BẢY NĂM VẪN NGOẢNH VỀ PHƯƠNG BẮC

1.

Năm ấy cô gọi anh là Bắc Thâm, Lục Bắc Thâm.

Cố Sơ thích lẩm nhẩm cái tên này mỗi buổi tối trước khi đi ngủ. Khi đầu lưỡi nhẹ nhàng cong lên, trong lòng sẽ trào dâng một cảm giác hạnh phúc thanh ngọt như kẹo đường.

Tiêu Tiếu Tiếu hay nghiêng đầu ngước nhìn lên chiếc giường trên đầu mình, giơ chân đá đá vào thành giường và cười cô: “Này, cậu si tình vừa vừa thôi chứ!”.

Thế là cô lại “vô liêm sỉ” đáp trả một câu: “Tớ thích thế, ai bảo Bắc Thâm nhà tớ đẹp trai quá làm gì”.

Lăng Song thì hay tạt một gáo nước lạnh vào lúc cô đang đắc ý rầm trời, không quên tặng cô một cái lườm đầy khinh bỉ: “Sĩ diện nỗi gì chứ!”.

Cô không thích Lăng Song, cũng giống như cô không thích cái biểu cảm mập mờ khó tả của cậu ta mỗi lần nhìn Lục Bắc Thâm.

Ấn tượng của Cố Sơ đối với lễ Giáng sinh luôn dừng lại ở năm năm trước. Bà nội cô là người theo đạo Thiên Chúa, hồi cô còn bé xíu hay đưa cô tới những buổi lễ trong nhà thờ. Lúc ấy cô còn chưa hiểu rõ ý nghĩa của đêm Noel với người theo đạo Thiên Chúa, chỉ biết rằng cây thông bên ngoài nhà thờ luôn được trang hoàng rất rực rỡ. Cùng với tiếng chuông điểm lúc nửa đêm, những hàng nến trắng dài dằng dặc trang trí cho cả bàn ăn xếp đủ tới nghìn người được thắp sáng, đủ các món ăn và rượu vang trông cực kỳ hấp dẫn dưới ánh nến.

Đó là ở Quỳnh Châu, giáo đường đứng nghiêm trang giữa những ngọn núi, tiếng chuông Noel lan tỏa cả cái ấm áp sưởi ấm cho tiết trời vốn đã ẩm ướt. Lễ Noel năm đó, Quỳnh Châu không có tuyết.

Giáng Sinh là phải ngập tràn màu trắng, đây là kết luận của Cố Sơ vào mấy năm sau khi được cùng bố mẹ du lịch tới Bắc Âu. Nhất là khi tới Thụy Sĩ, tuyết trắng điểm xuyết trên từng cành thông ở mỗi gia đình, râu của ông già Noel cũng trắng muốt.

Cố Sơ tự cảm thấy mình đã sinh nhầm nơi, đầu tiên là Quỳnh Châu, kế đó lại tới Thượng Hải. Thượng đế dường như đã lãng quên hai thành phố này, keo kiệt dù chỉ một vài bông tuyết gọi là tượng trưng cho mùa đông. Thế mà mùa Giáng sinh ấy lại khiến cô không thể nào quên.

Đêm Noel năm ấy có Lục Bắc Thâm.

Đêm Noel năm ấy, có tuyết rơi ở Thượng Hải.

Có lẽ ông trời cuối cùng đã niệm tình, năm đó cũng thật kỳ lạ, tuyết ở phương Bắc cũng chạy xuống phương Nam, một Thượng Hải chưa bao giờ có tuyết cũng được “cưng chiều” đã đời một lần. Tuy trận tuyết không lớn nhưng đối với người dân của thành phố khan hiếm tuyết này, nhất là vào đêm Noel, nó đã đủ để trở thành một bữa tiệc màu trắng cho các nam thanh nữ tú, trong đó có cả Cố Sơ.

Lục Bắc Thâm không phải là một người lãng mạn, thế nên, việc anh xuất hiện dưới tòa nhà ký túc xá nữ quả thực đã khiến Cố Sơ ngạc nhiên. Ngoài việc học, anh còn làm thêm mấy việc. Lễ Noel càng là lúc anh bận rộn hơn cả, thế nên những ngày như thế này Cố Sơ luôn rất ngoan ngoãn, không tới quấy rầy anh.

Thế mà anh lại tới, dưới sắc đêm nhàn nhạt, giữa tuyết trắng tung bay, xung quanh là những cây thông được các câu lạc bộ giăng đèn nhấp nháy. Có những cô gái trang điểm xinh đẹp vội đi hò hẹn cười rúc rích quay đầu nhìn rồi đỏ mặt trước bóng lưng cao dài của anh. Anh đứng im, thẳng tắp, cho tới khi nhìn thấy bóng cô.

Cô lao như bay tới nắm lấy bàn tay hơi lạnh giá của anh, cười hì hì hỏi: “Sao anh lại tới đây?”.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Đón Giáng sinh cùng em”.

Cô thấy anh hôm nay mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ đậm màu kèm một chiếc khăn màu xanh dương choàng qua cổ. Chất vải không thể rẻ tiền hơn thế mà khoác lên người vẫn khiến anh xuất chúng và nổi bật. Cố Sơ mặc rất đẹp, một chiếc váy rất hợp với không khí Noel. Hoặc có thể nói, mỗi một bộ quần áo của cô, dù là chất vải hay giá tiền đều vượt trang phục của Lục Bắc Thâm.

Anh nói anh đã đặt bàn sẵn, cô những tưởng họ vẫn xe lái mô tô lượn khắp đường lớn ngõ nhỏ của Thượng Hải. Nhưng anh lại nói, anh đã thuê ô tô.

Cố Sơ nắm rõ tình hình kinh tế của Bắc Thâm, dĩ nhiên xót anh lãng phí, cũng biết rõ anh tuy không khá giả nhưng lại rất kiêu ngạo. Cô bèn nói: “Ngồi ô tô chán lắm, em thích ngắm anh cưỡi mô tô”.

Lục Bắc Thâm mím môi khẽ cười: “Gió sẽ thổi rối mái tóc em đấy”.

Anh thường khen cô có một mái tóc đẹp, mỗi một sợi tóc đều lấp lánh như búp bê vậy. Cố Sơ chưa từng nói với anh rằng cô trân quý mái tóc này nhường nào, bởi vì cô biết, tiền nước dùng để gội đầu mỗi tháng của mình đủ để anh làm thêm cả tháng.

Cô đứng ngay trước mặt anh cuộn tóc lên, mỉm cười: “Thế là được rồi, còn đội cả mũ bảo hiểm nữa, gió không thổi được đâu”.

Lục Bắc Thâm dường như có chút khó xử, có lẽ vì hiểu cô muốn tiết kiệm tiền cho anh. Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Em mặc váy mà, ngồi mô tô cũng không hợp”.

Cố Sơ đảo đảo mắt: “Anh đợi một xíu”.

Khi đi xuống lần nữa, cô đã thay lên chiếc quần bò gọn gàng. Lục Bắc Thâm thấy vậy thở dài, cởi chiếc khăn trên cổ mình xuống, quàng vào cổ cô: “Hôm nay là ngày lễ, em nên ăn mặc xinh đẹp chứ”.

Cố Sơ khoác cánh tay anh, hất cằm, “Được đứng cùng anh, em đã rất đẹp rồi”.

2.

Cô không ngờ Lục Bắc Thâm lại đặt một nhà hàng Tây gần bến Thượng Hải. Khi họ bước xuống xe, bỗng có một chiếc xe công vụ màu đen lướt qua rất nhanh, không được coi là xe sang nhưng cũng đủ để chủ xe thản nhiên coi họ như không khí. Cô trông thấy Bắc Thâm nhíu mày bực bội, thấy anh định lên lý luận thì bèn níu vạt áo anh lại: “Thôi bỏ đi, mấy loại vặt vãnh này, so đo với họ càng hạ thấp thể diện của chúng ta”.

Dịp Giáng sinh, nhà hàng trang hoàng tráng lệ vô cùng. Ở vị trí bên cạnh cửa sổ có thể nhìn ra sông Hoàng Phố náo nhiệt với những bông tuyết lác đác rơi nhuộm trắng bờ sông, được ánh đèn đường phản chiếu trông lại càng tinh mịn như bơ.

Tổng cộng có năm món ăn. Điểm tâm có cá hồi, bánh mì với bơ và nước sốt cà chua, salad tôm hùm nướng hương thảo, món chính là bít tết Wellington ăn với món canh ở miền Nam nước Ý, cuối cùng là món kem tình nhân ngọt chết người.

Bắc Thâm hỏi cô: “Có thích mùi vị của nhà hàng này không?”.

Cô cười hạnh phúc: “Rất ngon”.

Nhưng thực tế là cô hận kiểu làm ăn “được chăng hay chớ” của nhà hàng này. Cá hồi quá kỹ, phomai quá mặn, mùi vị của tôm hùm không tươi. Còn món bít tết, chất lượng thịt thì không tồi, tiếc là bại trong tay một vị đầu bếp rõ ràng quá tự phụ. Nếu muốn cô bình phẩm nhà hàng này, cô sẽ nghiêm khắc nói một câu: “Còn chẳng ngon bằng đầu bếp nhà tôi”.

Nhưng câu này cô không thể nói ra, trong một đêm lãng mạn thế này, ở một địa điểm không khác gì lấy tiền ra rải như  bến Thượng Hải, món ăn cũng theo thời vụ mà tăng giá. Nhà hàng này chẳng thể coi là ngon nhất ở đây nhưng chính vì lễ tết nên bữa ăn này cũng đủ khiến Bắc Thâm bận rộn cả tháng rồi.

Bắc Thâm tỉ mỉ cắt bít tết thành miếng nhỏ đưa tới trước mặt cô, dịu dàng nói: “Thích thì ăn nhiều một chút”.

Tối đó anh không ăn nhiều, đa phần chỉ ngồi ngắm cô rồi mỉm cười.

3.

Từ nhà hàng đi ra, tuyết càng lúc càng nặng hạt.

Trận tuyết này như một món quà, mặc dù không quánh như tuyết phía Bắc nhưng cũng là quá đủ cho một đêm Noel.

Bầu không khí trên đường Tân Giang cũng nhuốm mùi tuyết, mặt đất như được trải một lớp muối trắng tinh. Có không ít các cặp đôi đi đi lại lại. Cô và Bắc Thâm được coi là một cặp khá nổi bật.

Lục Bắc Thâm không nói nhiều, đa số thời gian chỉ nhìn cô cười. Cô khoác tay anh, dính chặt vào người anh. Cô thích hít hà mùi hương trên quần áo anh, như mùi không khí thanh mát, không chạm vào thì thôi, chỉ chạm nhẹ là ngây ngất. Anh kéo kín khăn choàng cổ lại cho cô, lại giúp cô gạt đi những bông hoa tuyết rơi xuống tóc, hỏi: “Em lạnh không?”.

Cô lắc đầu: “Rất ấm áp”.

Cô muốn ước một điều, đó là được khoác tay anh đi tiếp, cứ thế đi mãi không ngừng.

Có một bé gái xách giỏ hoa đi lên trước, non nớt nhìn Bắc Thâm và nói: “Anh à, hôm nay là Noel, anh mua cho chị gái xinh đẹp hai quả bình an đi”.

Gọi là quả bình an cho mĩ miều, thực chất là hai quả táo được bọc giấy đỏ rực rỡ rồi được thắt chiếc nơ giáng sinh với hai màu xanh đỏ. Mấy ngày tết này đồ gì không quan trọng, quan trọng là ý nghĩa.

Lục Bắc Thâm có lẽ cũng coi trọng điều này, anh vừa định rút ví ra thì Cố Sơ đã hỏi giá. Cô bé nói: “Không đắt ạ, một trăm đồng một đôi”.

Một trăm đồng hai quả táo, dù Cố Sơ không thiếu tiền thì cũng không tiêu hoang như vậy. Cô kéo Bắc Thâm định đi. Nhưng anh nói: “Cầu bình an mà”.

Cô trừng mắt với anh: “Mang một trăm đồng vào siêu thị anh mua được cả rổ táo”.

Không phải cô không nỡ bỏ ra một trăm đồng mà không nỡ để Bắc Thâm trả. Dĩ nhiên, cô có thể đường hoàng bỏ cho cô bé một trăm đồng, nhưng cô biết, làm vậy là đánh vào lòng tự trọng của Bắc Thâm.

Anh là một người rất ưa sĩ diện, nhất là khi đối diện với hoàn cảnh gia đình cô.

Cô bé ở phía sau đuổi theo: “Hôm nay là Giáng sinh mà, một trăm đồng không đắt đâu ạ. Anh ơi, các đôi yêu nhau hôm nay đều mua quả bình an đấy”.

Cố Sơ rất muốn chất vấn bé gái kia xem quy định đó ở đâu ra. Nhưng Bắc Thâm đã thẳng thừng rút ví, lấy quả bình an sặc sỡ ra. Cô bé chúc liên tục mấy câu rồi bỏ chạy.

Quả bình an được nhét vào tay cô, lòng cô đầy ắp, nhưng ngoài miệng vẫn oán trách: “Anh bị gạt rồi, hai quả táo mất toi một trăm đồng. Anh không xót, em cũng thấy xót”.

Cô thương anh.

Lục Bắc Thâm cười, xoa đầu cô và nói: “Anh mong em luôn được bình an”.

Cô thấy ấm lòng, lại đôi phần nhức nhối, khẩn trương mở lớp giấy bọc ra. Quả táo ấy được bọc giấy đỏ rực, không khác gì màu áo của ông già Noel.

“Anh một quả, em một quả.” Cô đưa một quả có dòng chữ “Giáng sinh vui vẻ” cho anh và nói: “Cả hai chúng ta đều phải bình an”.

Thật ra cô muốn nói: “Đồ ngốc, Giáng sinh đâu quan trọng tặng quả bình an. Toàn là mấy chiêu trò để bán hàng thôi”.

Nhưng quả bình an trong tay nóng hổi như trái tim cô. Rõ ràng bên ngoài tuyết đang bay vậy mà sóng lòng vẫn hừng hực cuộn trào.

Từ nhỏ tới lớn, cô có rất nhiều món quà Noel, đủ các loại, thậm chí có loại còn là dạng khan hiếm. Vậy mà, chỉ duy có quả bình an này là món quà tuyệt vời nhất cô được nhận.

Dòng sông trước mặt sáng bừng lên, soi sáng khuôn mặt Cố Sơ. Cô chỉ vào hoa đăng, reo lên: “Ở đây náo nhiệt quá”. Anh bỗng từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Cô không quay đầu, chỉ yên lặng cảm nhận lồng ngực ấm áp của anh.

Bắc Thâm vùi mặt vào mái tóc cô, như say đắm, lại như quyến luyến. Rất lâu sau anh mới thì thầm: “Sơ Sơ, hãy cho anh thời gian”.

Cô kinh ngạc, vốn tưởng sẽ là những lời ngọt ngào nhưng nếu nghe kỹ thì giọng anh hơi khàn. Cô không biết anh bị làm sao, đang định hỏi thì anh lẩm bẩm: “Sau này, anh nhất định sẽ mang tới cho em những gì tốt đẹp nhất”.

Cô sững người.

Giọng anh rất khẽ khàng nhưng trọng lượng câu nói thì rất nặng.

Cô quay người lại ôm lấy anh: “Những gì hôm nay anh mang tới cho em đã là tốt nhất rồi”.

Anh thở dài: “Không, hãy tin anh, em xứng đáng có được những gì tốt hơn thế”.

Mắt cô chợt ửng đỏ.

Bắc Thâm, anh biết không, em chỉ cần anh là đủ rồi.

4.

Lăng Song đã rời khỏi ký túc xá từ lâu. Nghe Tiếu Tiếu nói, cậu ta trang điểm cực kỳ đẹp. Từ bầu không khí nồng nặc mùi nước hoa Chanel, Cố Sơ cũng ngửi được cả tâm trạng háo hức của Lăng Song.

Cô chẳng quan tâm Lăng Song đi hẹn hò với ai, chỉ ngồi ôm quả táo ngắm trái ngắm phải với vẻ hí hửng. Tiêu Tiếu Tiếu thân phận FA, mua về cả túi quà vặt. Trong lúc Cố Sơ ngồi chiêm ngưỡng vẻ hấp dẫn của quả táo, thì Tiếu Tiếu nhai bim bim roàn roạt.

“Đây là quà Lục Bắc Thâm tặng cậu hả? Keo kiệt quá đi!” Tiếu Tiếu buông một câu.

Nhưng Cố Sơ lại coi nó như báu vật: “Cậu thì hiểu cái gì”.

Tiếu Tiếu ghé qua, nhìn ngó một lúc lâu rồi bỗng giơ tay định cướp. Cố Sơ nhanh nhẹn chặn lại. Tiếu Tiếu nói: “Tớ khát nước, cậu cho tớ ăn đi”.

Cố Sơ ôm rịt lấy quả táo: “Cậu ăn tớ còn hơn”.

Tiếu Tiếu lườm nguýt rồi phì cười nói: “Trông cậu kìa, trong mắt giờ chỉ còn Lục Bắc Thâm nhà cậu thôi! Cậu chủ Kiều tặng quà để chình ình ra kia, cậu không nhìn thấy à?”.

Kiều Vân Tiêu cũng mang quà tới.

Được Tiếu Tiếu “tốt bụng” nhắc nhở, bấy giờ Cố Sơ mới nhìn thấy.

Một bó hoa hồng đỏ thắm cộng thêm một sợi dây chuyền Bulgari lung linh. Cố Sơ lập tức gọi điện thoại, chưa đợi Kiều Vân Tiêu nói gì, cô đã bắn súng liên thanh: “Cậu chủ Kiều, ông anh nghĩ gì vậy? Hoa hồng, thì thôi em nhịn, sao lại có một sợi dây chuyền Bulgari? Anh coi em là bà già tám mươi tuổi hay sao? Hay anh cảm thấy em đã có thể ung dung tranh cướp trang sức với cả đám quý bà phu nhân? Nói đi, anh lại vướng phải cô nào, người ta không cần rồi bỏ thừa cho em?”.

Đầu kia rất nhẫn nại, đợi tràng mắng té tát của Cố Sơ kết thúc mới uể oải giải thích: “Người hiểu anh chỉ có em gái Cố Sơ. Tóm lại hoa và trang sức anh đều không thể đem tặng được nữa, vứt thì lãng phí, thôi thì để em được hời vậy”.

Cố Sơ phì cười: “Anh tưởng em cần chắc? Có người nào làm anh như anh không? Người ta không cần thì để lại cho em? Coi em là trạm thu gom à? Em nói cho anh biết, tiểu thư đây không thiếu mấy sợi dây chuyền này đâu”.

Đấu võ mồm thêm vài câu Cố Sơ mới ngắt máy, Kiều Vân Tiêu chẳng khi nào thắng cô khoản này. Tiêu Tiếu Tiếu thấy Cố Sơ xem thường món quà của Kiều Vân Tiêu, nghĩ một lúc rồi nói: “Này, hay là… nếu cậu không thích hoa hồng, thì cho tớ một bông nhé?”.

“Tặng cậu cả luôn!” Cố Sơ rộng rãi nhét cả bó hoa hồng vào lòng cậu ấy. Tiếu Tiếu lắc đầu: “Tớ lấy một bông là đủ rồi”. Rồi cậu ấy rút một bông ra, e thẹn nói: “Đẹp quá đi”.

Cố Sơ xua tay: “Chỗ còn lại cậu mang đi mà rửa mặt”. Làm sao Tiếu Tiếu nỡ? Cậu ấy cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, hương hoa ngào ngạt, giơ tay vuốt nhẹ lên cánh hoa, dường như còn nhìn thấy cả gương mặt đang mỉm cười của Kiều Vân Tiêu.

Cố Sơ quay đầu lại: “Tặng cậu cả sợi dây chuyền đấy”.

Tiếu Tiếu sợ hãi, lắc đầu nguầy nguậy: “Quý giá quá, cậu tự đeo đi”.

“Quý giá ư?” Cố Sơ chẳng thấy vậy, có thể vì nó tới từ Kiều Vân Tiêu, cũng có thể vì cô đã có nhiều rồi, ngược lại cô nâng niu quả bình an kia hơn.

Đêm Noel, một đêm không ngủ.

Trong bãi đỗ xe của trường học, Kiều Vân Tiêu ngồi trong chiếc ô tô vẫn chưa tắt máy. Cố Sơ đã cúp điện thoại lâu rồi nhưng anh vẫn cảm thấy chất giọng non nớt kia đang văng vẳng bên tai.

Một tiếng trước anh giương mắt nhìn người đàn ông cao lớn ấy tiễn cô về ký túc. Cô mỉm cười nép vào anh ta, trong mắt dường như chẳng còn gì hết.

Kiều Vân Tiêu biết, đó là Lục Bắc Thâm.

Anh vẫn chưa đi, mải miết nhìn về phía trời tuyết, từng cơn mưa tuyết dày đặc đổ xuống, phủ kín cả kính xe…

~Hết~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi