“Con gái của Mục Kình Thiên nhảy lầu ở một tòa hội sở của Thanh Môn, hơn nữa còn có tin đồn là thái tử Thanh Môn là làm nhục con gái Mục Kình Thiên, khiến cho con bé nhảy lầu tự tử.”
“Kình Thiên biết được tin thì đi tìm Thanh Môn, kết quả bị đánh trọng thương, cuối cùng còn bị bọn họ nhốt vào nhà tù Kim Lăng!”
Đồ Phu nói.
“Thanh Môn!”
Ánh mắt Diệp Phàm lóe lên một tia sát ý.
Trong lòng hắn, Thanh Môn đã bị liệt vào tội chết!
“Đi, tới nhà tù Kim Lăng!”
Diệp Phàm trực tiếp nói.
“Thiếu quân chủ, chúng ta cứ vậy mà đi Kim Lăng sao, có cần thông báo cho quận trưởng quận Giang Bắc không?”
Mộ Bạch hỏi.
“Báo cho bọn họ thì có tác dụng gì? Đầu là cá mè một lứa!”
“Bây giờ tới nhà tù Kim Lăng, cứu Mục quân đoàn trưởng ra ngoài!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát lớn.
“Thiếu chủ quân, nhà tù Kim Lăng canh giữ rất nghiêm ngặt, chỉ dựa vào mấy người chúng ta sợ là vẫn chưa đủ, hay là đợi Thiên Sách Vệ đến đông đủ rồi hãng đi
Mộ Bạch nói.
Bọn họ đã đến nơi nhưng Thiên Sách Vệ vẫn đang trên đường tới!
“Mục quân đoàn trường sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, không thể chờ đợi thêm!”
“Mấy người sợ rồi à?”
Diệp Phàm nhìn hai vị quân đoàn trưởng nói.
“Một nhà tủ cỏn con, có cái gì mà phải sợ? Năm đó, ngay cả trăm vạn đại quân của năm trước chúng ta cũng. không sợ, huống chỉ chỉ là một nhà tù!”
“Thiếu chủ quân, tôi đi với cậu!”
Đồ Phu trực tiếp nói.
“Thuộc hạ nghe theo mệnh lệnh của thiếu chủ quân!”
Mộ Bạch cũng lên tiếng.
“Vậy thì xuất phát thôi!”
Diệp Phàm lạnh giọng.
Ngay sau đó, ba người bọn họ nhanh chóng đi về phía nhà tù Kim Lăng!
Nhà tù Kim Lăng nằm trên một ngọn núi cách thành Kim Lăng hơn trăm dặm.
Nhà tù có diện tích rất lớn, ba mặt được bao quanh bởi núi non, chỉ có một mặt là lối đi dẫn thông với thế giới bên ngoài.
Hơn nữa, để canh giữ nhà tù, bên trong còn có một vạn chiến sĩ được trang bị võ trang đầy đủ.
Dù sao thì phạm nhân bị nhốt ở nơi này đều là những người vô cùng hung ác, đương nhiên không thể để ra bất cứ sai sót nào!
Một khi để bọn họ thoát ra ngoài thì sẽ xảy ra chuyện lớn!
Lúc này, trong nhà tù tối tăm và u ám này, một nhóm lớn tù nhân tụ tập.
Bọn họ nhìn giữa bãi tập không ngừng vang lên tiếng hò hét, vô cùng kích thích.
Trong bãi tập, một người đàn ông thân hình cường tráng, khuôn mặt dữ tợn, để râu quai nón đang đánh liên tục một người đàn ông trung niên, nói cách khác là đang chà đạp ông ta.
Cánh tay phải của người đàn ông trung niên này nát bấy, như không có xương, toàn thân đầy vết sẹo, bị đánh đến gần chết.
Nhưng ông ta lại không hề có bất cứ phản kháng nào, ánh mắt lộ ra vẻ ảm đạm như tro nguội, cảm giác như tuyệt vọng với nhân gian, giống như một mình một thế giới.
Lúc này, ông ta để mặc cho người đàn ông hung ác kia chà đạp, không đánh trả cũng không lên tiếng!
Bịchll! Phụt!!! Tiếng vang lớn truyền tới.
Người đàn ông trung niên bị gã kia đạp bay ra ngoài, đập lên hàng rào thép quanh bãi tập rồi ngã xuống đất, miệng không ngừng phun ra máu, hơi thở thoi thóp như đang hấp hối, xương cốt trên người không biết đã bị gãy thành bao nhiêu đoạn!
Cảnh tượng này gây ra một loạt tiếng la hét và reo hò của những tù nhân khác đang có mặt.
Gã ta giẫm một chân lên người đàn ông trung niên, kiêu ngạo nói: “Ông không phải quân đoàn trưởng của quân Thiên Sách gì đó sao? Không phải rất lợi hại à? Bây giờ có khác gì với thứ vô dụng, ngay cả đánh trả cũng biết.”
“Người của quân Thiên Sách đều rác rưởi như ông à? Uổng cho trước kia ông đây còn tôn thờ quân Thiên
Sách, không ngờ mấy người lại vô dụng như vậy!”
Cuối cùng, gương mặt vô cảm của người đàn ông trung niên cũng thay đổi vì câu nói này.
Ông chính là quân đoàn trưởng thứ bảy của quân Thiên Sách - Mục Kình Thiên!
“Không cho phép sỉ nhục quân Thiên Sách!”
Mục Kình Thiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông có râu.
“Tao cứ nói thì mày làm gì được?” Gã đàn ông kia khinh thường đáp. AII
Đột nhiên Mục Kình Thiên ngẩng đầu lên, cắn vào bàn chân đang giẫm lên mình.
Gã đàn ông kêu gào thảm thiết. “Khốn kiếp!” Vẻ mặt của người kia vô cùng tức giận, gã đấm lên mặt Mục Kình Thiên làm ông bất tỉnh, máu me văng tung tóe.
BịchI!
Ngay sau đó, người đàn ông dùng hai tay nhấc thân thể Mục Kình Thiên rồi hung hăng đập xuống.
Miệng của Mục Kình Thiên không ngừng phun ra máu, ông chỉ còn lại chút hơi thở mong manh.