BẪY RẬP ÔN NHU

“Ca, đệ không quen ở trong kí túc xá của trường, chúng ta đi thuê phòng bên ngoài đi.”

“Ực...... Được.”

==== Ta là đường phân cách giải mã cho ý đồ đen tối của Tiểu Phong ====

“Tiểu Phong, đệ cởi áo để làm gì?”

“Đệ nóng nha.”

“...... Tiểu Phong, đệ cởi quần để làm gì?”

“Tắm rửa.”

“...... Nhưng mà tại sao lại cởi luôn quần áo của ca?!”

“Ca...... đệ muốn ăn ca......”

“A a.... Ừm......”

==== Ta là đường phân cách cho việc làm thiếu trong sáng ====

Mặt trời đã lên rất cao, Lưu Tiểu Vũ trước giờ sống rất có quy luật nên cứ đến đúng giờ là tự mình tỉnh giấc.

Hôm nay là cuối tuần, tối hôm qua lại bị ai đó hành rất nhiều lần, khó lòng mà rời khỏi giường. Chờ một lát Tiểu Phong tỉnh dậy, lại ép cậu uống sữa đậu nành.

Nhưng mà, giữa trưa thế này nên làm món nào ngon nhỉ? Lưu Tiểu Vũ xoay người, tự nghĩ từ lúc lên đại học đến bây giờ đi làm, hai người đã ở cùng nhau được bảy năm rồi.

Đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên sau buổi tối kia, Tiểu Phong ôm cậu nói: “Ca, đệ thích ca, cho dù phải xuống địa ngục, đệ cũng muốn ích kỷ chỉ muốn ở bên ca...... Ca, đừng hận đệ, đừng rời xa đệ được không, đệ thật sự rất thích ca, rất thích ca......”

Hiện tại, Lưu Tiểu Vũ đưa tay sờ nhẹ lên mái tóc đệ đệ, nhẹ nhàng cất tiếng: “Có lẽ người ích kỷ phải là ca mới đúng, đã sớm dùng sự dịu dàng để đệ sập bẫy, nhìn thấy đệ từng bước từng bước lún sâu, dần mất đi khoảng cách...... Ca chưa từng nghĩ muốn lên thiên đàng, cũng không để ý nếu phải xuống địa ngục, chỉ cần cùng đệ, đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi......”

Lưu Tiểu Vũ không kìm lòng được, nhẹ nhàng hôn lên môi Lưu Tiểu Phong, đang muốn dời đi lại bị một bàn tay đè sau gáy, chậm rãi đưa nụ hôn sâu hơn.

“Ca ca sáng tốt lành.”

“......”

Người nọ mặt đỏ ửng, người còn lại thì cười đến mắt cong tít.

Toàn Văn Hoàn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi