BẢY VỊ SƯ PHỤ ĐỈNH PHONG (ĐỆ NHẤT THẦN VƯƠNG)

Bịch!

Dưới hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phàm bỗng nhiên xuất hiện, cô gái thắt bím đuôi sam kia trực tiếp bay ra ngoài, ngã xuống đất kêu lên đau đớn.

“Chị Yến!”

Những học sinh khác nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt thay đổi.

Bích bích bich!!!

Diệp Phàm đạp từng người từng người, không có chút thương hoa tiếc ngọc, đá bay tất cả đám học sinh nữ kia ra ngoài, hắn đỡ cô gái chơi đàn dậy.

“Cảm ơn!”

Cô gái nhìn Diệp Phàm, cúi đầu nói cảm ơn, một bên tay che khuôn mặt đầy vết sẹo của mình, không muốn Diệp Phàm nhìn thấy.

“Thằng khốn, mày dám…”

Lúc này, cô gái thắt bím giận dữ hét về phía Diệp Phàm.

“Tuổi còn trẻ đã có tâm địa độc ác như vậy, đúng là đáng chết!”

Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía cô gái thắt bím đuôi sam.

“Mày biết tao là ai không? Mày…”

“AM!”

Cô gái thắt đuôi sam còn đang định mắng chửi Diệp Phàm thì đột nhiên hét thảm, tay phải của cô ta đã bị Diệp Phàm giằm tới máu thịt lẫn lộn, hoàn toàn vỡ nát!

“Cô muốn phế đi tay của người khác, vậy thì tự mình trải nghiệm cảm giác hai tay bị phế bỏ đi!”

Diệp Phàm lành lùng nói, hắn quay sang giẫm nát luôn trai bên trái còn lại, máu thịt lẳn lộn.

Cô gái kia phát ra tiếng kêu thảm thiết đầy thê lương.

Những người kia nhìn thấy cảnh này thì bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.

Lúc này, bên ngoài đã có rất nhiều người tụ tập.

Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người đều đang thảo luận âm ĩ.

“Chúng ta đi thôi!”

Diệp Phạm nhìn sang cô gái chơi đàn, nhẹ nhàng nói.


Cô gái gật đầu, đi theo Diệp Phàm ra bên ngoài.

“Tao sẽ không tha cho chúng mày!”

Gương mặt cô gái thắt đuôi sam đầy dữ tợn.

Vút!

Lúc này, một cây ngân châm bay vút tới, cắm thẳng vào trong cơ thế cô gái kia, hai mắt cô ta trừng lớn, trực tiếp mất đi hơi thờ.

“Chị Yến!”

Đám học sinh nữ nhìn thấy cỏ gái kia chết thì bị dọa phát khiếp.

Bên ngoài.

Cô gái chơi đàn kia cúi đầu nói với Diệp Phàm: “Hôm nay cảm ơn anh!”

“Mặt của cô cũng bị cô gái kia hủy sao?”

Diệp Phàm hỏi cô gái.

“ừm!”

Cô gái gật gật đầu. “Tôi…”

“Tôi đi trước đây!”

Diệp Phàm nhìn đối phương, đang định hắn nói có thế chữa lành vết sẹo trên mặt cho cô, kết quả cô chỉ bỏ lại một câu rồi chạy mất.

“Đó không phải Lâm Thi Âm sao?”

Lúc này, Trần Tiểu Manh xuất hiện, ngạc nhiên nhìn cô gái kia.

“Em biết cô ấy?”

Diệp Phàm nhin sang Trần Tiểu Manh.

“Biết, lúc trước cô ấy là một trong những hoa hậu giảng đường của đại học Thiên Hải, dáng dấp không chỉ xinh đẹp mà tài đánh đàn còn rất cao siêu, trở thành nữ thần trong lòng rất nhiều người, không ít bạn học nam theo đuổi!”

Trần Tiểu Manh đáp.

“Mặt của cô ấy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Diệp Phàm hỏi.


“Là Yến Phi Phi kia làm, lúc trước cô ta tỏ tình với một bạn nam, kết quả bạn nam đó lại đi theo đuối Lâm Thi Âm, Yến Phi Phi ghen ghét, hận Lâm Thi Âm.”

‘Thế là có một hôm, Yến Phi Phi dần người bắt Lâm Thi Âm rồi hủy đi gương mặt của cô ấy!”

Trần Tiếu Manh nói.

“Mấy loại chuyện như vậy, lẽ nào không ai quản sao?”

Diệp Phàm nhíu mày.

“Gia cảnh Lâm Thi Âm rất bình thường, không có người chống lưng, còn phía sau Yến Phi Phi kia là nhà họ Yến, hình như là một trong năm dòng họ lớn nhất ở Thiên Hải, không thua kém gì nhà chị họ, ai dám quản?”

“Haizz, đáng tiếc cho một người đẹp như vậy!”

“À đúng rồi, sao anh lại ở chung một chỗ với cô ấy?”

Ngay sau đó, ánh mắt của Trần Tiểu Manh quét tới phía Diệp Phàm.

“Vừa vặn gặp phải!”

Diệp Phàm bỏ lại câu này rồi xoay người rời đi!

Diệp Phàm không biết, hắn vừa đi khỏi đại học Thiên Hải không bao lâu thì đã nổi danh trên mạng.

Lúc trước, video Kim Tú Thành làm ầm ĩ ở câu lạc bộ võ đạo, sau đó Diệp Phàm ra sân đánh cho gã ta nằm xuống, ép dập đầu cầu xin, rất nhiều sinh viên đại học Thiên Hải đã quay lại rồi đăng lên mạng, đoạn video này đã bùng nố internet, gây ra một cơn sốt mạng.

Trong lúc nhất thời, dân cư mạng đã khen ngợi Diệp Phàm vả mặt Lưu Ly Quốc rất tốt, chiến đấu vì Long Quốc, bọn họ đều nói hắn là anh hùng thế hệ mới của Long Quốc, còn có không ít người cảm thán, hóa ra võ thuật Long Quốc thật sự tồn tại!

Diệp Phạm nháy mắt trở thành người nổi tiếng trên mạng, không ít người coi hắn như thần tượng, thậm chí còn có nhiều người đang truy tìm thân phận thực sự của Diệp Phàm!

Đoạn video này rất nhanh đã truyền tới những quốc gia khác, nhất là Lưu Ly Quốc, khiến cho dân chúng ớ đây vô cùng căm tức và bất mãn.

Nhà họ Kim – Một trong bốn dòng họ lớn ờ Lưu Ly Quốc.

Ầm!!!

Âm thanh đập vỡ chén van lên.

Khốn kiếp!!!

“Lại dám ép cháu ta làm ra loại chuyện sỉ nhục quốc gia như vậy, còn giết chết nó, ta muốn thằng nhãi con Long Quốc này phải chết!!!”


Lúc này, một lão già tóc trắng đập cái chén xuống nền nhà gương mặt vô cùng giận dữ, ánh mắt tràn đầy sát khí.

Đây chính là gia chủ nhà họ Kim, ỏng nội của Kim Tú Thành, một trong những người đứng đầu Lưu Ly Quốc.

Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc y phục bước nhanh tới, vẻ mặt âm trầm, người này chính là chú hai của Kim Tú Thành – Kim Thiên Dật.

“Ba!

»»

Kim Thiên Dật gọi ông cụ Kim.

“Con biết chuyện của Tú Thành rồi?”

Ông cụ Kim nhìn Kim Thiên Dật nói.

“Vâng, lúc trước Tú Thành nói bị người ta đánh, con đã phái mấy cao thủ của biến bộ đi giúp thằng bé, không ngờ đều chết cả, còn hại chết Tú Thành!”

“Anh cả con chỉ có mỗi một đứa con trai là Tú Thành, bây giờ con lại không bảo vệ tốt cho thằng bé, đều là lỗi của con!”

Kim Thiên Dật cúi đầu nói.

“Thằng nhãi ranh ở Long Quốc kia không chỉ làm nhục Lưu Ly Quốc ta, còn giết chết Tú Thành, hắn ta nhất định phải chết!”

Ông cụ Kim lạnh lùng quát.

“Ba cứ yên tâm, con đã phái người đi rồi, nhất định sẽ báo thù cho Tú Thành!”

Kim Thiên Dật nói.

“Không, trực tiếp lấy danh nghĩa chiến bộ Lưu Ly Quốc thông báo cho Long Quốc, để bọn họ giao người ra, nếu không thì đừng trách Lưu Ly Quốc chúng ta xé bỏ hiệp ước đồng minh!”

ông cụ Kim nói.

“Nhưng nếu bọn họ không giao người thì sao?”

Kim Thiên Dật nhíu mày.

“Vậy thì vừa vặn có lý do xé bỏ hiệp ước, liên hợp với những nước khác, xâm chiếm Long Quốc!”

“Dù sao thì chiến thần Thiên Sách đã biến mất mười mấy năm, có khi đã chết từ lâu rồi, nếu đã vậy thì hiệp ước ông ta định ra năm đó cũng không còn tác dụng, chúng ta còn đang lo tìm cớ gì để phá bỏ liên minh, bây giờ thì có rồi!”

Ông cụ Kim lạnh lùng nói.

“Ba nói đúng, ý kiến rất hay!

“Vậy con lập tức đi làm!”

Ánh mắt Kim Thiên Dật lóe lên tia sáng, ông ta gật đầu.

Thiên Hải.

Diệp Phàm vừa trở lại biệt thự đã nhận được điện thoại của Xuân Lan, lúc đó mới biết được chuyện ở trên mạng.


“Mấy người này quay gì thế không biết!”

Trong lúc nhất thời, Diệp Phàm hơi đau đầu, hắn không muốn trở thành người nổi tiếng gì đó trên mạng, sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.

“Thiếu chủ, chúng ta có cần xóa hết những video này không?”

Xuân Lan nói.

“Có thể xóa được sao?”

“Xóa hết đi, tôi không muốn thu hút nhiều sự chú ý như vậy!”

Diệp Phàm trực tiếp nói.

“Vâng, tôi sẽ tìm người xóa toàn bộ tin tức liên quan tới thiếu chủ!”

“Nhưng mà đoạn video kia đã truyền tới những quốc gia khác, bao gồm cả Lưu Ly quốc, muốn xóa video ở các nước kia thì e là phải cần chút thời gian!”

Xuân Lan nói.

“Các nước khác không quan trọng!”

Diệp Phàm lạnh giọng.

Hắn chỉ không muốn nổi tiếng ở Long Quốc, còn ở các quốc gia kia thì hắn cũng lười quan tâm!

Rất nhanh, màn đêm buông xuống.

Diệp Phàm đã nấu xong cơm tối, chuẩn bị đợi Đường sở sở về cùng ăn cơm.

Nhưng qua nửa giờ đồng hồ mà Đường sờ sờ vẫn chưa trở về.

Hắn bấm số gọi cho Đường sở Sở nhưng không một ai nghe máy!

Đột nhiên, Diệp Phàm có một loại trực giác không lành!

“Alo, Xuân Lan, giúp tôi điều tra xem, Sở Sở vợ tôi đang ở đâu?”

Diệp Phàm lập tức liên hệ với Xuân Lan.

Với năng lực tình báo của Bách Hoa Lâu, chưa tới một phút, Xuân Lan đã gửi thông tin cho hắn.

“Thiếu chủ, sau khi thiếu phu nhân tan làm, rời khỏi Đường thị thì bị một nhóm người bắt đi rồi mang tới nhà họ Cung!”

Xuân Lan đáp.

“Nhà họ Cung!”

Vẻ mặt Diệp Phàm thay đổi, ánh mắt lộ ra vẻ sát khí nồng đậm.

Hắn trực tiếp lao ra khỏi nhà, lái chiếc xe thể thao đến nhà họ Cung với tốc độ nhanh nhất có thể.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi