BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Nhưng thiên sứ này khác với bốn thiên sứ kia, trên lưng ông ta có hai đôi cánh lớn, hơi thở cũng đáng sợ hơn.

Nhìn đối phương có hai đôi cánh, ánh mắt Diệp Phàm hiện lên một tia kinh ngạc, hắn không ngờ thiên sứ này lại có thể mọc ra hai đôi cánh, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy!

“Tham kiến thiên sứ bốn cánh đại nhân!”

Lúc này, bốn thiên sứ kia đều kính cẩn nói với thiên sứ này.

“Không ngờ trên địa cầu này lại có thể sinh ra một con người cường đại như ngươi!” Thiên sứ bốn cánh nói với Diệp Phàm, vẻ mặt có chút tán thưởng.

“Bây giờ bổn tọa cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi nguyện ý quy phục tộc Thiên Sứ, trở thành thuộc hạ người hầu của bổn tọa, bổn tọa có thể không truy cứu chuyện lúc trước ngươi giết chết thành viên của tộc Thiên Sứ!” Thiên sứ bốn cánh nhàn nhạt nói.

“Làm người hầu của ngươi? Ngươi cũng xứng sao?” Diệp Phàm chế nhạo.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy có người muốn hắn làm người hậu, thật buồn cười!

“Xem ra nếu ta không dạy cho ngươi một bài học, thì ngươi không biết thế nào là trời cao đất dày!” Thiên sứ bốn cánh thờ ơ nói.

Bùm! I!

Thiên sứ bốn cánh ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt, Diệp Phàm còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tiếng nổ cực lớn.


Tiếp theo thân thể Diệp Phàm đã bị đá bay đi, trực tiếp rơi xuống đáy biển. Sau đó Diệp Phàm từ từ bơi lên mặt biển, không ngừng ho khan, sắc mặt trắng bệch, hơi thở rối loạn, ánh mắt dán chặt vào thiên sứ bốn cánh, đôi mắt

không giấu được kinh ngạc.

Hắn không ngờ rằng đối phương lại mạnh như vậy, so với bốn thiên sứ vừa rồi thì hoàn toàn khác hẳn.

Nếu không phải hắn có được long cốt và áo giáp bảo vệ thân thể, thì có lẽ đòn tấn công vừa rồi đã khiến hắn tan xương nát thịt!

Thực lực của người này quá mạnh, đặc biệt là tốc độ nhanh đến mức Diệp Phàm không thể nào thấy được!

“Quả nhiên hai đôi cánh có khác!” Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng.

“Bị bổn tọa đánh mà ngươi còn có thể nói chuyện, cũng có chút bản lĩnh đấy!”

“Bổn tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng!”

Thiên sứ bốn cánh uy nghiêm hét lên, thánh quang từ trong cơ thể chợt dâng lên, áp lực khủng khiếp bao trùm lấy Diệp Phàm.

Dưới uy lực này, mặt biển bốn phía xung quanh bị nhấn chìm xuống hàng chục cm.


Diệp Phàm cũng cảm nhận được áp lực vô cùng lớn, hắn nhíu chặt mày, dùng hết sức lực để chống cự.

“Có làm người hầu của bổn tọa hay không? Nếu không thì sẽ chết!”

Thiên sứ bốn cánh lại hét lên, uy lực tối cao nhanh chóng đổ lên người Diệp. Phàm như thủy triều dâng lên ồ ạt.

Diệp Phàm nghiến răng chịu đựng, cố gắng chống lại áp lực của đối phương.

Ngay khi hắn chuẩn bị dốc toàn lực để chống trả thì một giọng nói lạnh lẽo vang vọng trên mặt biển.

“Chỉ dựa vào thiên sứ bốn cánh như ngươi, mà cũng muốn thiếu chủ làm người hầu của mình, ai cho ngươi dũng khí đó vậy?”

Khi giọng nói này vang lên, không khí xung quanh liền đóng băng, toàn bộ mặt biển cũng vậy.

Sắc mặt của thiên sứ bốn cánh lập tức thay đổi, ánh mắt đột nhiên liếc sang chỗ khác.

Lúc này, một bóng người đang từ từ đi tới.

Người mặc một chiếc áo choàng đen, trên mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ màu đen, một đôi mắt sắc lạnh khiến người ta phải rùng mình.

Lúc này, Diệp Phàm, thiên sứ bốn cánh và bốn thiên sứ khác đều liếc nhìn người này, ánh mắt đều lóe lên.

“Ngươi là ai?” Thiên sứ bốn cánh trầm giọng hỏi.

“Người chết không cần biết điều này!” Người đàn ông nhàn nhạt nói. Soạt!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi