng thêm dịu dàng, “Chuyện đăng ký em chưa có kinh nghiệm mà anh cũng chưa có kinh nghiệm, lát nữa sẽ có nhân viên chuyên môn bảo chúng ta phải làm thế nào”.

“À…” Khó khăn lắm Cố Sơ mới có chút động tĩnh, bờ môi mấp máy.

“Em không cần làm gì hết, chỉ cần đi theo anh thôi, được không?” Lục Bắc Thần dặn dò. Nói mãi, nói mãi, bản thân anh dường như cũng hơi hồi hộp. Anh đằng hắng rồi đứng thẳng người lên, chỉnh sửa lại quần áo…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi