BẢY NGÀY BẢY ĐÊM


*cao sơn lưu thủy: trích từ câu thành ngữ cao sơn lưu thủy, tri kỷ khó tìm nói về tình bạn tri âm tri kỷ gắn liền với điển tích về Bá Nha Tử Kỳ.

Bá Nha có tài gảy đàn, Tử Kỳ có tài thưởng thức.

Khi Bá Nha gảy đến đoạn miêu tả núi cao, nước chảy thì Tử Kỳ thốt lên: Tuyệt! Tuyệt! cao như Thái Sơn, dài như Trường Giang!.
Thư Hải tiên sinh cau mày khó có thể nhận ra, có lẽ cũng không có ngờ tới Tô Nhĩ có thể phá hoại phó bản như vậy.
Từ trước đến nay Trầm Giang Bắc không nói nhiều lắm giờ phút này không khỏi đặt câu hỏi: "Vì sao nói là nhà mẹ đẻ?"
Vì qua cửa người bên trong phó bản lá mặt lá trái* dùng tình cảm bày mưu có rất nhiều, Tô Nhĩ không phải là ngoại lệ, làm cho hắn kỳ quái chính là lí do thoái thác của Kỷ Hành.
*lá mặt lá trái: biểu thị sự tráo trở, lật lọng, thiếu trung thực.
Kỷ Hành: " Đối tượng lập gia đình của Tô Nhĩ có chút đặc biệt."
Thư Hải tiên sinh chỉ một câu đã suy đoán ra chân tướng: "Quỷ Vương?"
Lời nói vừa ra, trừ Kỷ Hành những người khác sắc mặt đều biến đổi.

Ôn Bất Ngữ là kinh ngạc người chủ trì chân không bước ra khỏi nhà vì sao biết được, Vạn Ức cùng Trầm Giang Bắc thì kinh ngạc với sự to gan lớn mật của Tô Nhĩ.
Nhận được đáp án khẳng định, ánh mắt Thư Hải tiên sinh cuối cùng từ cuốn sách trên tay dời đi, nói về chủ đề khác: " Buổi trưa ngày kia trong thị trấn sẽ thống nhất bỏ phiếu, buổi sáng hôm sau công bố kết quả."
Ôn Bất Ngữ sắc mặt trắng bệch: "Những năm qua không đều là buổi sáng bỏ phiếu, buổi chiều có kết quả sao?"
Thư Hải tiên sinh: "Đều giống nhau cả."
"Làm sao có thể giống..." Ý thức được đang cùng ai nói chuyện, Ôn Bất Ngữ cưỡng ép thu liễm câu hỏi chất vấn.
Trầm Giang Bắc và Vạn Ức tuy rằng không có biểu lộ ra, ánh mắt đồng dạng nặng nề, không hề nghi ngờ thị trấn ban đêm so với ban ngày càng thêm nguy hiểm, ở lâu một đêm là hơn một phần khả năng bỏ mạng trong tay quỷ.
Ôn Bất Ngữ đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt cổ quái: " Ngày bỏ phiếu đúng lúc là thời gian Tô Nhĩ lại mặt."
Dư quang ánh mắt nhịn không được liếc trộm Kỷ Hành, sẽ không phải bọn họ đã sớm cân nhắc đến điểm này?
Thư Hải tiên sinh một lần nữa cúi đầu đọc sách, mọi người nhất thời cũng không biết nên đi hay ở lại, trong tình huống không rõ, không một ai tình nguyện làm chim đầu đàn hỏi ý kiến một câu.

Trầm Giang Bắc cách Thư Hải tiên sinh gần nhất, trông thấy rõ ràng trong sách đang kẹp một tờ giấy đỏ như thẻ kẹp sách.

Cái giấy này không phải là phiếu bầu mà Quỷ Vương đưa sao?
Thư Hải tiên sinh giờ phút này dường như cảm thấy vui với việc giải thích nghi hoặc, bình tĩnh nói: "Phát hiện trong khe hở cạnh giường của tôi, rất có ý tứ đúng không?"
"..."
Trầm Giang Bắc sắc mặt khẽ biến, Vạn Ức báo tin rằng Tô Nhĩ đêm đó đi đến phòng của người chủ trì tránh nạn, cho đến hôm nay hắn vẫn bán tín bán nghi, hiện tại xem như là hiện thực đập vào mặt.
Tiện tay lấy ra một xấp giấy đỏ đặt ở trên bàn đá, Thư Hải tiên sinh lên tiếng lần nữa: "Trong thị trấn có không ít người chịu trách nhiệm giám sát lời nói và việc làm của người dân, thân phận của tôi là một trong số đó.

Với tư cách là người dân trong thị trấn, tôi cũng có quyền bỏ phiếu."
Vừa mới nói xong, đã có người nghĩ đến cái gì đó, nét mặt không được tốt lắm.
"Nếu như kích động một bộ phận người lại thêm những phiếu bầu này, có thể có chút ít tác dụng." Thư Hải tiên sinh thản nhiên nói: "Nhưng có bản lĩnh này tôi tình nguyện xem nhiều sách một chút, không bằng mọi người tính toán dễ dàng hơn...!Lại chết thêm một người chơi, tôi liền đem những phiếu này đưa cho các người."
Ngắn ngủn mấy câu khiến cho bầu không khí trong nháy mắt trở nên trầm mặc.
Rõ ràng rất yên tĩnh, rồi lại không chịu nổi tiếng gió bên ngoài, Thư Hải tiên sinh đứng dậy, trở về phòng chuyên tâm đọc sách, lưu lại người trong sân hai mặt nhìn nhau.
Ôn Bất Ngữ là người khẩn trương nhất, một khi trong đó có người nổi lên sát tâm, bị chết nhất định là bản thân.
"Người chủ trì là cố ý," muốn vén tóc xõa một bên để giảm bớt khẩn trương, không để ý cánh tay đụng vào bàn đá, Ôn Bất Ngữ không chút nào cảm giác đến đau đớn, tuyệt vọng nói: "Đêm hôm đó hắn sớm có hoài nghi, thậm chí có khả năng cố ý để cho Tô Nhĩ chạy, vì để đợi đến tận hôm nay!"
Nhìn người chơi giống như con chuột tự cho là thông minh, chờ lúc bọn hắn đắc ý, lại từ chỗ tối đưa lên một cái bẫy chuột.
Không ai nói tiếp, Ôn Bất Ngữ cực kỳ trầm mặc đột nhiên trầm thấp cười vài tiếng, coi như mình đêm nay chết, Tô Nhĩ cũng không chiếm được chỗ tốt, cậu ta cả gan làm loạn lưu lại sơ hở chí mạng, không tránh khỏi sẽ đưa tới giận chó đánh mèo.
Giọng nói của cô ta bởi vì phẫn nộ càng thêm bén nhọn hơn trước, Kỷ Hành bỗng nhiên nói: "Mấy tấm phiếu mà thôi, có gì đáng quan tâm?"
Trầm Giang Bắc nhíu mày: "Số lượng cũng không ít."
Kỷ Hành ý vị thâm trường nói: "Tô Nhĩ có nói qua với tôi, trong đó có thể sử dụng năm phiếu, ba phiếu trên cùng và hai phiếu cuối."
Trầm Giang Bắc hỏi lí do.
Kỷ Hành: "Theo như lời nói lúc đầu của Tô Nhĩ, cậu ấy lúc đó quá khẩn trương, không cẩn thận cắn nát môi.

Vì phân tán lực chú ý, liền lần lượt để lại ở trên mặt sau xấp giấy đỏ dấu môi."
Thị trấn nặng quy củ như vậy, khâu bỏ phiếu được coi là thiêng liêng, đằng sau phiếu nhiều ra một dấu môi, sợ là sẽ bị cho rằng phẩm hạnh không đứng đắn, người bỏ phiếu không chiếm được chỗ tốt.
"..."
Kỷ Hành liếc nhìn mọi người: "Tôi còn có việc, đi trước." Trước khi đi liếc mắt về phía Ôn Bất Ngữ, người sau vội vàng đưa cả giấy đỏ và cái hộp cho anh: "Đồ vật bên trong tôi đã dùng hết rồi."

Nói xong sắc mặt phức tạp, có thể che đậy của quỷ cảm giác đạo cụ, bao nhiêu người chơi mới nghe lần đầu, đời này cô cũng coi như được dùng qua.
Kỷ Hành mang theo đồ vật rời đi.
Vạn Ức không có miệt mài theo đuổi Ôn Bất Ngữ cùng Kỷ Hành lén lút làm giao dịch gì, hơi ngẩng lên mặt hoạt động xương cổ có chút cứng ngắc, một lát sau hỏi: "Các người cảm thấy trong lời nói đó có mấy phần thật, mấy phần giả?"
Ôn Bất Ngữ coi như là tiếp xúc cùng Tô Nhĩ tương đối nhiều, nói sự thực: "Dấu môi đoán chừng là thật, những thứ khác thì nghe một chút thôi."
Vạn Ức nhẹ ồ lên một tiếng, nhìn về phía Trầm Giang Bắc: "Thời điểm cậu lên cấp ba, có mưu trí như vậy sao?"
Hắn tình nguyện tin tưởng là đánh bậy đánh bạ, nếu không một tân nhân, tố chất này không khỏi có chút đáng sợ.
Trầm Giang Bắc: "Thời điểm cậu học tiểu học, khả năng có thần đồng bằng tuổi đang học đại học, đừng tùy tiện xem nhẹ người khác."
Vạn Ức bĩu môi, nói khẽ: "Vẫn là nên rời khỏi chỗ này nhanh chút."
Một khi Thư Hải tiên sinh phát hiện nội tình giấy đỏ, chỉ sợ sẽ xem bọn hắn như nơi trút giận.
Mấy người trước sau rời đi, trong sân một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Trong phòng.
Thư Hải tiên sinh xem một quyển binh thư, binh pháp biến hoá kỳ lạ, đáng giá cân nhắc rất nhiều chỗ, một đoạn trong đó trắng trợn ca ngợi một trận chiến thế lực ngang nhau.
"Hứ —— "
Theo suy nghĩ của hắn, phương pháp dùng ít sức lực nhất là ly gián, chỉ cần tiêu hao nhỏ nhất đã làm cho đối thủ tan rã.

Đâu cần phải cứng đối cứng?
Giống như việc có thể sử dụng giấy đỏ làm cho người chơi đơn giản phản bội nhau, cần gì phải lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào?
Nhàm chán dùng ngón tay mà sờ một chút lên xấp giấy đỏ chồng chất, trong đó có một tờ bị xô qua một bên, ngoài phòng ánh mặt trời chiếu lên phía trên, độ dày tờ giấy dường như cũng biến mỏng theo.

Chỉ là tùy ý liếc nhìn, ánh mắt Thư Hải tiên sinh đột nhiên dừng lại, mở đỏ giấy ra, mặt sau là một dấu môi đỏ sậm.
Đột nhiên ý thức được gì đó, lại liên tục lật qua mấy tờ, không ngoài dự tính cũng đều như vậy.
Tuyển chọn vệ trưởng là một việc rất quan trọng, bị dính máu thì cũng thôi, nhưng cái dấu môi này mới thật sự là chí mạng.


Ngày bỏ phiếu Tô Nhĩ mượn đề tài để nói chuyện của mình, bị cắn ngược lại một cái sẽ rất phiền toái.
Tờ giấy mỏng bị vo thành một đoàn, ném qua một bên.

Trong mắt Thư Hải tiên sinh để lộ ra vài phần nguy hiểm: "Khó trách muốn vội vã đem mình Gả ra ngoài."
Đối với Tô Nhĩ mà nói, chỉ sợ giờ phút này nơi này so với khu nhà cũ của Quỷ Vương còn nguy hiểm hơn.
Trong sân, Tô Nhĩ đang quét sạch đống tro tàn trên mặt đất, tiện tay thu dọn chậu than.
Mặt trời rốt cuộc hoàn toàn treo ở phía chân trời, Tô Nhĩ rửa sạch sẽ tay, pha chén trà, gõ cửa phòng.
Giọng bà lão đầy mỏi mệt: "Ai thế?"
Nhận ra mình hỏi câu vô nghĩa, bà cũng không muốn mở cửa, nhưng lo lắng bị xông vào, vẫn là đứng dậy mở cửa.
Tô Nhĩ: "Bây giờ là khâu dâng trà."
Bà lão sắc mặt khó coi: "Cậu kết chính là minh hôn, dâng cái gì trà chứ?" Lời còn chưa dứt, hoài nghi mà nhìn qua cái chén.
"Không có hạ độc." Tô Nhĩ: "Việc này không cần thiết."
Người trẻ tuổi sinh lực tràn đầy, với một bà lão tuổi đã xế chiều, chênh lệch về thể lực không cần nói cũng biết.

Bà lão biết đối phương một khi muốn cướp đoạt sợi dây chuyền thì cũng không thể ngăn cản được, chỉ là trời sinh tính đa nghi nên không kiềm chế được.
Tinh thần căng thẳng một buổi tối, cổ họng quả thật có chút đau.

Bà lão nhấp một ngụm trà, nghĩ thầm tối hôm qua người nọ làm sao sống sót được.
Tô Nhĩ để lại trà cụ, rồi trở lại trong sân, tâm phòng bị của bà lão đối với cậu không giảm, sắc mặt thay đổi không ngừng, rất nhanh nặng nề đóng cửa lại.
Lá cây lượn vòng, âm thanh sàn sạt làm cho Tô Nhĩ cảm thấy dễ nghe.

Sống lâu trong phó bản, ban đêm không khí trầm lặng làm cho người ta hít thở không thông, cậu càng thích một thế giới có nhiều thanh âm.
Két...
Lúc cửa gỗ đẩy ra phát ra tiếng động chướng tai, cắt ngang suy nghĩ của Tô Nhĩ.
Ngoài cửa chính chỉ khép hờ, sau khi cửa mở Kỷ Hành đi tới, trên tay còn cầm chút ít bánh ngọt.
Từ đêm qua đến bây giờ, Tô Nhĩ cơ bản chưa ăn gì, cậu ban đầu không thích vị ngọt ngấy lắm, bây giờ ăn hết cái này đến cái khác, rõ ràng cũng cảm thấy mùi vị không tệ.
Trước sau cũng sẽ dùng ba phút nhét đầy cái bụng, nói chuyện trong sân dễ dàng bị nghe lén đi, Tô Nhĩ chỉ chỉ gian phòng cách vách, cùng Kỷ Hành trước sau đi vào.
Phủi vụn bánh ngọt trên tay, nét mặt Tô Nhĩ trở nên nghiêm túc: "Việc cấp bách là giải quyết chuyện đạo cụ."

Đêm nay đầu lâu nhất định sẽ nhắc lại chuyện cũ, bảo cậu lấy đi sợi dây chuyền trên người bà lão.
Khẽ mấp máy môi, mơ hồ có thể trông thấy miệng vết thương bên trong, Kỷ Hành nghĩ đến dấu môi trên giấy đỏ, lắc đầu: "Động tay lên phiếu, cũng chỉ có cậu mới nghĩ ra được."
"Cắn môi đến chảy máu là ngoài ý muốn," mất một giây Tô Nhĩ mới hiểu được anh chỉ cái gì, vén tay áo lên: "Đêm đó lúc trèo tường bị roi làm bị thương, phần lớn là máu trên này."
Nếu không nhiều giấy đỏ như vậy, chỉ cắn nát môi dán từng dấu môi lên, còn không phải là đau chết mất.
Ngón tay xoa nhẹ qua miệng vết thương, Tô Nhĩ nét mặt lạnh lẽo, nói tới vết thương do roi này còn không phải là nhờ vệ trưởng ban tặng sao.

Vừa mới vào phó bản liền không hiểu gì đã trúng phát roi, chưa kể đến việc bị giảm giá trị võ lực, buổi tối lúc nghỉ ngơi không cẩn thận đè lên cũng rất đau.
Đáng tiếc thời gian cấp bách, khoản nợ này không thể đòi lại được.
Kỷ Hành: "Chuyện sợi dây chuyền kỳ thật không khó giải quyết, treo đầu dê bán thịt chó."
Tô Nhĩ suy nghĩ một chút: "Tìm người làm giả, đánh tráo sợi dây chuyền trên người bà ta?"
Kỷ Hành gật đầu: "Chỉ cần Quỷ Vương không chủ động công kích, có lẽ cũng không phân biệt được thật giả, vấn đề là..."
Tô Nhĩ nâng trán: "Ứng phó Quỷ Vương như nào?"
Đối phương đêm qua bức bách, mục đích chỉ có một, phải làm cho mình tự tay cầm sợi dây chuyền của bà lão đi.
Hiếm khi thấy trên mặt cậu có một tia phiền não, Kỷ Hành nở nụ cười: "Quy tắc là chết, người là sống."
Giống như cái thế giới khắp nơi giảng quy củ này, ngược lại chỗ nào cũng là sơ hở và mơ hồ.
Tô Nhĩ gần như hiểu được gì đó, nhưng lại không nói ra được.
Kỷ Hành nét mặt nghiêm túc: "Ngày kia là bỏ phiếu, lẽ ra chúng ta phải trải qua hai đêm nguy hiểm nữa." Nói đến đây dừng một chút, mắt mang theo vui vẻ, nhìn kỹ lại có thể nhìn ra một chút hung ác: "Nếu như thời gian bỏ phiếu sớm hơn thì sao?"
Tô Nhĩ ngây ra.
"Nói cách khác..." Kỷ Hành: "Vệ trưởng đột nhiên bệnh nặng...!Giống như nước không thể một ngày không có vua, ở cái trấn này, một ngày không thể không có vệ trưởng."
Như vậy cũng chỉ có thể bỏ phiếu sớm hơn.
Sửng sốt vài giây mới lấy lại tinh thần, Tô Nhĩ nhịn không được tiến lên một bước nắm chặt tay của anh, thân thiết mà gọi một tiếng Ca.
Kỷ Hành nhíu mày.
Mặt Tô Nhĩ viết đầy bốn chữ tri âm khó tìm, xúc động nói: "Ca, thì ra anh cũng không phải là người tốt!"
_______________________
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tô Nhĩ: Thì ra anh cũng không phải là người tốt.
Kỷ Hành:...!Đừng nói nhảm, tôi là người tốt..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi