BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

“Sát thần Tu Lai”

Đám người Long Hồn nghe thấy cái tên này, sắc mặt thay đổi, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi.

Sát thần Tu Lai Đây là nhân vật truyền kỳ trong thế giới ngầm!

Khoảng 20 năm trước.

Một vị cao thủ xuất hiện trong thế giới ngầm, một mình tàn sát năm tổ chức cấp SS của thế giới ngầm, chém giết mấy vạn cao thủ ngầm.

Cuối cùng, một mình nhổ tận gốc tổ chức cấp SSS, chấn động toàn thế giới, làm vô số quốc gia, tài phiệt, tổ chức nghe tiếng sợ vỡ mật!

Người đó tự xưng là Tu Lai

Vô số người còn gọi người này với cái tên Sát Thần!

Dùng thủ đoạn tu la đạt được tên Sát Thần!

Sát thần Tu La, bốn chữ này trở thành truyền kỳ trong thế giới ngầm, được vô số cao thủ ngầm sùng bái!

Nhưng sát thần Tu La chỉ xuất hiện trong hai năm ngắn ngủi rồi biến mất, không còn bất cứ tin tức gì!

Nhưng bốn chữ sát thần Tu La vẫn truyền lưu trong thế giới ngầm!

Truyền thuyết về người này chưa bao giờ kết thúc!


Mặc dù người của Hồn Long còn trẻ tuổi, nhưng cũng biết được rất nhiều truyền thuyết liên quan đến sát

thần Tu La!

Chính vì vậy, khi nghe thấy bốn chữ sát thần Tu La, bọn họ mới phản ứng mạnh như vậy!

Nhưng U Ảnh này lại gọi sát thần Tu La là chủ nhân? Rốt cuộc là sao?

“Cậu và chủ nhân có quan hệ gì!”

“Cậu trẻ như vậy? Không lẽ cậu là...”

U Ảnh nhìn Diệp Phàm, suy đoán được gì đó, khiếp sợ nhìn hắn.

“Sát thần Tu La thật sự là chủ nhân của ông?”

Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào U Ảnh, ánh mắt lóe lên.

“Đúng vậy, năm đó ta từng ngông cuồng đi ám sát chủ nhân, kết quả bại dưới tay ngài ấy, trở thành người hầu của ngài ấy!”

U Ảnh cảm thán.

“Ông chính là một trong chín người hầu mà Tứ sư phụ từng nói?”

Diệp Phàm nhìn U Ảnh, ngạc nhiên nói.

“Tứ sư phụ?”

“Quả nhiên cậu là đệ tử của chủ nhân!”

“Thuộc hạ bái kiến thiếu chủ!”

U Ảnh kích động nhìn Diệp Phàm, quỳ xuống kêu lên.

“Cậu ta là đệ tử của sát thần Tu La?”

Lúc này, đám người Long Hồn đang nhìn Diệp Phàm với ánh mắt không thể tin được, ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.

“Thiếu chủ, thuộc hạ không biết thân phận của người, dám ra tay với thiếu chủ, xin thiếu chủ giáng tội!”

U Ảnh quỳ trên đất, nói. “Đứng lên đi!” Diệp Phàm nói.

Sau đó, U Ảnh đứng lên, cung kính nhìn Diệp Phàm.

“Không ngờ ông lại là một trong những người hầu mà Tứ sư phụ từng nói!”


“Đúng là không đánh không biết!” Diệp Phàm cảm thán.

Lúc trước ở trên núi, Tứ sư phụ từng nói, năm đó lúc lang bạt bên ngoài, ông từng thu chín người hầu!

Không ngờ người hầu đầu tiên lại xuất hiện nhanh như vậy!

Diệp Phàm nhìn U Ảnh, còn định nói gì đó, đột nhiên một đám sát thủ xuất hiện.

Bọn họ là thành viên của tổ chức Cô Lang, trong đó có huấn luyện viên của tổ chức Cô Lang từng bị Đại Hổ Nhị Hổ đánh bị thương!

“U Ảnh đại nhân, ngài không sao chứ?”

Huấn luyện viên kia nói với U Ảnh.

“Sao mấy người lại ở đây?”

U Ảnh nhìn đám người này, lạnh nhạt nói.

“Thủ lĩnh sợ ngài không đối phó được nên cố ý bảo tôi đến trợ giúp ngài giết chết mục tiêu!”

Huấn luyện viên này lên tiếng.

“Hắn ta cho mấy người đến giám sát tôi đúng không!”

U Ảnh lạnh nhạt nói.

“Thủ lĩnh...”

Phụt!

Vị huấn luyện viên này còn định nói gì đó, kết quả U Ảnh xuất hiện trước mặt hắn ta, giết chết trong vòng một chiêu.


Sau đó máu tươi bản tung tóe.

Thân thể của vị huấn luyện viên này ngã xuống đất.

Đám sát thủ của tổ chức Cô Lang đều sửng sốt khi thấy U Ảnh ra tay.

“U Ảnh đại nhân, ngài..." “Mấy người đều đáng chết!”

Sát thủ của tổ chức Cô Lang còn đang định nói gì đó đã bị U Ảnh giết chết.

U Ảnh hóa thành một cái bóng xuyên qua đám sát thủ, giết chết tất cả bọn họ, không để lại một ai.

So với U Ảnh, đám sát thủ này giống như trẻ con đang chơi với người lớn, không hề có sức phản kháng!

“Thiếu chủ, những người này muốn ra tay với ngài, đã bị thuộc hạ giết chết!”

Sau đó, U Ảnh cúi người nói.

“Làm rất tốt!”

Diệp Phàm gật đầu.

“Diệp Phàm!”

Lúc này, một tiếng quát uy nghiêm truyền đến.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi