BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

"Gã là đại thiếu gia nhà họ Hoàng Bộ, một trong ba dòng họ lớn nhất quận Giang Bắc. Hôm đó gã coi trọng cô gái kia nên mới xuống tay, kẻ đầu tiên lăng nhục cô ta cũng là gã, chuyện này không có quan hệ gì với tôi hết!"

Hồng Phi đau đớn nói.

"Hoàng Bộ KỳI!!"

Ánh mắt Diệp Phàm chớp lóe sát ý.

"Làm ơn tha cho tôi, van cầu ngài!"

Hồng Phi yếu ớt cầu xin Diệp Phàm tha thứ.

"Hoàng Bộ Kỳ tội đáng muôn chết, cậu cũng đáng chết!"

Diệp Phàm lạnh lùng Hồng Phi.

Kiếm trong tay hắn không ngừng vung vẩy,

Phụt phụt phụt!!!

Từng tia máu tươi băn tung tóe, thịt trên người Hồng Phi bị cắt xuống từng lát một.

Cuối cùng, vị đại thiếu gia của Thanh Môn được Diệp Phàm cho hưởng thụ cực hình lăng trì, toàn bộ cơ thể bị còn lại một bộ khung xương!

Lúc này, Mộ Bạch và Đồ Phu xuất hiện ở đây, thấy cảnh này, cả hai đều kinh ngạc!

"Thiếu quân chủ, đây là vị đại thiếu gia của Thanh Môn?" Mộ Bạch quan sát bộ xương. n†ÌJƒJ°


Diệp Phàm gật đầu, nói: Mang theo gã, tới nhà họ Hoàng Bộ!"

"Nhà họ Hoàng Bộ?”

Mộ Bạch và Đồ Phu khó hiểu.

"Hung thủ hại chết con gái của quân đoàn trưởng Mục còn một tên nữa, là đại thiếu gia nhà họ Hoàng Bộ!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Thiếu quân chủ, tôi biết cái nhà họ Hoàng Bộ này, bọn họ chính là một trong ba dòng họ lớn nhất quận Giang Bắc, truyền thừa hơn ba trăm năm, không hề thua kém mấy thế gia ở Đế Đôi"

"Thế lực của nhà họ Hoàng Bộ vô cùng khổng lồ, liên lụy rất rộng, bọn họ có quan hệ không cạn với mấy ông quan lớn, thậm chí còn qua lại thân thiết với mấy đại tông môn cổ võ ở Long Quốc"

"Nếu chúng ta động đến nhà họ Hoàng Bộ, sợ rằng sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn, thậm chí là khiến chính phủ bất mãn!"

Ánh mắt Mộ Bạch khế lóe lên, nhìn Diệp Phàm. "Hôm nay Hoàng Bộ Kỳ phải chết!"

"Tôi muốn gã nợ máu trả bằng máu!"

Vẻ mặt Diệp Phàm lạnh như băng.

"Nếu thiếu quân chủ đã quyết định, vậy chúng tôi sẽ theo ngài đánh tới nhà họ Hoàng Bội!"

Mộ Bạch dứt khoát nói. Sau đó, bọn họ đi đến nhà họ Hoàng Bộ. Trụ sở chính của Thanh Môn.


Sau khi môn chủ Thanh Môn, Hồng Thiên Sinh biết được sự cố xảy ra ở câu lạc bộ Huy Hoàng, ông ta tức giận như điên!

"Là kẻ nào, dám đụng vào con trai tao!" "Tao muốn nó chết!"

Vè mặt Hồng Thiên Sinh đầy tức giận, cả người bùng nổ khí tức kinh khủng.

"Môn chủ, vừa rồi truyền đến tin tức, có người xâm nhập vào ngục giam Kim Lăng, giết ngục trưởng, cứu Mục Kình Thiên kia đi rồi!"

Một tên đàn em nói.

"Làm sao có thể? Ngục giam Kim Lăng có hơn vạn chiến sĩ thủ vệ, sao tên kia có thể bị người ta cứu đi được?"

"Ai làm?"

Hồng Thiên Sinh nghe xong rất sững sốt.

"Nghe nói cứu ông ta chỉ có ba người, thực lực cực kỳ đáng sợ, những chiến sĩ ngục giam đều không thể đánh lại bọn họ!"

"Môn chủ, ngài nói liệu có phải là quân Thiên Sách không, cứu Mục Kình Thiên, đồng thời giết đại thiếu gia?"

Thủ hạ mở miệng.

"Quân đoàn Thiên Sách!"

Sắc mặt Hồng Thiên Sinh cứng đờ: "Coi như là quân đoàn Thiên Sách, dám giết con trai tao, tao cũng muốn bọn chúng

chết!"

"Truyền lệnh, triệu tập toàn bộ đệ tử Thanh Môn quận Giang Bắc, nhanh chóng tới Kim Lăng!"

Hồng Thiên Sinh lạnh như băng quát. "Vâng!" Thủ hạ gật đầu.

Tiếp đó, mệnh lệnh của Hồng Thiên Sinh vừa ra, toàn bộ mười vạn đệ tử Thanh Môn ở Giang Bắc đều tiến về Kim Lăng.

Khắp quận Giang Bắc lập tức bùng nổ!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi