BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Mấy tiếng sau, Diệp Phàm về đến nhà ở Thiên Hải.

Trong biệt thự, Đường Sở Sở và Trần Tiểu Manh đang trò chuyện, thấy Diệp Phàm trở về, đứng dậy nhìn về phía hắn.

“Anh Tiểu Phàm, anh đã về rồi.”

Đường Sở Sở mỉm cười nói.

“Anh rể, lâu rồi không gặp, em nhớ anh chết mất.” Trần Tiểu Manh ôm chầm lấy Diệp Phàm.

“Sao em lại đến đây?”

Diệp Phàm buông Trần Tiểu Manh ra, nói.

“Đây cũng là nhà em, sao em không thể đến?”

“Anh rể, không phải anh muốn đuổi em đi, muốn sống cuộc sống thế giới hai người với chị họ đấy chứ?”

Trần Tiểu Manh tinh nghịch nói, Diệp Phàm trừng mắt nói: “Biết còn đến.” “Chị họ, anh rể muốn đuổi em đi.”

Trần Tiểu Manh đáng thương nhìn Đường Sở Sở, Đường Sở Sở nói: “Sao anh Tiểu Phàm lại đuổi em đi chứ!”


“Không phải em đã là tộc trưởng Hoàng tộc họ Trần rồi sao, sao còn rảnh rỗi như vậy?”

Diệp Phàm hỏi.

“Làm tộc trưởng quá nhàm chán, không thể đi ra ngoài chơi, còn phải xử lý một đống chuyện, quá phiền nên em trộm chuồn ra ngoài chơi.”

Trần Tiểu Manh bĩu môi. “Con nhóc này." Diệp Phàm bất đắc dĩ nói.

“Anh rể, chúng ta đi dạo phố đi, đã lâu rồi em không đi dạo phố, đúng lúc chị họ cũng muốn đi dạo.”

Trần Tiểu Manh đề nghị.

“Anh Tiểu Phàm vừa mới trở về, để anh ấy nghỉ ngơi đã.”

Đường Sở Sở nói.

“Chị họ, chị đối tốt với anh rể thật đó.”

Trần Tiểu Manh cảm thán.

“Không sao, anh đi cùng bọn em, cũng lâu rồi không ở cạnh Sở Sở.”


Diệp Phàm nói thẳng, Đường Sở Sở nghe vậy cảm thấy vô cùng ấm áp. Tiếp theo ba người bọn họ đi đến trung tâm thương mại lớn nhất Thiên Hải. Diệp Phàm đảm nhiệm công việc khuân vác cho hai người.

Bên ngài cửa hàng nào đó, Diệp Phàm đang chờ hai người mua đồ, đột nhiên một người đàn ông trung niên đứng trước mặt hắn.

“Anh là ai?”

Diệp Phàm nhíu mày nói.

“Mày và Đường tiểu thư có quan hệ gì?”

Người đàn ông trung niên này chính là người do Đạm Đài gia tộc phái đến theo dõi Đường Sở Sở.

“Liên quan gì đến mày?” Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Đường tiểu thư không phải người mà mày có thể mơ ước, lập tức cút khỏi cô ấy, nếu không tao sẽ cho mày biến mất khỏi thế giới này.”

Người đàn ông trung niên lạnh lùng quát, sát khí trong mắt làm người không rét mà run.

“Mày đang uy hiếp tao?”

Diệp Phàm lạnh mặt, sát khí Tu La bao phủ đối phương.

Người đàn ông trung niên biến sắc, cả người tản ra khí lạnh, trái tim run lên, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được, hiển nhiên hẳn ta xem nhẹ thực lực của Diệp Phàm.

“Cút!”

Diệp Phàm lạnh nhạt quát, sát khí Tu La đáng sợ kia vọt vào trong cơ thể hắn ta, cả người lạnh lẽo, không dám nói nhiều, vội vàng chạy thoát.

Diệp Phàm nhìn bóng dáng của đối phương, nhíu mày, suy đoán xem lại là ai đang theo dõi Sở Sở.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi