BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

"Vi sư biết tâm trạng của con, nhưng bây giờ cuộc chiến Thanh Bảng sắp mở rồi, đại trưởng lão truyền tin, đệ tử của Võ Minh nào đứng nhất cuộc chiến Thanh Bảng lần này sẽ được chấp chưởng Võ Thần Lệnh, trở thành thiếu chủ của Võ Minh, tương lai sẽ trở thành Minh Chủ Võ Minh mới!"

"Vì vậy con không được phân tâm trong thời điểm mấu chốt này."

"Vốn vi sư không muốn nói tin này với con nhưng vi sư cảm thấy con có thể quản lý cảm xúc của mình nên mới nói cho con biết, con đừng làm vi sư thất vọng!"

"Còn Diệp Phàm kia, vi sư đã phái người xử lý, con đừng lo nữa!"

Ông lão nhìn Hạng Thiếu Kiệt, nói một cách nghiêm túc.

"Sư tôn dạy phải!"

"Thiếu Kiệt hiểu rồi ạ!"

Cơn tức của Hạng Thiếu Kiệt dần dịu xuống, cậu ta nói: "Đệ tử nhất định không cô phụ sự kỳ vọng của sư tôn, con nhất định sẽ lấy hạng nhất của Thanh Bảng!"

"Tốt, đây mới là đệ tử của ta chứ!"

Ông lão vui mừng nói, nhưng ánh mắt lại vô cùng quỷ dị.

Ngày hôm sau, trong biệt thự Tử Kinh. Diệp Phàm, Đường Sở Sở và A Cơ ăn sáng.

Trần Tiểu Manh chạy tới, kéo tay Đường Sở Sở làm nũng: "Chị họ à, em có thể xin chị một việc không?"

"Việc gì?" Đường Sở Sở hỏi.

"Chị có thể kêu Tô Nhược Tuyết tham gia lễ kỷ niệm 100 năm của trường chúng em không?”

Trần Tiểu Manh nói.


"Sao em lại muốn Tô tiểu thư tham gia lễ kỷ niệm trường em?”

Đường Sở Sở khá ngạc nhiên.

"Không phải do em khoe khoang trong trường là Tô Nhược Tuyết đang quay cho công ty chị họ em ở Thiên Hải sao. Sau đó lãnh đạo trường biết được liền đến tìm em, kêu em nhờ chị họ nói với tnt có thể tới tham gia lễ kỷ niệm của trường không, để tăng độ phổ biến cho lễ kỷ niệm trường!"

Trần Tiểu Manh ngượng ngùng đáp.

"Nếu vậy sao lãnh đạo trường em không liên hệ với Tô tiểu thư?"

"Với độ hot hiện giờ của Tô Nhược Tuyết sao có thể tới tham gia lễ kỷ niệm trường chứ. Nên trường mới kêu

em nhờ chị giúp đó."

"Chị họ à, chị phải giúp em, nếu không em không còn mặt mũi ở trường nữa!"

Trần Tiểu Manh kéo tay Đường Sở Sở làm nũng.

"Con bé này, tự mình gây rắc rối, còn bắt chị họ lấp hố cho eml"

Diệp Phàm liếc Trần Tiểu Manh.

"Được rồi, chị sẽ nói với Tô tiểu thư, nhưng cô ấy có bằng lòng tới không thì chị cũng không chắc đâu!"

Đường Sở Sở nói.

"Chị họ, chị đã ra mặt thì chắc chắn có thể, cảm ơn chịt"

"Đúng rồi, chị họ, tối nay chị cũng tới xem em biểu diễn nhé!"


Trần Tiểu Manh hưng phấn hôn lên má Đường Sở Sở.

"Em không mời anh à?"

Diệp Phàm nhìn Trần Tiểu Manh, cô ấy nói: "Hừ, anh rể thối, vừa rồi anh hung dữ với em, em không thèm mời đâu!"

Con bé kia nói xong liền kiêu ngạo rời đi.

"Con bé này..."

Diệp Phàm tức giận nói.

Lúc này điện thoại của Đường Sở Sở reo lên, sau khi bắt máy thì cô lập tức nhíu mày, nói: "Được, tôi biết rồi, tôi về công ty ngay!"

"Công ty lại xảy ra chuyện gì à?”

Diệp Phàm nhìn Đường Sở Sở.

"Là anh họ và chị họ em gây rối!"

"Em phải đi xem xem!"

Đường Sở Sở bất đắc dĩ nói.

Sắc mặt Diệp Phàm lạnh lão: "Anh đi với em!"

Hai người họ đi đến tập đoàn Đường thị.

Mà trên đường phố Thiên Hải, năm bóng người mặc đồ cổ trang bước tới, hơi thở toát ra từ người họ rất đặc biệt.

"Đại nhân, chúng ta có nên đến tìm con gái ở chỉ thứ không?"

"Không vội, xem tình hình trước đã, nếu cô ta thích hợp, không có vấn đề gì thì đưa về!"

Một người trong năm người hỏi người đàn ông ở giữa, người này thờ ơ đáp.

Bốn người còn lại gật đầu.

Cùng lúc đó, toàn bộ Ám Võng cũng nổ tung!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi