BẢY NGÀY BẢY ĐÊM


Nhớ lại sáng nay lúc người chủ trì rời khỏi quỷ trạch chỗ Thiên Nhất Quái dáng vẻ tiêu sái bao nhiêu, với vẻ phẫn nộ bây giờ hoàn toàn trái ngược nhau.

Khi đó Thần Toán Tử chắc là cho rằng chỉ cần làm cho đứa bé xuất hiện trước mặt mình, tất cả vấn đề sẽ có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng hắn không ngờ tới chính là, tất cả học sinh cấp ba đều có được niềm tin kiên định: Mệnh là do ta không do trời.
Giám thị giúp đỡ học sinh không biết điều ăn gian, mới là căn nguyên dẫn phát đến bi kịch.
Nghĩ thông suốt điểm ấy, Tô Nhĩ cũng không quy toàn bộ trách nhiệm về bản thân mình, vì thế trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn.

Cậu không dễ dàng từ bỏ giãy giụa, chạy vào phòng bếp bảo người ta luộc vài quả trứng, lần nữa bắt lại đứa bé trước mặt, cố gắng bắt đầu một đợt giáo dục tình cảm mới.
Sau lần thứ hai nói xong câu Gia phụ Tô Nhĩ vẫn không được ăn trứng gà, đứa bé bắt đầu giận dữ mà vỗ tay, lòng bàn tay vỗ đến đỏ lên cũng không dừng lại.
"Được rồi." Kỷ Hành ở phía sau cậu thản nhiên nói.
Tô Nhĩ cũng lo lắng cứ tiếp tục kéo dài, chỉ sợ sẽ phản tác dụng khiến nó sớm hắc hóa, vì vậy đưa trứng gà cho đứa bé, đứng dậy rời xa chỗ làm mình thương tâm.
Đứa bé ra tay không biết nặng nhẹ, vài miếng vảy của con rắn hoa bị cọ đến mức sắp rụng hết, lúc này ủy khuất mong ngóng đi theo sau lưng Tô Nhĩ, nhìn cái mặt người đáng sợ sắp hình thành chỉ còn vẻ suy sụp.
Nó ỉu xìu không đòi máu nữa, ngược lại làm Tô Nhĩ bớt việc.
Không khí trong lành thổi tan mấy phần phiền muộn.
Phong cảnh nổi bật trong phủ không mang vẻ hòa hài, mà là xa hoa, đi vài bước là có thể gặp được cảnh trí kỳ công chế tạo, ví dụ như ở hậu viện còn xây một thác nước nhỏ đặc biệt.

Giọt nước tràn ra, vừa vặn xối lên thân rắn hoa, da rắn vằn vện run lên, dường như còn rất hưởng thụ.
Tô Nhĩ tạm thời ném chuyện đứa bé ra sau đầu: "Bây giờ đi đâu?"
"Tìm Vệ Tuấn." Kỷ Hành dừng bước lại: "Dựa theo đoán mệnh của Thần Toán Tử, qua 12 giờ đêm nay, Vệ Tuấn có khả năng sẽ chết chìm."
Sau Vệ Tuấn, chính là Tào Nhạc Đạo.
Mà chỉ dựa vào con rắn hoa, tuyệt đối không ngăn cản được số mệnh tử vong.
Bên ngoài gõ cửa hồi lâu cũng không thấy trả lòi, đẩy cửa đi vào, trong phòng trống không.

Hỏi lại hạ nhân, đều nói không phát hiện Vệ Tuấn đi ra ngoài.
Tô Nhĩ: "Mất tích?"
Kỷ Hành: "Không nhất định."
Cách lúc người chơi tách nhau ra còn chưa tới một canh giờ, Vệ Tuấn cũng có thể là có kế hoạch khác vội đi làm chuyện khác.
Hai người tạm thời ngồi trong phòng chờ, trong lúc này Tô Nhĩ đột nhiên có một ý nghĩ: "Nếu như số mệnh là tuyệt đối, vậy có phải trước khi vận mệnh đến, bất kể là làm chuyện nguy hiểm gì cũng sẽ không chết không?"

Đương nhiên cậu cũng biết loại ý nghĩ này không thực tế, ở chỗ Thiên Nhất Quái, chậm một bước là Lý Ly có thể đã bị rắn cắn chết.
Kỷ Hành lắc đầu: "Lời tiên đoán Thần Toán Tử đưa ra là chỉ tử kiếp, có nghĩa là trước đó gặp phải khó khăn, đều có một đường sống."
Về phần có thể nắm chắc hay không, còn phải xem mỗi người.
Tô Nhĩ ánh mắt khẽ động: "Cho nên thời gian tử vong cũng không phải là tuyệt đối sao?"
Kỷ Hành gật đầu: "Giống buổi tối ngày đầu tiên bạch hồ ly lẫn vào trong số người chơi, hơi không cẩn thận toàn quân sẽ bị diệt hoặc tổn thất vài người đều là chuyện bình thường."
Chỉ là đối với bọn họ còn có thể xoay chuyển, mà Lý Thiên bị tiên đoán là gió thảm mưa sầu, chết không có chỗ chôn, hẳn là kết cục phải chết.
"Khó trách..." Tô Nhĩ thấp giọng thì thào một câu, ban đầu cậu còn thấy tò mò vì sao tất cả mọi người đều không thử bắt đầu từ thời gian tử vong.
Kỷ Hành bỗng nhiên cười nói: "Thời gian mới là âm mưu lớn nhất trong trò chơi."
Tô Nhĩ nghi ngờ mà ừ một tiếng.
Kỷ Hành đứng người lên đi đến bên cửa sổ: "Phó bản lúc trước chúng ta vào, người chủ trì nói bỏ thời gian phiếu là vào ngày thứ sáu, người chơi liền vô thức giới hạn trong suy nghĩ nhất định phải sống sót qua sáu ngày."
Thậm chí ngay cả tay già đời Vạn Ức và Trầm Giang Bắc cũng không kịp phản ứng.
Tô Nhĩ có thể cảm giác được Kỷ Hành đang ngầm truyền thụ lý thuyết cho mình, đáng tiếc cái này giống như là đang giải đề, chỉ biết rõ công thức không thể vận dụng, nếu thực sự gặp phải chỉ sợ rất khó có thể kịp phản ứng.
Kỷ Hành nhìn ra suy nghĩ của cậu: "Cậu mới vào phó bản thứ tư thôi, từ từ sẽ đến."
Tô Nhĩ bắt đầu mơ mộng hão huyền: "Có lẽ một ngày nào đó tôi có thể tập hợp đủ 24 điểm thành tựu trong một phó bản, trực tiếp rời khỏi trò chơi?"
Kỷ Hành cười lạnh: "Trừ phi tất cả người chủ trì đều thăng thiên."
"..."
Tiếng bước chân lộn xộn cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Vệ Tuấn thất tha thất thểu đi vào phòng, ánh mắt có chút hoảng hốt sau khi thấy bọn họ thì hơi hơi tập trung: "Tới tìm tôi à?"
Kỷ Hành lấy khăn mặt trên kệ xuống, ném qua: "Không thì là gì?"
Vệ Tuấn lau qua nước trên quần áo, thở dài.
Tô Nhĩ bảo người đưa đến một ấm trà nóng, chờ hắn bình tĩnh lại mới hỏi gặp cái gì.
Trong gương đồng chiếu ra hình ảnh rắn hoa ở sau lưng, sắc mặt Vệ Tuấn khẽ biến: "Lúc đi ngang qua hồ nước, tôi mơ hồ thấy một cái bóng."
Tô Nhĩ: "Sau đó anh đi qua xem à?"
Vệ Tuấn: "Đương nhiên là chạy được bao xa thì chạy."
"..."
Vệ Tuấn: "Tôi nhanh chóng chạy hướng ngược lại, nào ngờ con rắn này lại đẩy tôi một cái, bất hạnh đập đầu gối, bị con rắn kéo qua hồ nước luôn."
Này có phải ngăn cản tai họa đâu, rõ ràng là sát hại tính mạng mà.
"Như vậy mới bình thường." Kỷ Hành không an ủi nhiều.
Vệ Tuấn nhíu mày, lại nghe anh nói: "Cậu thật sự cảm thấy con rắn có thể bảo đảm mỗi người sống sót đến cùng sao?"

Trầm mặc vài giây, trong mắt Vệ Tuấn có thêm vài điều suy xét: "Cũng phải."
Tô Nhĩ nhìn chằm chằm vào con rắn hoa, cách vài bước không khỏi nói: "Anh nhìn kìa, cái mặt người này có phải có chút giống anh không?"
Đối với một con rắn kỳ quái người bình thường sẽ vô thức sợ hãi, Vệ Tuấn cũng không hay nhìn nhiều, nghe cậu nói như vậy, mới bắt đầu cẩn thận quan sát.

Mặt người sắp thành hình của con rắn phát triển theo hướng quen thuộc, đặc biệt là chấm đen nhỏ phía trên hốc mắt trái, cùng với vị trí nốt ruồi giống nhau như đúc.
Người trẻ tuổi không thiếu nhất là trí tưởng tượng, Tô Nhĩ lớn mật nghĩ: "Mỗi ngày đều cho nó ăn máu thịt, có thể là đã đến thời gian nhất định con rắn tích góp đủ sức mạnh, liền thôn phệ người thay thế chúng ta tiếp tục tồn tại.

Chỉ là nếu như vậy, chúng ta vẫn được xem như còn sống sao?"
"Cái này phải xem cậu định nghĩa sống chết như nào." Vệ Tuấn trầm giọng nói: "Có lẽ còn có thể giữ lại một bộ phận ý thức, như vậy cũng coi như còn sống."
Trước mắt tất cả cũng chỉ là suy đoán, Kỷ Hành nói với Tô Nhĩ: "Cậu về trước đi, đêm nay tôi ở lại đây."
Có vẻ như là chuẩn bị đối mặt với nguy hiểm ban đêm với Vệ Tuấn.
Giá trị vũ lực thấp đến đáng thương, giá trị mị lực tạm thời chỉ có thể sử dụng để đánh phụ trợ, nếu gặp phải nguy hiểm Kỷ Hành còn phải phân tâm ra cứu giúp.

Tô Nhĩ lần nữa cân nhắc xong giá trị bản thân, từ bỏ việc trổ tài ngoan ngoãn trở về phòng.
Trước khi đêm đến, bởi vì không có việc gì nên trông có vẻ dài bất thường.

Tô Nhĩ nằm trên giường một lúc, không dám ngủ quá sâu, lo ngại có rắn hoa, cách vài phút lại phải tỉnh giấc một lần.
Một trận gió thổi làm cửa sổ hé mở, gió thổi vào mang một mùi tanh mặn của nước bùn, trong đó còn kèm theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, Tô Nhĩ nhướng mày, không biết suy nghĩ cái gì.
Cỗ mùi tanh mặn này không chỉ chỗ Tô Nhĩ có, trong phòng Vệ Tuấn cũng đầy mùi giống vậy, thậm chí còn nhiều hơn chỗ khác.

Con rắn hoa theo bên người lại rất hưởng thụ, bò đến bên cửa sổ vươn ra ngoài một chút cẩn thận cảm thụ.
Ánh trăng đêm nay đặc biệt sáng, đổ bóng vào phòng, chậm rãi chảy xuôi trên mặt đất.
Đợi đã, chảy xuôi?
Con ngươi Vệ Tuấn co lại, trơ mắt nhìn ánh trăng lạnh lẽo quấn quanh từng tầng một, chồng chất càng ngày càng dày, cả người hắn giống như chìm trong rãnh nước, có người đang cầm ống dẫn nước đổ nước vào trong.
Vệ Tuấn lấy ra một trương phù dán trên mặt đất, thả lỏng tay, lá bùa đột nhiên nhẹ nhàng đáp xuống chỗ đầu gối, mà phía dưới đầu gối, tất cả ánh trăng đều ngưng tụ tại đó.
Phát hiện vô dụng, tiếc nuối thở dài, nhìn về phía Kỷ Hành đang đứng bên cửa sổ.


Cửa sổ nửa mở, tay Kỷ Hành vươn ra bị đồ vật vô hình ngăn cản, trái lại con rắn kia lại ra vào không chút trở ngại.

Xoay người lại cầm bạch hồ ly ra thí nghiệm một chút, trong tiếng chửi bậy của Tô Mị, ý đồ ném bạch hồ ly ra ngoài cửa sổ, kết quả vẫn thất bại.
Trong không khí dường như ngưng tụ một lớp màng mỏng trong suốt, hình thành vật cản ngăn chặn ra vào.
Lần này ngay cả bạch hồ ly cũng bắt đầu sốt ruột, móng vuốt xua loạn xung quanh.
Vệ Tuấn vừa tìm cách đi ra ngoài, vừa trong đau khổ mà mua vui trêu chọc: "Không chết trong tay quỷ, lại phải chết chìm trong ánh trăng?"
Nghe còn rất lãng mạn.
"Ai nói không có quỷ?"
Kỷ Hành đứng ở một phía, đánh một quyền vào bình chướng vô hình, ánh trăng chồng chất dưới chân thoáng chốc hơi lắc lư một cái.
Vệ Tuấn loáng thoáng nghe được một tiếng tê tê...ê...eeee, một quyền rõ của Kỷ Hành ràng đã làm bị thương cái gì đó, trong không khí mùi tanh càng nồng nặc hơn.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng chân thật liền hiện ra trước mắt.
Bên trong ánh sáng nhàn nhạt, tất cả đều là hình ảnh con rắn nhỏ li ti, rậm rạp chằng chịt chồng chất cùng một chỗ, tạo nên bức tường ngăn cách vừa dày vừa nặng.
Tô Mị hét lên một tiếng, nhảy đến trên mặt bàn run lẩy bẩy.
"Đừng cúi đầu."
Kỷ Hành nhắc nhở chậm, Vệ Tuấn đã cúi đầu nhìn thoáng qua...!Rắn nước trong suốt dưới chân du động, mỗi một con đều dài hơn mặt người, đồng tử đục ngầu dựng thẳng gắt gao nhìn chằm chằm bọn họ.

Vệ Tuấn phản xạ có điều kiện đá một cái, mấy con rắn nước bị đạp xa một cách nhẹ nhàng.

Nhưng theo ánh trăng từng chút lắng đọng, mỗi một bước đi đều rất khó khăn.
Vệ Tuấn trực tiếp động thủ, con rắn rất nhanh đã bị đánh chết, đáng tiếc giết xong một con, ánh trăng chiếu xuống, rất nhanh lại xuất hiện thêm vài con nữa.
"Có cách nào đi ra ngoài không?" Vệ Tuấn nghiêng đầu hỏi.
Kỷ Hành gật đầu: "Có, nhưng mà nhất định phải trả giá đại giới."
Nói tới nói lui, nhưng anh không có bất kỳ ý định muốn liều chết đi ra ngoài, Vệ Tuấn suy đoán có lẽ là vẫn còn đang suy nghĩ cách chạy trốn khác, mắt thấy mực nước sắp nhanh chóng dâng tới eo, không khỏi mở miệng:
"Kỷ..."
Kỷ Hành khoát tay cắt ngang lời hắn nói, làm động tác chớ có lên tiếng, ra hiệu hắn nhìn về hướng cửa.

Chỗ bình chướng đó dường như không quá ổn định, thoáng lắc lư.

Miễn cưỡng có thể nghe được một vài âm thanh đứt quãng, có lẽ là từ ngoài cửa truyền vào.
"Là Tô Nhĩ." Kỷ Hành đi tới: "Ra tay cùng lúc, ba người hợp lực nói không chừng có thể miễn cưỡng mở một lỗ hổng."
Tô Nhĩ đứng ở ngoài cửa, theo góc độ của cậu nhìn không ra cái gì cả, thử hút âm khí vào miệng, suýt chút nữa đã bị bội thực mà chết.


Đắn đo suy nghĩ hết lần này đến lần khác, cho tay vào túi, cách lớp vải sử dụng súng phóng điện.
Rốt cuộc, cánh cửa có vẻ như mơ hồ bị buông lỏng, Tô Nhĩ còn chưa kịp đá văng, liền bị con rắn hoa sau lưng dùng đuôi rắn hất lên, đẩy vào phòng.
Đâm đầu vào bả vai một người, trước khi ngã quỵ được một đôi tay đỡ lấy, Đùng một tiếng, cánh cửa phía sau lần nữa khép lại.
Thấy Tô Nhĩ đã đứng vững, Kỷ Hành buông tay ra: "Vẫn ổn chứ?"
Tô Nhĩ gật đầu, thở dài nhìn về phía Vệ Tuấn, rốt cuộc cũng hiểu được tâm tình của đối phương khi bị con rắn đánh lén vào ban ngày.
Vệ Tuấn cười khổ, nhắc nhở: "Đừng nhìn loạn, sẽ bị hù đấy."
Mặc dù Tô Nhĩ không cố ý nhìn, rất nhiều con rắn xung quanh cũng sẽ chủ động đập vào mắt.

Kỳ thật nói là con rắn cũng không chính xác, tất cả đều là khuôn mặt người nguyên vẹn, ngoại trừ con mắt là đồng tử dựng thẳng.
Vệ Tuấn nhíu mày: "Nếu không ra ngoài được, chỉ sợ chúng ta cũng sẽ biến thành một thành viên trong số mặt người thân rắn này."
Hiện thực tàn khốc bày ra trước mặt, Tô Nhĩ cũng rất bình tĩnh, bình tĩnh mà ngồi xổm người xuống, để cho đứa bé trên lưng xuống, mới nãy cũng vì cõng đứa nhỏ này, dẫn đến trọng tâm bất ổn, khiến cho con rắn hoa dễ dàng đánh lén.
Đang bận giới thiệu tình huống, Vệ Tuấn vừa nãy cũng không kịp hỏi: "Cậu dẫn nó tới làm cái gì?"
Tô Nhĩ: "Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*."
*挟天子以令诸侯: kiềm chế vua để điều khiển chư hầu.
"..."
Vệ Tuấn không biết tiền căn hậu quả, Kỷ Hành nói sơ lược vài câu.
Dự cảm bị chết chìm trong ánh trăng lúc nãy cũng không có kinh dị như hiện tại, nếu không phải mọi thứ đều có thể liên hệ với nhau, Vệ Tuấn tuyệt đối cho rằng bọn họ là đang chém gió.
Tô Nhĩ nhìn chằm chằm vào đứa bé đang vui cười dùng tay chà xát con rắn: "Nếu như đứa nhỏ này có thể trở thành Quỷ Vương tương lai, chắc có lẽ không dễ dàng chết ở chỗ này."
Nói cách khác, Thần Toán Tử cũng sẽ không trơ mắt nhìn nó chết.
"Gia phụ Tô Nhĩ..." Đứa bé há to mồm, cắn một phát vào đuôi rắn, sau khi ăn xong mới nói nốt nửa câu sau: "Các vị...!đều là đồ bỏ đi."
Tô Nhĩ xoa đầu nó.
Kỷ Hành nhíu mày: "Thỉnh thoảng lại đổi thành cừu."
Chỉ cần bắt được một con cừu non, dù béo đến đâu thì sớm muộn gì cũng phải bị cạo lông.
"Tôi đang thay đổi mà." Tô Nhĩ nghiêm túc nói.
Lúc trước vẫn luôn dùng đầu lâu Quỷ Vương, hiện tại cậu quyết định không bóc lột Chu Lâm Quân nữa, sẽ không làm chuyện tát ao bắt cá đâu.
Vệ Tuấn bên cạnh dở khóc dở cười: "Nhưng có thể nghĩ đến việc mang nó tới đây, cậu cũng giỏi đấy."
Ôm lấy đứa bé, Tô Nhĩ lắc đầu: "Tôi vốn cũng không nghĩ tới, nhưng vừa mới nãy đứa bé hư đốn này lại thừa dịp lúc ban đêm chạy đến cửa phòng tôi phóng hỏa."
Đứa bé nghe không hiểu bọn họ nói gì, cười ngây ngô còn muốn nhảy xuống kiếm con rắn.
Tô Nhĩ cười vỗ về, ôm nó đi về hướng cửa để nó chơi rắn.
Chỉ nhìn một cách đơn thuần, hai bên hỗ động lẫn nhau trông cực kỳ ấm áp.
Ngưng mắt nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ, Vệ Tuấn nhịn không được mà cảm khái: "...!Thật sự là phụ từ tử hiếu.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi