BẢY NGÀY PHIÊU LÃNG

Cùng một lúc, họ trượt tới phía đầu ghế ngồi, đập mạnh vào thành xe. Rồi thành xe trở thành sàn khi tất cả lật qua một bên.

Chiếc xe ngã trúng bùn đất với một tiếng bõm dày đặc. Họ tách rời xa, vai của Minerva chấn động rất đau vì va phải tấm ván ô cửa.

"Min." Anh bò tới bên cạnh cô. "Minerva, nói với anh là em không..."

"Em không sao," cô vội nói. "Không bị thương gì."

Hầu như là vậy.

Cô sẽ không nói với anh điều đó, nhưng vai cô có đau nhói một chút. Tuy vậy, đây gần như không phải tai nạn xe chết người, kịch tính. Trước đó chiếc xe thậm chí còn không di chuyển được. Thực sự không khác gì so với ngã qua hàng rào, hoặc rơi khỏi cây.

"Chỉ cần đừng chết." Anh giữ cô thật chặt. "Nếu em chết, anh sẽ cầu xin Chúa đưa anh đi theo."

Chúa ơi, câu tuyên bố mới hay làm sao. Cô buộc mình lờ đi hàm ý của nó và giữ nhiệm vụ trước mắt: đoan chắc một lần nữa.

"Em không sắp chết đâu. Thậm chí em còn không bị thương."

Anh tìm kiếm khuôn mặt cô. "Em chắc chứ?"

"Chắc."

"Em không bị chảy máu ở đâu đó chứ? Tứ chi em có cảm giác không?"

"Anh không cảm thấy cánh tay em đang ôm lấy anh hả?"

Cô vuốt ve lên xuống dọc lưng anh, cho đến khi anh thở dài ra một tiếng nặng nề.

"Có." Anh nhích người ra khỏi ngực cô, khẽ bật cười. Đưa một tay lên vuốt mặt. "Lạy Chúa. Anh đã không nhận ra cỗ xe này không có toán ngựa buộc vào thì bấp bênh cỡ nào. Anh đoán chúng ta đã quá..."

"Hăng hái?" Cô mỉm cười. "Hãy nhìn theo hướng này. Bánh xe không còn bị kẹt trong bùn nữa."

"Đúng thật. Để anh giúp em đứng dậy."

Họ buông nhau ra. Colin đứng dậy trước, rồi chìa tay ra về phía cô.

Khi cô đứng lên được, đôi giày cô kêu óc ách. Nước đang rỉ qua tấm ván ô cửa xe bị hỏng, đang chảy tụ lại dưới chân họ.

"Ôi trời ơi."

Colin cũng nhận thấy điều đó. Anh dùng giày của mình đẩy chiếc rương ra khỏi vũng nước đang tụ lại. Francine được buộc rất chặt, chắc chắn cú ngã không gây hại gì - nhưng cô bé sẽ không sống sót nếu bị thấm nước.

"Vậy là không phải lỗi... anh biết đấy... mà làm xe lật nhào. Chí ít là không hẳn vậy."

Anh lắc đầu. "Đường đang ngập nước. Đó là lí do bánh xe trượt ra được."

Nước bùn vỗ vào gấu váy của cô. "Ta nên thoát ra khỏi đây. Ngay lập tức."

"Anh đồng ý." Colin giơ hai tay lên đẩy cánh cửa phía trên đầu.

Nó không mở.

Chửi thề, anh nắm lấy chốt cửa và lắc mạnh dữ dội. "Mở ra đi, mẹ kiếp," anh càu nhàu. "Mở ra."

"Không sao đâu," cô nói, cố giữ anh bình tĩnh. "Chúng ta không bị mắc kẹt. Nếu anh đập vỡ cửa sổ, em có thể bò qua nó và mở cửa từ bên ngoài."

"Phải rồi. Em lúc nào cũng là người thông minh. Đứng tránh qua một bên và che đầu lại."

Khi cô đã làm theo, anh lấy ra một chiếc khăn tay trong túi ở ngực và quấn quanh các khớp đốt ngón tay thật chặt. Rồi anh chộp ngay nòng súng và dùng nó để đập tan ô kính cửa sổ. Hai lần vung tay thật chính xác và anh đã làm nó vỡ ra.

Một vài mẩu kính nhỏ rơi xuống đầu đang cúi và vai của Minerva. Khi cơn mưa kính đã dừng và những giọt mưa thực sự rơi vào trong xe, có vẻ an toàn để ngước lên nhìn. Cô liếc nhìn anh đang dọn sạch vài mảnh vỡ lởm chởm còn sót lại ở mép cửa sổ đang mở.

"Đây." Anh khum một tay lại và chìa ra. "Em đặt một chân lên tay anh còn tay em vịn vào vai anh. Anh sẽ đỡ em lên."

Cô gật đầu.

Lúc đầu và vai cô xuất hiện qua ô cửa nhỏ, Minerva bám hai tay vào hai bên cửa sập tạm thời. Cô đẩy mạnh phần còn lại của cơ thể lên và chui qua. Nước mưa làm cô ướt sũng tức thì, làm tóc cô dính bết vào cổ và trán. Cô sốt ruột quét nó ra.

Một khi đã chui ra được bên ngoài chiếc xe, cô quỳ lên mui xe - trước đó là thành xe - và kéo giật chốt cửa bằng cả hai tay, lắc mạnh và nguyền rủa miếng kim loại cong xoắn đó.

"Khỉ thật. Then cửa bên ngoài này cũng bị kẹt." Cô nhìn xuống anh. "Cứ chui qua cửa sổ như em đã làm đi. Nó hơi chèn ép chút xíu nhưng anh sẽ chui qua vừa."

"Anh thì vừa. Nhưng Francine thì không." Anh dùng hai tay nhấc rương lên, nâng nó lên trên mực nước. Nó quá to so với ô cửa sổ. "Đi tiếp đi. Tránh mưa dưới tán cây nào đó. Anh sẽ giữ cho cô bé khô ráo đến khi tạnh mưa."

"Anh muốn em để anh lại đây? Một mình?"

Một xúc cảm nào đó thoáng qua nét mặt anh, nhưng anh gạt bỏ nó. "Anh sẽ ổn thôi. Ta sẽ ở trong khoảng cách ngắn mà có thể nghe tiếng hét được. Em biết mật hiệu của ta rồi đó, M. Tallyho này nọ."

Cô lắc đầu. Anh chàng quá quắt. Chưa đầy năm phút trước, anh đã ôm siết cô trong vòng tay và năn nỉ cô đừng bao giờ rời xa anh. Hơn nữa là còn thề sẽ theo cô xuống mồ. Anh thật lòng nghĩ giờ cô lại bỏ rơi anh sao? Để anh bị mắc kẹt trong chiếc xe tối dần, trơ trọi, trên cùng con đường đã cướp đi mạng sống cha mẹ anh ư?

Anh quả thật là đồ dở hơi.

"Em sẽ không bỏ anh trong đó đâu."

"Anh sẽ không bỏ cái rương này."

Cô lắc mạnh chốt cửa lần nữa. Nó vẫn không chịu nhúc nhích. "Có khi em có thể đập phá cửa được. Đưa cho em khẩu súng, được không?"

Với tay qua cửa sổ bị đập vỡ, anh đưa cho cô vũ khí đó. Cô mở bọc ra, trượt lòng bàn tay quanh báng súng...

Và rồi chĩa súng vào anh.

"Ra khỏi đó, Colin."

Cô nói với giọng điềm tĩnh, lấy người che chắn khẩu súng dưới cơn mưa. Minerva không định hăm dọa mạng sống của anh thực sự. Cô chỉ hy vọng làm anh kinh ngạc mà bỏ ý định xuẩn ngốc, ngoan cố muốn ở yên trong quan tài đó.

Ờ thì, anh chắc chắn trông sửng sốt thật.

Ánh mắt hoài nghi của anh từ mặt cô vụt đưa tới khẩu súng trong tay cô. "Min, em bị điên rồi à?"

"Em có thể hỏi anh y chang câu đó! Kết thúc rồi, Colin." Giọng cô vụn vỡ. "Hết rồi. Ta sẽ không đi Edinburgh và chuyện này không đáng để anh tốn thêm một giây phút chịu đau đớn nữa."

"Mặc xác nỗi 'đau đớn' của anh. Công trình cả đời em nằm trong rương này. Anh sẽ không bỏ nó. Và ta vẫn có thể đến kịp buổi hội nghị mà Min. Ngay khi xà ích quay lại..."

Minerva ngước lên và nhìn quanh. Không có dấu hiệu của xà ích hoặc ngựa ở đâu cả. Dòng bùn đang dâng cao trên đường, cuốn theo cả dòng thủy triều lá và cành cây chảy qua. Mưa thì càng lúc càng nặng hạt hơn, nổi sấm và rơi vèo vèo lên vỏ bọc chiếc xe.

Cô phải kêu to lên át đi tiếng ầm ĩ đó. "Nước đang dâng cao, trời đang tối dần. Xe cũng hỏng rồi. Dẫu cho ngựa có tới thì cũng chẳng thể đi được trên đường này. Kết thúc rồi."

"Quỷ tha ma bắt, Min. Em không được từ bỏ hy vọng này. Em không được từ bỏ hy vọng về anh. Anh đã hứa với em và chắc chắn anh sẽ giữ nó tối cùng. Anh sẽ tìm được cách."

"Anh không thể..."

Tiếng thét hoảng hốt chiếm phần tranh luận còn lại của cô. Chiếc xe bị lật đang tròng trành nghiêng qua một chút. Nước mưa đang dâng cao đã thả nổi chiếc xe rỗng, làm nó trượt trên lớp bùn.

Bụng Minerva quặn thắt. Cô phải đưa anh ra ngoài. Việc anh cứ nhất định ngang bướng ở lại trong xe giờ không chỉ liều lĩnh dại dột mà còn nguy hiểm nữa. Nếu nước cứ dâng cao mãi, họ có thể bị trượt ngay ra khỏi đường.

Cô đưa khẩu súng tới trước. "Colin, bỏ rương xuống đi. Cả hai ta cần phải rời khỏi chiếc xe này. Không tranh cãi nữa."

"Không." Anh lắc đầu. "Anh sẽ không làm vậy, Min."

"Thế thì anh không cho em sự lựa chọn nào."

Cô giữ chắc khẩu súng, lên cò, nhắm...

Và bắn.

"Chết..."

Pằng.

Khi súng nổ, ý nghĩ đầu tiên của Colin là: Lạy Chúa. Cô ấy làm thật. Cô ấy thực sự bắn mình.

Ý nghĩ thứ hai của anh là: Khi nào thì máu và ruột của mình được thay thế bằng thuốc súng trắng lợn cợn?

Khi tình hình lắng dịu, Colin từ từ nhận ra rằng cô không bắn anh. Cô bắn thẳng một viên đạn bay vèo vào trong rương. Và chùm khói thuốc súng màu trắng nổ tung từ bên trong không phải là tàn dư của trái tim hóa vôi của anh.

Mà là Francine.

Ôi Chúa ơi.

Chết tiệt. Anh ước gì Minerva bắn anh ngay bụng thay vì vào rương. Sẽ đỡ đau hơn. Và ít ra bụng anh có thể cơ hội bình phục được. Francine, ngược lại...

Francine coi như xong.

"Tạ...?" Anh nghẹt thở bởi bụi thạch cao. "Tại sao em lại làm thế?"

"Bởi vì anh không cho em sự lựa chọn nào," cô hét lên, ném khẩu súng đi. "Bây giờ thì ra khỏi đó đi. Kết thúc rồi."

Kết thúc rồi.

Phải, kết thúc thật rồi. tất cả mọi thứ, kết thúc. Cô vừa bắn một viên đạn vào tất thảy hy vọng và giấc mơ của mình. Nếu xà ích có xuất hiện cùng bốn con ngựa mới cũng chẳng còn quan trọng. Nếu mây có bất chợt hé ra và một khinh khí cầu hạ xuống đưa họ bay nhanh đến Scotland cũng chẳng còn quan trọng. Không có Francine, mọi chuyện đã kết thúc.

Anh nuốt cục nghẹn cay đắng xuống cổ họng. Chả còn cách nào nữa ngoài thừa nhận thất bại.

Anh đã phụ lòng cô. Mặc cho những nỗ lực tốt nhất của mình, anh đã phụ cô. Ý tốt của anh rơi xuống như đạn súng cối và lần này Francine đã bị bắn trúng.

Anh nhấc người ra khỏi cửa sổ vỡ. Nhảy ra khỏi chiếc xe trước, đáp xuống vũng nước ngập tới bắp chân. "Nhảy lên cánh tay anh này," anh chỉ dẫn.

Minerva làm theo. Cô bám vào cổ anh, cứ như thể anh là anh hùng trong câu chuyện cổ tích của cô chứ không phải nhân vật phản diện hủy hoại hết mọi thứ. "Ta sẽ đi đâu đây?"

Colin nhìn đăm đăm theo con đường, ngó kỹ qua lượng mưa đang dần nhỏ lại. Những cái bóng kia có thể nào là...?

Ngựa. Đúng là những con ngựa. Một cỗ bốn con tuấn mã từ đàn ngựa của anh. Rốt cuộc thì xà ích cũng đến -  đi cùng với hai người giữ ngựa của Colin từ Riverchase.

Anh thở ra nhẹ nhõm và bảo cô, "Nhà. Ta về nhà."

Khoảng cách đến Riverchase chỉ vài dặm, nhưng điều kiện đường đi buộc anh phải đi chậm một cách khó nhọc. Anh ôm Minerva phía trước mình trên lưng ngựa, cố hết sức che chắn cho cô để cô không bị cảm lạnh và bị ướt.

Trong một lúc lâu, anh tưởng cô đã ngủ thiếp đi.

Cho đến khi cô lẩm bẩm, "Colin? Nơi rộng bao la, nguy nga đằng xa kia là gì thế?"

"Đó là Riverchase. Điền trang của anh."

"Em cũng đoán thế. Tuyệt trần. Toàn bộ đá granite đó."

Anh bật cười trong bụng. Tất nhiên cô sẽ nhìn ra thứ đó trước tiên. "Đá của vùng này đấy."

"Em cá nó ánh lên lấp lánh giữa ban ngày."

"Sáng chói ấy chứ."

Anh siết chặt vòng tay quanh cô, kéo cô lại gần. Lần đầu tiên anh để ý thấy cô run lẩy bẩy bên ngực anh thế nào.

"Em khỏe không?" Anh hỏi.

"Chỉ lạnh thôi. Rất l-lạnh."

Khẽ chửi thề, Colin thúc nhẹ ngựa chạy nước kiệu. Cơn mưa đang ngớt đi, rơi nhỏ giọt, nhưng cô đã ướt đẫm hết cả rồi. Anh phải đưa cô tới trước lò sưởi, thật mau.

Chí ít khi những người giúp việc ở Riverchase đã được xà ích dặn trước rằng chủ nhân của họ đang ở trong vùng. Toàn bộ ngôi nhà đã được chuẩn bị sẵn sàng. Khi Colin cưỡi ngựa đến lối vào, cánh cửa trước mở ra và một tốp gia nhân lũ lượt đi ra.

Colin trượt xuống ngựa trước, rồi đỡ Minerva lên tay mình. Lướt một cánh tay ra sau lưng và luồn tay còn lại ôm chặt dưới hai đùi cô, anh bế cô lên mười bốn bậc thang bằng đá granite và qua cổng vào chính.

Người quản gia lớn tuổi quen thuộc, bà Hammond, vội vàng lại đón chào anh. Hẳn cũng phải hai năm kể từ lần cuối anh gặp bà, nhưng anh cắt màn chào hỏi ngắn lại.

"Bà nhóm lửa chưa?" Anh hỏi.

"Trong phòng khách, thưa ngài."

Vừa đổi tay bế Minerva, anh sải bước qua bà quản gia và quẹo thẳng vào phòng khách. Anh đặt thân thể đang run rẩy, sũng nước của Minerva lên đi-văng bằng nhung lông và đẩy toàn bộ - ghế và người - tới trước, đến khi cách nền lò sưởi tầm một mét. Ngọn lửa mới cháy sáng, nóng rực đang nhảy nhót.

"Căn phòng này rất đẹp," Minerva nói một cách yêu ớt. "Em rất v-vui m-mừng vì..." Răng cô va lập bập. "Vì có dịp thấy được nhà của anh."

"Suỵt. Đừng cố nói chuyện. Em có thể tham quan một vòng sau."

"Được rồi."

Nỗ lực yếu ớt, run rẩy nở một nụ cười của cô khiến anh muốn gào thét lên vì đau khổ. Đáng lẽ không tới mức này. Anh tháo mắt kính của cô ra, lau khô và đeo chúng trở lại lên mũi cô.

Bà Hammond đang đứng ở ô cửa.

"Mang chăn," anh ra lệnh. "Một chiếc áo váy sạch, ta không quan tâm là của ai. Trà nóng ngay tức thì và thức uống nào khác khi bà có thể làm."

"Vâng, thưa ngài."

Khi bà quản gia biến mất, Colin bắt đầu cởi đống y phục ướt sũng của Minerva ra. Cô cố gắng giúp anh, nhưng các ngón tay của cô đang run rẩy dữ dội.

"Nằm yên đấy cưng. Cho phép anh."

Cuối cùng anh bỏ cuộc với mấy cái khuy và móc, lôi ra con dao gấp từ giày bốt ra, dùng nó cắt ngay đường may nối của chiếc áo đầm. Anh lột lớp vải ướt sạch ra khỏi người cô, ném lại thành đống gần cạnh lò sưởi. Lúc thô bạo cắt tới lớp mút xơ lin xinh xắn, mỏng nhẹ như sa, anh muốn bật khóc.

Một tuần trước có phải anh đã luôn mơ hồ lo rằng mình có thể hủy hoại cô gái này? Làm ô uế thanh danh của cô đến không sửa chữa được? Hoặc là, nỗi kinh hoàng - cướp đi trinh tiết của cô?

Lẽ ra cô phải gặp may mắn lắm.

Giờ nhìn cô kìa. Nằm co tròn, đang run lẩy bẩy không kiểm soát. Da tái nhợt, môi thâm lại, váy áo thì tả tơi. Giấc mơ thì vỡ tan và rơi lả tả trên con đường quê và tất cả hy vọng cho tương lai đều biến mất. Khi cởi đồ cho cô, anh phát hiện một vết bầm tím kinh khủng ở vai cô đang sưng lên.

Cái này còn hơn cả bị hủy hoại trước xã hội. Đây là sự phá hủy hoàn toàn mà anh đã gây ảnh hưởng tới cô.

Nỗi đau quặn thắt, rụng rời mà Colin cảm nhận ngay lúc đó cho anh biết hai điều, cả hai đều bi thảm như nhau.

Anh yêu cô, hơn tất cả mọi thứ.

Và cô đã thuộc về anh, mãi mãi.

- Hết chương 28 -



























































Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi