BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

"Nhà tù Tây Nam cũng gần bằng với nhà tù ở Đế Đô, phàm là đã bước vào trong này thì cả đời này không thể nào đi ra khỏi đây!" Tân Thành hạ thấp giọng nói. "Vậy à?"

"Vậy tôi sẽ làm người đầu tiên đi ra khỏi cái nhà tù này!"

Diệp Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, liếc mắt nhìn Tần Thành: "Ông có muốn rời khỏi nhà tù này không?”

"Muốn!"

Tân Thánh đáp không chút nghĩ ngợi.

"Vì sao?"

"Vì tôi muốn báo thù"

Đối mặt với câu hỏi của Diệp Phàm, Tần Thành lạnh lùng nói to, trong mắt lóe lên sát ý lạnh lẽo như băng, toàn thân tỏa ra một thứ sát khí kinh khủng khiếp!

Diệp Phàm có thể nhìn ra nội tâm tràn đây hận thù của đối phương, rất rõ ràng, ở ngoài kia có người mà hắn †a muốn giết!

Lúc này, ở trong phòng của ngục trưởng.

"Vậy là thằng nhóc kia không chết?"

Vương Man nghe thuộc hạ báo cáo thì hơi kinh ngạc.

Sở dĩ hắn ta nhốt Diệp Phàm vào trong phòng giam cao nhất là vì muốn lợi dụng cái tên điên Tân Thành kia xử lý thăng nhóc này, không ngờ rằng thế mà tên đó lại không chết!

"Hừm, với lại hình như tên Tân Thành kia cũng không phát điên!"

Tên giám ngục cấp dưới kia báo cáo.

Ngay lập tức, ánh mắt Vương Man lóe sáng, không biết hắn ta đang suy nghĩ điều gì.

Chẳng bao lâu sau, màn đêm đã buông xuống!

Mà Diệp Phàm thì bị đưa ra khỏi phòng giam loại Thiên số một này, đi tới một gian phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn có một người đàn ông cỡ chừng năm mươi tuổi đang ngồi đó, ông ta mặc một chiếc áo khoác xám, để một chỏm ria mép, đôi mắt thỉnh thoảng lại hiện ra một ánh mắt đáng sợ!


Diệp Phàm bị đưa thẳng tới ấn ngồi xuống trước mặt người đàn ông.

“Các người đi ra ngoài đi!”

Người này nói với cai ngục và những người đứng xung quanh mình.

Những người còn lại lập tức rời khỏi phòng thẩm vấn.

“Ông là ai?” Diệp Phàm liếc nhìn đối phương.

“Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Dư Thiên Hành, chính là một trong bốn giám sát viên của sở giám sát!”

Dư Thiên Hành nhìn Diệp Phàm nói luôn. “Người của sở giám sát tới làm gì?” Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

“Hôm nay tôi nhận lệnh của cục trưởng, tới đây làm một cuộc giao dịch với cậu.”

Dư Thiên Hành nhìn Diệp Phàm, nói.

“Giao dịch?”

“Giao dịch gì?”

Diệp Phàm nhìn đối phương.

“Cục trưởng của chúng tôi nói, chỉ cần cậu tình nguyện giao Long tỳ ra, đồng thời gia nhập vào sở giám sát thì cục trưởng của chúng tôi sẽ cứu được cậu ra ngoài, giữ cho cậu một mạng!”

Dư Thiên Hành đáp lời.

“Ha ha”

Diệp Phàm nghe xong cười lạnh một tiếng, nói: “Muốn Long tỳ? Còn muốn tôi phải làm việc cho các người? Thật to gan!”

“Diệp Phàm, cậu không cần vội vàng từ chối, hôm nay hành vi của cậu đã khiến các trưởng lão của Nội các. tức giận rồi, những người phía trên cũng cực kì bất mãn với cậu, đều muốn giết cậu cho hả `

“Lần này cho dù là Long tướng quân cũng không cứu nổi cậu đâu, hiện tại chỉ có cục trưởng của tôi mới có thể cứu cậu ra thôi!”

“Đây là cơ hội duy nhất cho cậu sống sót, cậu phải hiểu điều này!”

Dư Thiên Hàn nhắc nhở Diệp Phàm.

“Chỉ là một phòng giam mà thôi, không trói buộc. được tôi!"

“Còn ai muốn giết tôi thì để người đó làm đi!” “Xem xem mạng của ai cứng hơn!”

Diệp Phàm lạnh lùng phách lối đáp lời.

Nói xong, hắn lập tức đi ra bên ngoài.”

Dư Thiên Hàn nghe Diệp Phàm nói vậy thì nhướng mày, hừ lạnh một tiếng: “Đồ ngu xuẩn, tự cao tự đại!”

Lúc này trong phòng làm việc của Vương Man có một người đang đứng, chính là Quân đoàn trưởng của quân đoàn số một Thiên Lang Quân, Mạc Lâm.

“Những gì tôi vừa nói có nghe rõ không?”

Mạc Lâm nhìn Vương Man.

“Đã rõ, tôi lập tức sắp xếp người đi làm!”

Vương Man liên tục gật đầu.

Không lâu sau, trong đêm khuya thanh vắng.

Diệp Phàm bị nhốt riêng trong một phòng giam †rong ngục.


Đột nhiên cửa phòng giam bị mở ra.

Một đám cảnh ngục vọt vào trong, tay cầm súng, điên cuồng bắn Diệp Phàm nằm trên giường.

Đùng đùng đùng...

Trong chớp mắt, mấy nghìn phát đạn bắn ra, biến cái giường thành đống đổ nát, chăn gối cũng nát bét nhưng. không có bóng dáng Diệp Phàm đâu!

“Người đâu?”

Đám cai ngục thay đổi sắc mặt, giật mình nói.

“Các người đang tìm tôi sao?”

Lúc này, trong phòng giam đột nhiên vang lên một âm thanh lạnh lão.

Đám người kia quay đầu lại nhìn thì thấy Diệp Phàm đứng ở đó, nhìn bọn họ với ánh mắt lạnh như băng.

Bọn họ lập tức nổ súng với hắn, kết quả Diệp Phàm lại vung tay một cái, một đống kim châm bạc bắn ra, xuyên thẳng vào mi tâm đám cai ngục này.

Đám người lập tức ngã lăn ra đất.

Diệp Phàm liếc nhìn đám người đó một lượt rồi bước tới.

“Mày dám giết cai ngục ư!” “Tên, tên này muốn vượt ngục, lập tức giết hắn!”

Đột nhiên Vương Man dẫn theo một đám binh lính đồn trú xuất hiện ở đây, nhìn Diệp Phàm kêu lên.

Hắn ta vừa dứt lời, đám binh lính kia lập tức nổ súng bắn Diệp Phàm.

Còn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh lẽo lập tức hiểu ra rằng, có người muốn hắn chết luôn trong ngục.

Đùng! Diệp Phàm bước lên một bước, luồng kình khí điên cuồng như dời non lấp bể bộc phát ra từ cơ thể hắn, đánh bay đám binh lính kia ra ngoài, Vương Man cũng bị đánh ngã lăn ra đất.

Diệp Phàm dẫm lên người Vương Man, lạnh nhạt nói: “Là ai phái mày tới giết tao?”

“Mày nói linh tỉnh cái gì thế? Rõ ràng là...”

Rắc rắc!

AI

Vương Man vừa định biện minh thì Diệp Phàm đã đạp một phát xuống ngực hắn ta, làm gãy mấy cái xương, đối phương lập tức kêu lên thảm thiết.

“Tao không muốn nặng lời lần thứ hai!”


Diệp Phàm lãnh đạm nói.

“Là... Là quân Thiên Lang!”

Gương mặt Vương Man trắng bệch, ánh mắt thống khổ, run rẩy nói.

“Lại là đám người đó.”

Lúc này, trong mắt Diệp Phàm lóe ra ánh sáng lạnh như băng.

“Dẫn theo đám người này cút đi!”

Diệp Phàm đá một phát, Vương Man giống như quả bóng bị đá bay ra ngoài, hắn cũng lớn giọng nói với theo:

“Đi nói cho vị Quân chủ quân Thiên Lang kia biết, bảo hắn rửa cổ chờ chết đi!”

Khi những lời của Diệp Phàm nói truyền vào tai Quân chủquân Thiên Lang là Chu Thiên Lâm, ông ta tức giận tới mức đập nát một cái bàn.

“Tên đáng chết, chết đến nơi rồi còn dám kiêu ngạo. như thế!”

Chu Thiên Lâm phẫn nộ quát.

“Mạc Lâm, cậu lãnh binh theo tôi tới ngục giam Tây Nam, tôi muốn tự tay giết chết thằng nhãi đó!”

“Quân chủ tôi đây không chờ thêm được một phút nào nữa!” Chu Thiên Lâm quát lớn.

“Quân chủ, tuy người này đã bị nhốt trong ngục giam Tây Nam nhưng chưa bị phán tội, nếu ông...”

Mạc Lâm lo lắng nói.

“Sợ cái gì, tên đó đã giết cai ngục, ẩu đả với cai ngục trưởng, có ý đồ vượt ngục. Chúng ta là đang đi tróc nã phạm nhân vượt ngục, dù giết hắn cũng là chuyện bình thường!”

Chu Thiên Lâm lạnh lùng quát to.

Chẳng qua trong lúc ông ta đang chuẩn bị tới ngục giam Tây Nam thì lại nhận được một cú điện thoại, trong mắt lập tức ánh lên vẻ khiếp sợ.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi