BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Đường sở sở lập tức ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, phát hiện đối phương đã mở mắt.

“Anh Tiếu Phàm, anh cuối cùng cũng tỉnh lại, quá tốt rồi!”

Đường sở sở phấn khích nhào vào lòng Diệp Phàm rồi ôm chặt lấy hắn.

Diệp Phàm nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Đường sở sở, áy náy nói: “Sở sở, anh xin lỗi vì lại làm em lo lắng!”

“Anh Tiểu Phàm, anh không sao là tốt rồi!”

Lúc này trong mắt Đường sở sở tràn ngập hưng phấn nhìn Diệp Phàm, hắn dịu dàng lau nước mắt cho cô nói: “Yên tâm đi, anh Tiểu Phàm của em không muốn chết, không ai có thế giết được anh!”

“Anh Tiếu Phàm~”

Lúc này Đường sở sở nhẹ nhàng gọi một tiếng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn.

Hử?

Diệp Phàm nhìn Đường sở sở, không biết cô muốn làm gì.

Đột nhiên, Đường sở sở hòn hắn.


Vẻ mặt Diệp Phàm có chút sửng sốt, nhưng sau đó nhanh chóng đáp lại, rồi đè cô xuống

giường.

Sau nụ hôn nồng nàn đó, đúng lúc hai người chuấn bị tiến thêm một bước nữa thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng nói của Cơ Như Yên chợt vang lên: “Cô Đường, bên trong xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Phàm và Đường sở sở nhanh chóng tách ra, Đường sở sở chỉnh đốn lại quần áo, đáp: “Anh Tiểu Phàm đã tỉnh rồi!”

Đường sở sở vừa dứt lời, cửa liền được mở ra, Cơ Như Yên cùng những cô gái khác nhanh chóng bước vào, khi nhìn thấy Diệp Phàm tỉnh lại, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm.

“Cuối cùng thì anh cũng đã tỉnh!” Lâm Thi Âm nói với Diệp Phàm.

“Diệp đại ca, em biết là anh không sao mà!” Tư Thiên Thiên nhìn Diệp Phàm, khẽ mỉm cười.

“Thiên Thiên, tại sao cô lại ở đây?”

Diệp Phàm thắc mắc nhìn Tư Thiên Thiên, sau đó cô trả lời: “Chủ nhân kêu em đến bảo vệ Diệp đại ca!”

“Chủ nhân?”

Diệp Phàm nghe vậy liền sửng sốt.


“Cô nhận đại sư phụ của tôi là chủ nhân rồi sao?”

Diệp Phàm kinh ngạc nhìn Tư Thiên Thiên, thấy cô khẽ gật đầu: “Đúng vậy!”

“Được rồi, tôi không sao, mọi người đều quay về đi!” Diệp Phàm lên tiếng.

Các cô gái đi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Đường sở sở ở lại chỗ này, mặt cô đỏ bừng lên, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn Đường sở sở, trên mặt cũng có ý cười, nói: “Sở sở, em vừa rồi làm sao có thể…”

Hắn còn chưa nói xong, Đường sở sở dịu dàng nhìn hắn, hỏi: “Anh Tiếu Phàm, anh muốn em chứ?”

Nghe thấy lời này, Diệp Phàm có chút choáng váng và không kịp phản ứng trong vài giây.

“Anh Tiếu Phàm, anh đừng có hiểu lầm, em chỉ sợ sau này anh gặp chuyện gì đó… cho nên em…” Đường sở sở lắp bắp.

Lúc này Diệp Phàm mới bình tĩnh lại ròi ôm lấy Đường sở sở nói: “Em sợ sau này nếu có chuyện gì xảy ra với anh, nhưng em vẫn chưa trở thành người phụ nữ chân chính của anh, lúc đó em sẽ cảm thấy hối hận sao?”

“ừm, anh Tiểu Phàm, hãy để em làm người phụ nữ của anh nhé. Thực lực bây giờ của em đã đủ mạnh rồi, cho dù không còn trong trắng nữa

cũng không ảnh hưởng gì đâu!” Đường sở sở dịu dàng nhìn Diệp Phàm.

Với dung nhan quyến rũ của Đường sở sở và biểu cảm đáng yêu của đối phương, e rằng không người đàn ông nào có thế cưỡng lại được sự cám dỗ này!

Ngay cả Diệp Phàm cũng âm thầm nuốt nước bọt, máu sôi sùng sục cả lên, trong lòng luôn thôi thúc hắn đáp ứng.

Thế nhưng hắn cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ánh mắt dán chặt vào Đường sở sở: “Sở sở, em yên tâm, anh sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi