BẪY NGƯỜI VỀ DINH

Giờ ăn cơm, bên trái Tần Xu là Thẩm Cố, bên phải là Phó Tư Dư, ông cụ Thẩm ngồi ở vị trí chủ tọa. Đàn ông trong nhà, ngoại trừ Thẩm Hạo Vĩ cười như được mùa thì những người còn lại chì xuống không khác gì mất sổ gạo.

Thoạt nhìn những đóa hồng trong nhà đều dịu dàng dễ mến, Tần Xu tự nhận bản thân không ôn hòa gì cho cam nhưng ở bên Thẩm Cố, anh đã biến cô trở thành một viên kẹo ngọt.

Nhà họ Thẩm không đặt ra quy tắc không được nói chuyện trên bàn ăn, Thẩm Hạo Bác và Thẩm Cố đã đưa vợ về, thím ba như kiến bò chảo nóng, giục giã Thẩm Hạo Dục nghiêm túc “giao nộp” bạn gái sớm. Một lát sau, bà lại mắng cậu út Thẩm Hạo Vĩ phải đứng đắn, không được thay hết bạn gái này tới bạn gái khác, gây tai vạ cho con gái người ta.

Cậu tư bên ngoài hô mưa gọi gió lại là bị người lớn và các anh trút giận, tuy bị mẹ mắng nhưng anh không dám cãi nửa lời, chỉ ăn non nửa chén cơm. Thấy mẹ không hề có dấu hiệu nguôi giận, lửa càng cháy càng hăng, rất có thể sẽ bị lôi đến thực tập ở công ty của các anh nên Thẩm Hạo Vĩ nhanh chóng đá trái bóng cho người khác.

– Mẹ, hôm nay là sinh nhật của anh ba, mẹ nói chuyện của con và anh thứ làm gì? Anh ba với chị dâu mới là nhân vật chính, khi những vợ chồng mới cưới về nhà, người lớn trong nhà phải hối cháu đấy?

Nghe thế, Tần Xu đang ăn thì bị sặc, nước canh trôi xuống cuống họng, vị cay xè ép nước mắt chảy ra.

Thẩm Cố nhạy bén nhận ra Tần Xu khó chịu, một tay anh vỗ nhẹ sau lưng, một tay bưng ly nước ấm kề vào miệng cô.

Thím ba trừng mắt với Thẩm Hạo Vĩ: “Chuyện đó thì liên quan gì tới con, đang ăn mà miệng mồm liên thiên”.

Thẩm Hạo Vĩ: “….” – Cuối cùng ai mới là người nói nhiều nhất?

Thẩm Hạo Vĩ nhìn Tần Xu: “Em thuận miệng vậy thôi, chị đừng để bụng nhé”.

Thẩm Cố quét mắt qua Thẩm Hạo Vĩ, anh rợn tóc gáy, buông đũa: “Con ăn no rồi” – Không no thì cũng không nuốt nổi nữa.

Tần Xu lấy ly nước Thẩm Cố đưa tợp liền hai hớp lớn, cười đáp: “Không sao, chúng ta là người nhà cả, không việc mà không nói được hết”.

Thẩm Hạo Vĩ giơ ngón cái: “Vẫn là chị dâu phóng khoáng nhất”.

Nói chuyện gì cũng được nhưng không có nghĩa cô muốn bàn về kế hoạch sinh con của hai vợ chồng trước mặt cả nhà. Cô đổi chủ đề, hơi ngoảnh về phía ông cụ Thẩm: “Ông nội, sư thầy ông thỉnh xem cho Thẩm Cố là vị tăng ở chùa nào vậy ạ?”.

Thẩm Cố biết ngay có điềm, định nháy mắt ra hiệu với ông nội nhưng đã quá muộn.

Ông cụ hỏi lại: “Sư thầy nào?”.

Tần Xu đang hỏi tới vị tăng xem bát tự cho Thẩm Cố, phán anh phải kết hôn trước sinh nhật năm nay, nếu không sẽ sống quạnh hiu suốt phần đời còn lại.

Tần Xu và Thẩm Cố đã kết hôn, dựa theo nguyên tắc thì anh phải dẫn cô tới trả lễ vì lời khuyên của sư thầy đã hiệu nghiệm.

Tuy nhiên với thái độ không chút cảm kích của ông nội chồng, Tần Xu cảm giác chuyện này có gì đó không đúng.

Tần Xu nhoẻn cười: “Cháu nghe nói có một đại sư xem bát tự hết sức chuẩn xác, cháu muốn hỏi thăm ông có biết vị đó không, cháu muốn đến xem cùng anh Cố” – Trước mặt cả nhà, đặc biệt là có các anh em ở đây, Tần Xu không vạch trần để giữ thể diện cho Thẩm Cố.

Thấy Tần Xu cười, ông cụ cũng cười theo: “Cái này ông không rõ lắm, ông không tin chuyện đoán mệnh, nếu hai đứa thích thì ông sẽ hỏi giúp”.

Tần Xu giữ nguyên miệng cười: “Dạ cháu cảm ơn”.

Không biết đại sư xem tướng số nào, cũng không tin đoán mệnh.

Được, anh giỏi lắm.

Tần Xu thò tay xuống bàn, phủ lên tay Thẩm Cố, cấu mạnh lên mu bàn tay anh.

Phó Tư Dư ngồi bên cạnh, nghe ông nội chồng nói thế cũng lơ ngơ, cô là người truyền tin vận mệnh của Thẩm Cố từ cuộc gọi với Thẩm Hạo Bác.

Cuối cùng ông nội không tin thầy bà gì cả.

Sập bẫy rồi.

Tần Xu và Phó Tư Dư liếc nhau.

Cả hai cùng cầm đũa lên.

Tần Xu gắp miếng thịt kho tàu Thẩm Cố ghét cực kì vào bát của anh, cười đôn hậu: “Đây, món thịt kho anh yêu thích nhất”.

Tần Xu cười dịu dàng săn sóc.

Thẩm Cố biết Tần Xu cố ý, đưa miếng thịt đầy mỡ vào miệng.

Tần Xu thấy Thẩm Cố ăn, gắp thêm mấy miếng: “Anh thích thì ăn nhiều một chút”.

Thẩm Hạo Vĩ thấy trong chén đầy thịt kho, cười hả hê.

Phó Tư Dư cũng không yếu thế, gắp vào chén Thẩm Hạo Bác món anh ghét nhất.

Hai đứa cháu bị cháu dâu ép ăn món mình ghét thậm tệ, ông nội không hề xót cháu. Hai tay ông đan chặt, góp thêm chút dầu củi vào căn nhà cháy: “Hạo Bác, Cố, hai đứa ăn nhiều một chút, mỗi ngày bận bịu nên ăn uống kiêng khem. Khó lắm mới có dịp về nhà, ông thấy hai cháu gầy sọp, phải bồi bổ thêm vào”.

Thẩm Cố và Thẩm Hạo Bác: “…..”.

Kẹp giữa Thẩm Hạo Bác và Thẩm Cố – Thẩm Hạo Dục nhìn chị và em dâu của mình mỉm cười tươi rói, thầm may khi mình theo chủ nghĩa độc thân. Phụ nữ đáng sợ quá, nhất là phụ nữ nhà này, ai cũng mang bụng bồ dao găm.

Bữa ăn kết thúc, Thẩm Cố và Thẩm Hạo Bác đi súc miệng, Tần Xu và Phó Tư Dư bưng dĩa trái cây ra vườn hoa tán gẫu.

Hai người ngồi sóng vai nhau trên xích đu, Phó Tư Dư giải thích với Tần Xu: “Mình không ngờ Thẩm Hạo Bác thông đồng với Thẩm Cố, bịa chuyện ông nội thỉnh sư thầy xem bát tự cho Thẩm Cố với mình”.

Phó Tư Dư tức giận mặt đỏ gay, muốn hủy diệt Thẩm Hạo Bác chết giẫm ngay tắp lự.

Gan tày trời, vì em trai mà lừa vợ mình.

Hiện tại Phó Tư Dư hết sức áy náy và hổ thẹn với Tần Xu, ngày trước cô còn đắc ý ngời ngời, nghĩ mình là “tay trong” moi được tin của Thẩm Hạo Bác. Không ngờ đây là âm mưu của hai anh em từ đầu, chờ cô kéo Tần Xu sập hố.

Tần Xu vỗ vai bạn an ủi: “Chuyện này không trách cậu được, cậu cũng muốn giúp mình nên mới bị lừa. Nếu có trách thì trách Thẩm Cố mưu hèn kế bẩn, rõ ràng muốn lấy mình mà không chủ động, dám giở thủ đoạn với mình.

Phó Tư Dư nghe giọng điệu vui vẻ dù bị dắt mũi: “Sao mình thấy cậu chẳng giận hờn gì vậy?”.

Tâm trạng Tần Xu vui sướng: “Đương nhiên bị lừa thì rất giận nhưng nghĩ lại thì do anh ấy muốn có được mình nên mới nghĩ ra âm mưu đó. Vậy nên mình rất vui, điều này chứng tỏ không phải mình cọc đi tìm trâu mà anh ấy đã nghĩ mọi cách cưa đổ mình, xem như anh ấy chủ động trước”.

Phó Tư Dư buồn cười: “Không ngờ đôi trẻ xem đây là trêu đùa đối phương, chỉ có mình là bị lừa thôi”.

Tần Xu xua tay: “Là một lời nói dối thiện ý thôi, cậu nghĩ lại đi, có phải lúc cậu hỏi tình hình từ anh cả là vì muốn tụi mình ở bên nhau không?”.

Phó Tư Dư gật đầu.

Tần Xu: “Anh cả tung tin giả cũng vì muốn thành toàn cho tụi mình sớm, mục đích của anh cả và cậu giống nhau”.

Tuy Phó Tư Dư đồng ý với Tần Xu nhưng cô vẫn cho rằng Thẩm Hạo Bác lừa mình.

Nhất là khi cô nghĩ về những lần mình nhiệt tình truyền tải tin “pha-kè” từ hai anh em cho Tần Xu.

– Cứ cho qua chuyện này luôn sao?

Tần Xu: “Đương nhiên là không, lời nói dối thiện ý vẫn là nói dối, không thể cổ súy cho việc này được. Chúng ta phải cho họ biết tính nghiêm trọng của việc lừa vợ, để lần sau họ không tái phạm nữa”.

Phó Tư Dư gật đầu đồng tình: “Cậu nói đúng, phải cho bọn họ trả giá vì đại tội lừa gạt”.

Khi hai anh em xuống nhà tìm vợ, hai cô vợ đã lái xe ra ngoài hóng gió.

Phó Tư Dư lái xe chở Tần Xu ra ngoài dạo lòng vòng. Buổi tối gió thổi mát rượi, hai người ra ngoài với cái bụng no nên không cần lót dạ. Đích đến là một phòng khách sạn, bỏ hai ông chồng chăn đơn gối chiếc qua đêm nay.

Hai người nhận được vô số cuộc gọi của Thẩm Cố và Thẩm Hạo Bác nhưng chẳng chịu bắt máy.

Trong phòng khách sạn, Phó Tư Dư cầm hai chiếc micro, đưa một cái cho Tần Xu, hỏi: “Cậu hát bài gì?”.

– Bài nào cũng được, cậu muốn hát bài nào thì mở bài đó, bài nào mình cũng hát được một hai câu” – Và đều hát lệch tông luôn.

– OK – Phó Tư Dư lấy remote mở danh sách nhạc của Hàn Nhậm Bân. “Bài của anh Bân nhà mình, cậu nghe hết chưa?”.

Tần Xu gật đầu như giã chày: “Tới luôn tới luôn, chọn bài của Hàn Nhậm Bân đi”.

Hai người đứng trước sô pha, lắc lư hát hò cuồng nhiệt.

Khách sạn sang trọng được cách âm rất chất lượng, không sợ ảnh hưởng tới người khác. Hai người hát ê a, Phó Tư Dư rủ rê: “Cậu có muốn gọi rượu không?”.

Tần Xu chần chừ: “Được không, tửu lượng của hai chúng ta không ổn lắm, nhỡ say thì làm sao”.

Tần Xu hiểu rõ mình sẽ thành dạng gì sau khi uống rượu, cô sẽ bày ra những chuyện mất mặt. Phó Tư Dư còn tệ hơn, cậu ấy bắt được người nào thì hôn người đấy.

Phó Tư Dư trấn an: “Trong phòng chỉ có tụi mình, say thì có sao? Có bộ dạng nhếch nhách nào của cậu mà mình chưa từng thấy, mặt cậu mình cũng hôn nát hết rồi. Khó lắm mới có cơ hội ra ngoài một lần, chúng ta phải chơi hết mình chứ”.

Phó Tư Dư nhướng mày, Tần Xu bị cô dụ dỗ thành công.

Phó Tư Dư gọi phục vụ phòng mang hai chai rượu vang đỏ lên, mỗi người một chai.

Uống hết chai này nhất định sẽ say túy lúy, đến lúc đó hai anh trai kia sẽ nhắn tin cháy máy mất. Cô nhắn tin bảo Thẩm Cố tối nay đừng tìm mình.

Thẩm Cố gọi cho vợ không được, anh đã nhắn vô số tin hỏi cô đang ở đâu, khi nào về nhà.

[Tần Xu: Tối nay em ra ngoài chơi với Phó Tư Dư, cho anh tự do đấy].

Thẩm Cố trả lời ngay lập tức: [Thẩm Cố: Anh không cần tự do, em ở đâu, anh tới đón em].

[Tần Xu: Nhưng em cần, tuy đã kết hôn nhưng mỗi chúng ta vẫn có cuộc sống riêng. Hơn nữa, bây giờ em đang giận anh, tốt nhất là anh đừng xuất hiện trước mặt em].

[Thẩm Cố: Hôm nay là sinh nhật anh].

[Tần Xu: Em biết].

[Thẩm Cố: Ngày quan trọng như vậy mà em bỏ mặc anh sao?].

Tần Xu: …. 

Cái anh này, còn giả vờ đáng thương nữa.

Thẩm Cố nói chuyện với Tần Xu xong, không đợi cô trả lời, Thẩm Hạo Bác ngồi bên cạnh nhăn nhó, hỏi: “Tần Xu có nói hai chị em đang ở đâu không?”.

Thẩm Cố thấy biểu cảm anh trai không ổn lắm: “Không, em đang hỏi, còn anh?”.

Thẩm Hạo Bác hơi nôn nóng: “Không biết ở khách sạn nào nữa, anh đang tra”.

Thẩm Cố: “Hay mình cứ để hai chị em vui chơi cho bớt giận” – Xem ra Tần Xu thật sự không có ý về nhà, không ngừng gọi điện nhắn tin khiến cô rất khó chịu.

Sắc mặt Thẩm Hạo Bác âm u: “Không được, hai chị em sắp chè chén rồi”.

Thẩm Cố: “Cả hai ở với nhau chắc không sao đâu, tửu lượng chị dâu thế nào?”.

Thẩm Cố không biết nhiều về Phó Tư Dư lắm.

Thẩm Hạo Bác: “Lúc say cô ấy thích hôn người khác”.

Thẩm Cố biến sắc, sốt ruột: “Tìm chị ấy mau lên”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi