BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Cứ như vậy, Diệp Phàm theo Vân Tiêu đến Kiếm Các, lúc này thi thể chất đống khắp nơi, đa phần đệ tử của Kiếm Các đều bị giết chết, số ít còn lại cũng bị Tứ Đại Kiếm Tông bắt giữ.

Ở giữa Kiếm Các, có một người con gái sắc mặt nhợt nhạt đang quỳ gối, trên người chắng chịt những vết thương.

Người con gái này có nhan sắc hoa hờn nguyệt thẹn, nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt tràn đầy hận ý, cô ta chính là chị gái của Vân Tiêu - đại tiểu thư Kiếm Các Vân Thư!

Lúc này, ngồi trước mặt Vân Thư là bốn người đàn ông trung niên khí chất bất phàm, toàn thân toát ra uy thế cực kỳ lớn.

Bốn người bọn họ chính là những tông chủ của Tứ Đại Kiếm Tông.

Tứ Đại Kiếm Tông và Kiếm Các đều là những thế lực hạng nhất ở tiểu thế giới Côn Lôn.

"Trong tiểu thế giới, các thế lực lớn đều dựa vào thực lực để chia thành: thế lực hạng ba, thế lực hạng hai, thế lực hạng nhất và thế lực đỉnh cấp, ngoài ra còn có thế lực chúa tế!


Tứ Đại Kiếm Tông và Kiếm Các đều là những thế lực hạng nhất, nhưng năm đó khi lão tổ của Kiếm Các là Bạch Y Kiếm Quân còn ở đây, địa vị của Kiếm Các gần sánh ngang với thế lực chúa tể.

Nhưng từ khi lão tổ biến mất, Kiếm Các đã không thể giữ được danh hiệu thế lực đỉnh cấp, bị tụt xuống thành thế lực hạng nhất, hơn nữa trong tương lai thế lực hạng nhất có khi cũng không giữ được nữa!

Bây giờ Kiếm Các đã mất đi các chủ và mấy vị trưởng lão, trụ cột đã không còn, vậy nên khi đối mặt với sự tấn công của Tứ Đại Kiếm Tông thì chẳng còn sức phản kháng nào cả, sắp phải bước vào con đường diệt môn!

Lúc này, có mấy người đi tới trước mặt mấy tên tông chủ: “Báo cáo tông chủ, vẫn chưa tìm thấy Thuần Quân Kiếm!”

“Đã tìm kỹ chưa?” Sắc mặt một tông chủ lạnh lùng, hét lên.

“Đã tìm kiếm khắp nơi trong Kiếm Các rồi ạ, nhưng không tìm thấy dấu vết của Thuần Quân Kiếm! Cấp dưới tiếp tục báo cáo.

“Lẽ nào Thuần Quân Kiếm không có ở Kiếm Các?” Một tông chủ khác lên tiếng.

“Không thể nào, Thuần Quân Kiếm nhất định ở trong Kiếm Các!"

Tên tông chủ đó kiên quyết nói, ánh mắt chợt liếc nhìn Vân Thư: “Nhóc con, nói, Thuần Quân Kiếm ở, đâu?"

“Không biết!” Vân Thư lạnh lẽo đáp.

“Mày là con gái của các chủ Kiếm Các, sao có thể không biết Thuần Quân Kiếm ở đâu được?”

“Nói không?”


Tên tông chủ đó tức giận hét lên, nằm lấy cổ Vân Thư rồi nhấc bổng cô ta lên.

Vân Thư bị bóp cổ, mặt đỏ bừng vì nghẹn, cảm thấy vô cùng khó thở nhưng vẫn lạnh lẽo nói: “Muốn có Thuần Quân Kiếm sao, vậy thì chờ kiếp sau đi, các người không xứng có được Thuần Quân Kiếm!"

“Tao nghĩ mày muốn chết rồi đấy!”

Sắc mặt tên tông chủ tối săm lại, đang muốn bóp chết Vân Thự, thì bị tên tông chủ bên cạnh ngăn lại

“Lão Dương, đừng xúc động, chúng ta còn chưa tìm được Thuần Quân kiếm, tiểu nha đầu này chưa thể giết được!”

Một tên tông chủ khác lên tiếng, sau đó Vân Thư liền bị ném xuống đất.

“Vân tiểu thư, với tình hình này thì tốt nhất cô đừng nên im lặng như vậy nữa mà hãy ngoan ngoãn nói ra chỗ cất giấu Thuần Quân Kiếm. Đừng ép tôi phải dùng thủ đoạn!” Tên tông chủ đó nhìn Vân Thư, nhàn nhạt nói.

“Tôi đã nói rồi, các người không xứng có được Thuần Quân Kiếm!" Vân Thư quyết tâm hét lên.

“Được, được lắm!”


Tên tông chủ không hề tức giận mà chỉ mỉm cười, rồi nhẹ nhàng vẫy tay, một đám người liền đi tới.

“Mấy ngươi chưa từng nếm qua hương vị của đại tiểu thư Kiếm Các đúng không, hôm nay sẽ để cho mọi người nếm thử thoải mái!" Ông ta cười lạnh.

Soạt!

Sắc mặt Vân Thư liền trắng bệch, hét lên: "Ông muốn làm gì?"

“Muốn làm gì vậy? Vân tiểu thư không biết sao?”

Tên tông chủ đó nhìn Vân Thư, đê tiện nói: “Vân tiểu thư vẫn chưa trải qua hoan ái nhỉ, hôm nay tôi sẽ: cho cô nếm thử!"

"Ra tay đi!"


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi