BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Núi Côn Luân nằm ở khu vực Nam Bộ Long quốc, đến nay đã có lịch sử hơn ngàn năm

Núi Côn Luân không chỉ có một ngọn núi, núi trong đó có vô sổ không đếm hết được, kéo dài ngàn dặm, hoàn toàn có thể được gọi là dãy núi Côn Luân.

Cây cối trong rừng rất tươi tốt, sâu không lường được, tràn ngập cảm giác thần bí, hơn nữa từ xưa đến nay có vô số thần thoại về núi Côn Luân, bởi vậy núi Côn Luân được gọi là Thần Sơn Long quốc, đại biếu cho nơi ở của thần tiên.

Hôm nay sự bình tĩnh trong núi Côn Luân sắp bị đánh vỡ, rất nhiều người tụ về núi Côn Luân.

Đến núi Côn Luân đầu tiên là người Hoàng tộc họ Ân, cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc hoàng bào, tản ra uy áp của kẻ đứng đầu, giống như một đế vương chân chính.

Ông ta là tộc trưởng Ân Nhân Hoàng của Hoàng tộc họ Ân, đi bên cạnh là em trai Ân Nhân Vương và các cao thủ trong Hoàng tộc họ Ân, thậm chí ngay cả ba vị lão tố lánh đời nhiều năm của Hoàng tộc họ Ân và các thái thượng trưởng lão cũng đều xuất hiện.

Lần này vì cướp lấy Long Mạch, có thể nói cao thủ của Hoàng tộc họ Ân đều ra hết.

“Long Mạch ở trong núi Côn Luân?”

Một vị lão tố của Hoàng tộc họ Ân nhìn chằm chằm vào ngọn núi trải dài không thấy cuối này, nói.


“Đúng vậy, Long Mạch ở trong núi Côn Luân, cũng chỉ có tiên gia phúc địa như núi Côn Luân mới là nơi thích hợp nhất cho Long Mạch, đáng lẽ chúng ta nên nghĩ đến từ lâu”

Ân Nhân Hoàng lạnh lùng nói.

“Núi Côn Luân trải dài ngàn dặm, xác định Long Mạch nằm ở chỗ nào bằng cách nào?”

Một trưởng lão lên tiếng.

“Hoàng tộc họ Ân chúng ta có được khí hoàng giả của tổ tiên, ta có thể thử điều động khí hoàng giả, xem xem có thể cảm ứng được vị trí cụ thế của Long Mạch hay không.”

Ân Nhân Hoàng nói thẳng.

“Có thể thử cách này xem!”

Lão tổ vừa nói chuyện kia gật đầu.

Ân Nhân Hoàng đang định ra tay thì một giọng nói lạnh băng vang lên từ phía sau bọn họ: “Hoàng tộc họ Ân các ngươi đến rất nhanh.”

Người của Hoàng tộc họ Ân quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một đám người xuất hiện, có khoảng hơn trăm người, thực lực thấp nhất là Tỏng cảnh,

cầm đầu là một người đàn ông trung niên có khí chất lịch sự trang nhã, tản ra hơi thở thần bí.

“Hạ Chu Thiên, các ngươi cũng muốn đoạt Long Mạch?”

Ân Nhân Hoàng lạnh lùng nói.

“Hoàng tộc họ Ân các ngươi có thể đến đoạt Long Mạch, vậy tại sao Hoàng tộc họ Hạ lại không thế? Hoàng triều họ Hạ là hoàng triều cố xưa nhất trên mảnh đất này, chỉ có Hoàng tộc họ Hạ chúng ta mới có tư cách có được nó!”


Người đàn ông trung niên này lạnh nhạt nói.

Ông ta chính là Hạ Chu Thiên, tộc trưởng Hoàng tộc họ Hạ!

“Hừ, năm đó hoàng triều họ Hạ các ngươi bị hoàng triều họ Ân bọn ta tiêu diệt, bây giờ còn dám nói những lời này trước mặt ta, không sợ mất mặt hả?”

Ân Nhân Hoàng khinh thường nói.

“Không phải hoàng triều họ Ân các ngươi cũng bị diệt hay sao, có tư cách gì nói những lời này?”

Hạ Chu Thiên phản bác lại.

Hạ Chu Thiên vừa dứt lời, sắc mặt Ân Nhân Hoàng lạnh xuống, nhìn chằm chằm đối phương: “Hạ Chu Thiên, năm đó tổ tiên không hoàn toàn diệt sạch các ngươi, xem ra hôm nay đến lượt ta

ra tay tiêu diệt hoàn toàn các ngươi.”

Ân Nhân Hoàng vừa dứt lời, người của hai hoàng tộc đều biến sắc, từng người tản ra sát khí lạnh băng, không khí giương cung bạt kiếm.

Hạ Chu Thiên nghe vậy nhăn mặt lại, nói: “Ân Nhân Hoàng, lần này không chỉ có chúng ta muốn cướp đoạt Long Mạch, nếu hiện tại chúng ta đánh nhau, khác gì để lại phần cho người khác.”

“Hôm nay ai dám cướp đoạt Long Mạch đều phải chết!”


Ân Nhân Hoàng cường thế quát, trong mắt lóe lên sát khí.

“Hừ, giọng điệu không nhỏ, ngươi tưởng đây còn là thiên hạ của hoàng triều họ Ân các ngươi sao?”

Đột nhiên một âm thanh lạnh băng bá đạo vang lên, âm thanh như sấm rền, vang vọng tứ phương.

Người của Hoàng tộc họ Ân và hoàng tộc họ Hạ đều nhìn về phía xa, nơi đoàn người đi đến.

Nhóm người này mặc trường phục màu đen, sắc mặt lạnh lùng, cho người ta một cảm giác cực kỳ áp bách.

Cầm đầu là một người đàn ông búi tóc dài, ngũ quan củ ấu, mày rậm mắt to, sắc mặt lạnh lùng.

Người này mặc trường bào màu đen, trên áo choàng có thêu năm con rồng vàng, trong tay cầm một thanh kiếm, còn đế râu quai nón, có vẻ uy vũ khí phách.

“Tần Chính!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi