BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Vút!

Khi Ân Nhân Hoàng vung tay lên, thanh trường kiếm kia rơi vào trong tay ông ta, tản ra uy lực đáng sợ, làm cho khí thế tăng vọt.

“Thiên Tử Kiếm!”

“Đó là bội kiếm của tố tiên tộc Ân Hoàng!”

Hạ Chu Thiên chăm chú nhìn thanh kiếm trong tay Ân Nhân Hoàng, hai mắt không ngừng lóe lên.

Ầm!!!

Ân Nhân Hoàng chém thằng về phía Tần Chính, một luồng kiếm khí màu vàng ẩn chứa khí tức hoảng giả khủng bố được bộc phát.

Đây chính là thanh kiếm của tố tiên nhà Ân Hoàng, trong đó ẩn chứa khí tức hoàng giả khủng bổ và ý chí tinh thần mà tổ tiên đế lại, bởi vậy uy lực rất mạnh, mặc dù không phải một trong thập đại danh kiếm, nhưng cũng không hề thua kém!

Đối mặt với nhát chém của Ân Nhân Hoàng, Tân Chính vẫn bày ra vẻ mặt khinh thường.

Ông ra phất tay, rút Thái A Kiếm đang cắm trên mặt đất, không cần dùng tới bất cứ chiêu thứ gì, ông vung tay chém một nhát chặn lại khí kiếm


khí hoàng giả từ Thiên Tử Kiếm trong tay Ân Nhân Hoàng.

Trời đất như rung chuyển, một luồng ánh sáng chói mắt bộc phát, năng lượng sắc bén bắn ra xé toạc khoảng không gian dưới chân núi Côn Lôn!

Ầm!!!

Lúc này, Tần chính lại chém ra một nhát, hoàn toàn phá hủy kiếm khí của Ân Nhân Hoàng.

Tần Chính thế như chẻ tre phóng về phía Ân Nhân Hoàng.

Vẻ mặt Ân Nhân Hoàng lập tức thay đổi, ông ta vung kiếm ngăn cản.

Keng!!!

Thái A Kiếm của Tần Chính mạnh mẽ đánh vào Thiên Tử Kiếm của Ân Nhân Hoàng, vang lên âm thanh nghe chói tai!

Phụt!!!

Lập tức, Ân Nhân Hoàng phun ra một ngụm máu tươi, ông ta bị kiếm khí của Thái A Kiếm làm cho bị thương, Thiên Tử Kiếm cũng cầm không vững, khó mà ngăn cản được thế tấn công của Thái A Kiếm!


Thời điểm quan trọng, ba vị lão tổ của tộc Ân Hoàng đột nhiên ra tay, cùng lúc tấn công về phía Tần Chính.

Bùm!!!

Tần Chính bỗng thu kiếm, chuyển hướng đánh sang lão tố tộc Ân Hoàng, tiếng nố như sấm lại vang lên!

Bịch bịch bịch!!!

Lúc này cơ thế Tần chính lui về phía sau mấy bước, Thái A Kiếm trong tay trực tiếp cắm trên mặt đất, ba vị lão tổ tộc Ân Hoàng tộc kia cũng bị đấy lui.

“Mấy lão già các người, thân là trưởng bối lại ra tay với thế hệ sau, không sợ mất mặt sao?”

Lúc này, một lão tổ tộc Tần Hoàng hừ lạnh nhìn ba vị lão tố tộc Ân Hoàng tộc.

Ba vị lão tố tộc Ân Hoàng bị chỉ thẳng mặt thì có chút xấu hổ, hành động của bọn họ quả thật đã làm mất mặt tộc Ân Hoàng.

Nhưng bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn người của tộc mình bị giết chết, như vậy thì tộc Ân Hoàng còn mất mặt hơn.

“Tốt nhất là các người lập tức cút khỏi đây, long mạch này không phải là nơi mà các ngươi có thế ngấp nghé!”

Tân Chính lớn giọng quát.

Bịch bịch bịch!!!

Đúng lúc này, một đám đông khác xuất hiện.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi