BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Trước đây hắn và Võ Phiệt có xích mích với nhau, không ngờ hôm nay lại gặp lại, đúng là oan gia ngõ hẹp!

“Chúng mày tự sát đi, tao sẽ cho chúng mày được toàn thây!”

Diệp Phàm trực tiếp đáp lại nguyên văn lời của đại hộ pháp Võ Phiệt vừa nói.

“Muốn chết!”

Sắc mặt của hai hộ pháp còn lại liền tối sầm rồi ngay lập tức ra tay.

Xoet, xoẹt, xoetl II “Võ Phiệt các người cứ việc giết hắn, nhưng Long Tỷ phải giao cho Lâm Phiệt chúng ta!” Lúc này, một giọng nói lạnh lẽo khác chợt vang lên.

Lại một nhóm người khác xuất hiện ở đây, dẫn đầu là một ông già.

“Tứ trưởng lão của Lâm Phiệt!" Đại hộ pháp của Võ Phiệt liếc nhìn đối phương.

Lão già này không ai khác chính là tứ trưởng lão của Lâm Phiệt.

Bây giờ, người của Lâm Phiệt, Võ Phiệt và Đoan Mộc Phiệt đều có mặt ở đây!

Đoan Mộc Cẩn nhìn người của Lâm Phiệt và Võ Phiệt, ánh mắt chợt lóe lên.

“Lâm Phiệt!"

Cơ Như Yên là người đã giết chết những chiến binh bóng tối trước đó, lúc này lại nhìn người của Lâm Phiệt, trong mắt lóe lên tỉa sát ý.


Diệp Phàm cũng nhìn tứ trưởng lão của Lâm Phiệt, lạnh lùng nói: “Hôm nay nếu như đã đến đông đủ rồi thì cùng nhau lên đi!”

Xoet, xoẹt, xoetI I!

Bọn họ còn chưa kịp ra tay thì lại có hàng nghìn người đã xuất hiện.

Bọn họ đều mặc chiến giáp, từng người đều có đôi mắt lạnh lẽo, sát khí sắc bén, tất cả đều là chiến binh Nhân Cảnh trở lên, dẫn đầu là một người đàn ông chưa đầy ba mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng, trong mắt có chút ngỗ nghịch.

“Quân đoàn Đông Phương?”

“Không nghĩ tới người Đông Phương Phiệt cũng tới!" Đại hộ pháp của Võ Phiệt liếc nhìn đám người này.

Hàng ngàn người này là người của Quân đoàn Đông Phương, thuộc hạ của Đông Phương Phiệt.

Quân đoàn Đông Phương là quân đoàn chiến đấu do Đông Phương Phiệt đặc biệt xây dựng, có sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ, là vũ khí mạnh nhất của Đông Phương Phiệt!

Trong số Cửu Phiệt, thì vị trí của Đông Phương Phiệt cũng đứng thứ ba.

Trong đám người có mặt ở đây, có lẽ chỉ có Võ Phiệt mới có thể đấu lại Đông Phương Phiệt, còn Lâm Phiệt và

Đoan Mộc Phiệt không đáng nhắc tới.

“Các vị, Đông Phương Phiệt đã muốn Long Tỷ này rồi, vậy nên mấy người hãy quay về đi!”

Người đứng đầu của Quân đoàn Đông Phương kiêu ngạo liếc nhìn đám người, lạnh lùng nói.

“Đông Phương Phiệt các người nói muốn là có thể lấy được sao, còn thật sự cho rằng mình đứng đầu Cửu Phiệt à?” Tam hộ pháp của Võ Phiệt bất mãn nói.

“Tuy rằng Đông Phương Phiệt các người cường đại, nhưng muốn Lâm Phiệt chúng ta thoái lui cũng không dễ dàng như vậy đâu!” Tứ trưởng lão của Lâm Phiệt nói thẳng.

Rõ ràng bọn họ chẳng ai muốn từ bỏ Long Tỷ.

“Chỉ dựa vào mấy người mà cũng muốn cướp Long Tỷ từ tay công tử sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”

“Các người tốt nhất nên ngoan ngoãn cút khỏi đây. đi, nếu để công tử ra tay, các người đều phải chết!” Lúc này Đoan Mộc Cẩn liếc nhìn đám người rồi nói.

Vừa dứt lời, sắc mặt của Đông Phương Phiệt, Võ Phiệt và Lâm Phiệt đều tối sầm lại, hiển nhiên đã cực kỳ tức giận.

Lời nói của Đoan Mộc Cẩn rõ ràng là coi thường bọn họ, bọn họ làm sao có thể bị sỉ nhục như vậy?

Vậy nên bọn họ đều lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.


Bọn họ không hề biết của Diệp Phàm đã ra tay như: thế nào ở thung lũng dãy núi Xuyên, bọn họ chỉ mới nhận được tin tức Long Tỷ nằm trong tay Diệp Phàm.

Nếu bọn họ biết ngũ hộ pháp của Hoàng tộc họ Trần chết như thế nào, e rằng bọn họ sẽ chẳng dám ra tay với Diệp Phạm!

Diệp Phàm liếc mắt Đoan Mộc Gẩn, rồi nhìn về đám người: “Muốn chết thì sẽ được toại nguyện, còn muốn sống thì mau cút ra ngoài!”

“Nhóc con, mày cũng mạnh miệng ghê nhỉ?”

“Hôm nay tao thật sự muốn xem mày mạnh như thế nào!"

“Quân đoàn Đông Phương nhận lệnh, giết!”

Tên đàn ông đứng đầu Quân đoàn Đông Phương hét lên.

Lập tức, hàng ngàn người của Quân đoàn Đông Phương lao lên bao vây Diệp Phàm.

Nhóm người này được đào tạo bài bản, có tổ chức và cực kỳ mạnh mẽ, xứng đáng là quân đoàn mạnh nhất của Đông Phương Phiệt!

Đây chỉ là một phần nhỏ của Quân đoàn Đông Phương, sức chiến đấu của toàn bộ quân đoàn càng đáng sợ hơn nữa!

Thế nhưng quân đoàn này vẫn bị Diệp Phàm dễ dàng tấn công lại.

Hắn lao ra rồi lại vung con dao găm màu đen, lưỡi dao chém đến đâu người ngã chết ra đến đó.

Trong nháy mắt, hàng ngàn người của Quân đoàn Đông Phương lần lượt bị Diệp Phàm giết chết, thất bại vô cùng thảm hại.

Cuối cùng, mấy ngàn người này đều bị một mình Diệp Phàm giết chết, chỉ còn sót lại nên tên đàn ông.

“Mày... mày làm sao có thể mạnh như vậy?”


Tên đàn ông đó nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt không thể tin nổi.

Diệp Phàm có lẽ cũng trạc tuổi hẳn ta, hắn ta dù sao cũng là thống lĩnh của một nhánh quân đoàn, hắn ta tưởng rằng mình đã mạnh lắm rồi, nhưng bây giờ xem ra so với Diệp Phàm, hẳn ta chẳng là gì cả!

“Là do chúng mày quá yếu!”

Diệp Phàm nhếch môi, rút dao ra, giết chết tên đàn ông đó.

Thế là toàn bộ người của Đông Phương Phiệt cử đến đều bị tiêu diệt.

Lúc này, những người của Võ Phiệt và Lâm Phiệt có. chút hoảng sợ nhìn Lâm Phàm.

Họ không bao giờ nghĩ rằng một tên nhóc con trẻ tuổi lại có sức mạnh như vậy, có thể sánh ngang với thiên tài mạnh nhất của bọn họ, thật sự rất mạnh! .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
2. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
=====================================

Lộc cộc lộc cộc!

Đột nhiên, có tiếng bước chân nặng nề như tiếng sấm vang lên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi