BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Xoetl

Khi Diệp Phàm mở chiếc hộp Mạch Thiên Uyên đưa, trong mắt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc.

Trong chiếc hộp này có một loại quả đỏ tươi, tỏa ra linh khí đồi dào! "Đây là linh quả sao?" Diệp Phàm kinh ngạc nói.

"Đúng, đây là một quả linh quả cấp hai, phải hai ngàn năm mới có thể mọc ra một quải"

Mạch Thiên Uyên trâm giọng nói.

Trong lúc nhất thời, trong mắt Diệp Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trước đây khi ở núi Cửu Long, hắn đã từng nhìn thấy linh quả và biết rằng linh quả này là loại trái cây hấp thụ linh khí của trời đất mà có, là tài nguyên vô cùng quý giá để tu luyện.


Linh quả cũng có cấp độ khác nhau, từ thấp đến cao, từ cấp một đến cấp

chín, cấp bậc càng cao thì linh khí ẩn chứa trong linh quả càng mạnh, một khi ăn nó và luyện hóa thì sức mạnh sẽ tăng lên càng cao.

Nhưng hiện tại linh khí của trái đất đã cạn kiệt, linh quả cực kỳ hiếm, kể từ khi xuống núi, thứ linh quả duy nhất mà Diệp Phàm nhìn thấy chính là linh quả do tộc trưởng của Sở tộc, Sở Trường Sinh cho hắn. Khi đó, sức mạnh của hắn đã tăng lên rất nhiều nhờ sự trợ giúp của linh quả đó, không ngờ rằng Mạch Thiên Uyên cũng có một quả linh quả ở đây, và nó dường như còn mạnh hơn linh quả của Sở tộc.

"Ông lấy linh quả cấp hai này từ đâu ra?" Diệp Phàm nhìn Mạch Thiên Uyên, tò mò nói.

Đánh giá theo cấp độ linh khí trời đất hiện tại trên trái đất, gần như không thể tạo ra được một loại linh quả có cấp độ này.

"Tôi lấy được linh quả này từ một vùng đất cấm, trước đó tôi rời đi để tìm linh quả này, giúp thiếu chủ tăng cường thực lực!"

Mạch Thiên Uyên nhìn Diệp Phàm, nói từng chút một.

“Vùng đất cấm?”

Trong mắt Diệp Phàm lộ ra vẻ kinh ngạc, trên thế giới này còn có vùng đất cấm sao? Tuy nhiên, hắn cũng không truy cứu quá nhiều về điều này, ngược lại nhìn về phía Mạch Thiên Uyên, nói: Cám ơn!"

"Thiếu chủ, đây là việc tôi nên làm, coi như quà gặp mặt tặng thiếu chủ đi!"

Mạch Thiên Uyên trầm giọng nói, nhìn về phía Diệp Phàm: "Thiếu chủ, linh quả này sau khi bị hái xuống thì nên dùng càng sớm hiệu quả càng tốt, cậu mau dùng nó đi!"


"Được!" Diệp Phàm gật đầu.

Tiếp theo, bọn họ cùng những người còn lại của Sở Phán Quyết trực tiếp tìm chỗ ở, Diệp Phàm cũng trực tiếp bế quan để dùng linh quả cấp hai kia.

"Chủ nhân, thiếu chủ không hề làm ngài thất vọng!" Lúc này, Mạch Thiên Uyên tự lẩm bẩm, trong mắt sáng ngời. Mà ở nơi ở của tộc Thiên Sứ, những giọng nói giận dữ lần lượt vang lên.

"Một Thiên Sứ bốn cánh và bốn Thiên Sứ hai cánh cứ như vậy mà chết đi!"

"Tộc Thiên Sứ của chúng ta còn chưa chính thức tới đây đã bị đả kích nặng nề như vậy, đây đúng là một sự sỉ nhục đối với tộc Thiên Sứ chúng ta!”

"Người đâu, lập tức tìm ra kẻ sát hại năm người bọn họ, giết chết không thương tiếc!"

"Danh dự của tộc Thiên Sứ chúng ta không thể bị xúc phạm!"

Giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn và đầy uy nghiêm này vang vọng trong đại điện của tộc Thiên Sứ.


"Vâng, thưa tộc trưởng!” Một giọng nói khác phát ra.

Và phía trên một vùng biển nào đó ở phương Tây, có một địa điểm bí ẩn cực kỳ nổi tiếng, được gọi là Tam giác quỷ Bermuda.

Nơi này được các nước phương Tây coi là khu vực cấm, bởi vì bất kỳ tàu thuyền hay máy bay nào đi qua nơi này đều sẽ biến mất không dấu vết một cách khó hiểu, hơn nữa cũng không hề để lại một chút tin tức nào để điều tra, ngay cả radar vệ tinh của các nước cũng sẽ lập tức mất tín hiệu trong khu vực này, dần dần nơi này bị coi như khu vực cấm, bất kỳ máy bay, tàu thuyền nào đi qua khu vực này đều phải đi đường vòng!

Và dưới vùng biển của Tam giác quỷ Bermuda, cách đó hơn chục nghìn mét, có một thành phố ngầm bí ẩn.

Cả thành phố trông tràn đầy không khí của sự đau thương, như thể đã trôi qua vô tận năm tháng.

Ngay phía trên thành phố có một số chữ lớn: Thành phố Atlantis! Tuy nhiên, dù thành phố này chìm dưới đáy biển nhưng không có nước biển tràn vào thành phố, như thể nó đã bị một sức mạnh bí ẩn nào đó hoàn toàn chặn ở bên ngoài thành phố.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi